Linh Chu

Chương 548: Địa cực cổ trận đài (1)




Cuộc tranh giành giữa công chúa và Thái Tử, vốn là Thái Tử chiếm thượng phong. Nhưng mà công chúa La Phù được lưu danh trên Thánh Bia, nhất định phải nhận được rất nhiều thế lực ủng hộ. Không thể nói sẽ trong thời gian cực kì ngắn ngủi mà lật ngược thế cờ hạ bệ Thái Tử xuống.

- Sau lưng Thái Tử có gia tộc Bắc Minh làm hậu thuẫn, lại là cháu ngoại trai của Thái Tể đại nhân. Công chúa La Phù không dễ dàng đánh bại Thái Tử được.

...

Trên bờ Thánh Hồ tụ tập vô số tu sĩ, rất nhiều người đều có tầm nhìn xa trông rộng, đã thấy được ở Thần Đô cách đây mấy chục vạn dặm nhất định đã có sóng ngầm bắt đầu khởi động.

Với tốc độ của Bát Bộ Long Xa, tối nay là có thể đến trung tâm tu tiên Cổ Thành của Thần Tấn Vương Triều, Thần Đô.

Xem ra tối nay Thần Đô, thật đúng là không người nào có thể ngủ.

Giờ phút này đã không còn người nào lại chú ý Phong Phi Vân. Tất cả mọi người cảm giác được, Phong Phi Vân khẳng định là bị công chúa La Phù giết chết, không bao giờ có thể đi ra từ bên trong nữa.

Rất nhiều tu sĩ đều đã bắt đầu rời đi, có người Ngự Kiếm bay trên không, có kẻ cưỡi dị thú, có người đang đứng ở cánh đồng tuyết cũng đều rời khỏi quận Tam Thánh, chạy nhanh về hướng tới Thần Đô.

Đương nhiên cũng có người nói vài tiếng tiếc rẻ cho Phong Phi Vân. Một đời anh tài, vốn là hắn trở thành tiêu điểm muôn người chú ý. Nhưng mà hiện tại không chỉ có không được lưu danh trên Thánh Bia, ngược lại vẫn còn bỏ mạng đạo tiêu, trở thành hòn đá lót đường trên đường thành công của người khác.

Đối với đám người Yến Tử Vũ mà nói, giữa Phong Phi Vân và công chúa La Phù thì ai lưu danh trên Thánh Bia đều không quan trọng, quan trọng là... người này là học viên Vạn Tượng Tháp.

- Tại sao có thể như vậy?

Tô Quân tuyệt đối tín nhiệm đối với Phong Phi Vân, nhưng mà kết quả như vậy khiến cho hắn cảm giác có hơi vô phương đón nhận.

Chẳng lẽ Phong Phi Vân thật sự đã chết ở trong tay công chúa La Phù ?

Tô Huyết gắt gao cắn môi, ánh mắt nhìn chăm chú Thánh Bia. Trong lòng có hơi thất vọng đối với Phong Phi Vân, cái tên cặn bã này không ngờ lại bị bại bởi một nữ nhân. Coi như muốn thua ở trong tay nữ nhân, cũng nên thua ở trong tay của ta.

Kỷ Vân Vân chính là kín đáo thở dài, cảm thấy tiếc rẻ cho Phong Phi Vân.

...

Phong Phi Vân lao nhanh về hướng đỉnh Thánh Bia, dọc theo đường đi lại gặp được hư ảnh các vị tiên hiền khác. Như người giữ ải Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng là "Tử Ngọ", người giữ ải Thiên Mệnh Đệ Nhị Trọng "Tượng Bắc", người giữ ải Thiên Mệnh Đệ Tam Trọng "Phật Tàm Tử"...

Bọn họ không có chỗ nào mà không phải là tồn tại như một thần thoại, được đám tu sĩ lưu truyền ca tụng mấy ngàn năm, trên vạn năm.

Mỗi một cảnh giới, đều sẽ có một vị tiên hiền giữ ải, mãi cho đến Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng.

Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng tự nhiên không phải nấc cuối của tu tiên, trên Thiên Mệnh Cửu Trọng Thiên còn có Niết Bàn Cửu Trọng Thiên, trên nữa lại còn có Vũ Hóa Cửu Trọng Thiên, ở trên Vũ Hóa Cửu Trọng Thiên còn có Thánh Linh...

Nhưng mà ở trên Thánh Bia này vẻn vẹn chỉ có hư ảnh tiên hiền Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng. Còn đi cao xa hơn thì cũng đã đến đỉnh chóp của đài tế.

- Tuyệt đối không có khả năng vẻn vẹn chỉ có tu sĩ Thiên Mệnh Đệ Cửu Trọng trở xuống mới có thể lưu danh trên Thánh Bia, khẳng định còn có các cường giả siêu cấp khác đã lưu linh hồn tại nơi này. Có lẽ chỉ là tu vi của ta quá thấp, nên vô phương thấy bọn họ mà thôi.

