Linh Chu

Chương 526: Sát cơ liên tục




Đáng giận!



Tử Khuê ném cái đầu lâu này xuống đất, nện nát cái đầu, sau đó lại bóng dáng bay ra.



Bá!



Bá!



Bá!



Ba đạo ánh sáng tím bay ra ngoài, hợp thành một chuỗi rơi xuống đất, thi cốt tứ tán vỡ ra.



Đúng là ba bộ chiến thi lúc nãy, trong đó có một chiến thi không đầu.



Ba bộ chiến thi có hai bộ bị thương thảm trọng, thi khí xói mòn hơn phân nửa, biến thành tàn thi, còn có một chiến thi trực tiếp biến thành thi thể, triệt để mất đi năng lực chiến đấu, tinh khí xói mòn hầu như không còn.



- Phong Phi Vân, lão tử sẽ tự mình tìm ngươi.



Tử Khuê tiến vào cổ miếu lần nữa, lần này cẩn thận không ít, sợ bị Phong Phi Vân tính toán lần nữa, trong hai tay nhưng tụ long hổ khổng lồ, đánh vào trong cổ miếu, mở đường cho hắn.



Không có bất kỳ hung hiểm nào, Tử Khuê đã đi vào cổ miếu.



Phong Phi Vân đang ngồi ghế bên dưới tượng phật, bên cạnh có phật đăng đang cháy, cười nói:



- Vừa rồi chính các hạ đang giao thủ với ta, lợi hại, lợi hại, ngươi tên là gì?



- Tử Khuê!



Tử Khuê thập phần trầm ổn, tuy tu vị cao hơn Phong Phi Vân một mảng lớn, nhưng mà hắn không có xem thường địch nhân.



Tô Huyết cách Phong Phi Vân rất xa, đứng trong góc, trước người có thiết kiếm lơ lửng, thân thể không thể nhúc nhích, chỉ có tròng mắt có thể chuyển động.



Nàng đã bị Phong Phi Vân chế trụ.



- Không thể ngờ Tử Minh thi động lại có nhiều cường giả trẻ tuổi như thế, lợi hại, lợi hại.



Phong Phi Vân nói.



Tử Khuê âm thanh lạnh lùng nói:



- Ghét nhất là khi ta đứng mà người khác lại ngồi.



Một đạo phù lục màu tím hiện ra, dài một mét, rộng nửa mét, toàn thân có hào quang màu tím chói mắt, trên phù lục còn có "Thi" văn cổ xưa.



Thi phù lực lượng nặng như núi, tử khí mê mang, giống như là mây.



Phong Phi Vân ngồi ở chỗ kia, trực tiếp ném miểu quỷ ban chỉ ra ngoài, bàn tay vươn về phía trước, ống tay áo như lưu vân, lưu động linh hoạt.



Bảy bức thần đồ hiện ra va chạm với thi phù màu tím, khí lãng sinh ra giữa vị trí hai bên trùng kích, cái ghế dưới chân Phong Phi Vân lui ra sau bảy mét.



Tử Khuê lui ra sau năm bước, mang theo nét kinh dị, nói:



- Yêu ma chi tử, đúng là có tài!



Trong đan điền Tử Khuê có điện quang bắn ra, một cái điện thoi như khóa sắt màu tím bay ra, một tiểu kiếm giấu bên trong điện quang, mang theo sát khí