Phong Phi Vân đã một bước bước lên đài tế. Đài tế này cực kì khổng lồ, rộng chừng bằng mấy sân đá banh vậy.

Khi đứng ở đỉnh núi Tịch Thần Phong bên bờ Thánh Hồ mà nhìn Thánh Bia, đỉnh chóp Thánh Bia liền hiện ra hình dáng bàn tròn.

Giờ phút này, khi Phong Phi Vân bước lên đỉnh chóp Thánh Bia, hình tròn trước mắt liền có vẻ càng hợp quy tắc hơn, không có nửa phần thiếu hụt. Trên mặt đất có những đường vết lõm nho nhỏ, vẽ phác thảo ra thì nhìn như hoa văn bừa bộn.

Phong Phi Vân quan tâm nhất chính là những đường hoa văn này. Rốt cuộc hắn có cảm giác Thánh Bia và Tế Đàn từ thuở xa xưa trên đỉnh núi Bán Đạp Sơn có mối liên lạc nào đó. Hiện tại rốt cục có thể thấy rõ những đường hoa văn này, hắn bắt đầu trấn tĩnh tâm thần để quyết tâm nghiên cứu cẩn thận.

- Tựa hồ là hoa văn hiến tế của bộ lạc viễn cổ.

Phong Phi Vân chính là tộc trưởng Phượng Hoàng Yêu Tộc, kiến thức không phải tầm thường. Nhưng mà đối với nghiên cứu văn minh của nhân loại từ thuở xa xưa thì lại cực kì có hạn. Hắn chỉ là nhớ mang máng cái đó và dấu vết văn minh bộ lạc viễn cổ nhân loại thì rất tương tự.

Văn minh Phượng Hoàng Yêu Tộc so sánh với văn minh nhân loại thì càng xa xưa hơn, thậm chí có sách cổ ghi chép rằng nhân loại cũng là một chi của Yêu Tộc.

Phong Phi Vân bị hoa văn khắc trên Thánh Bia cực kì hấp dẫn. Hắn đi bước một về hướng vị trí trung tâm, dưới chân xuất hiện một cái hố to màu đen thật lớn, đường kính đại khái lớn đến bốn thước, bên trong có những hoa văn rực rỡ đan xen. Chúng tỏa ra Linh Mang, như một cái giếng thiêng.

Trong đôi mắt Phong Phi Vân bốc lên Hỏa Diễm hừng hực, nhưng mà ở bên trong lại không có nửa phần phát hiện, thật giống như chỗ này vẻn vẹn chỉ là một cái hố to.

Hố to này đại khái sâu một thước, Phong Phi Vân nhặt lên một chút đá vụn ở vị trí bên rìa hố. Chất đá chất cực kì đặc thù, so với loại đá ở một dàn tế từ thuở xa xưa trên đỉnh núi Bán Đạp Sơn thì có hơi tương tự.

Tại đỉnh chóp Thánh Bia, hố to như vậy thì vô cùng nhiều, hình dáng cũng không có quy luật nào. Còn quy luật phân bố thì có vết tích có thể suy tính ra, cực kì kỳ diệu. Trông chúng rất giống như phân bố các vì sao ở một góc khoảng không vũ trụ. Nhưng mà trải qua Phong Phi Vân cẩn thận cân nhắc, thì hắn lại phát hiện cũng không phải như thế. Có rất nhiều thứ không giống, trong đó có những biến số phức tạp mà thần thức hiện tại của Phong Phi Vân cũng không cách nào suy tính ra được.

Càng là đi về hướng trung tâm, trọng lực trên người liền càng ngày càng nhỏ, thân thể đều hình như muốn đạp đất để bay lên.

Dọc theo một đường hoa văn, rốt cục hắn đi tới vị trí trung tâm nhất. Phong Phi Vân cảm giác được phía trên có một cỗ lực hút đang ra sức kéo chính mình. Hắn chỉ có ngưng tụ lực lượng, sử dụng thân thể của mình đè xuống phía dưới thì mới có thể không bay lên trời.

Ở vị trí trung tâm nhất, trên mặt đất có một vết lõm lòng máng hình vuông, đại khái chỉ dài nửa thước, sâu hai phân. Dưới đáy điêu khắc đường hoa văn cổ. Lại còn có ba chữ viết từ thuở xa xưa. Bởi vì thời gian trôi qua đã quá lâu, ba chữ cổ này rốt cuộc là có ý nghĩa gì thì đã không thể phân rõ.

- Hoa văn này...

Phong Phi Vân càng ngày càng nhìn quen mắt. Đột nhiên, thân thể chấn động, hắn móc ra từ trong Giới Linh Thạch một khối Thiết Bài toàn thân ngăm đen.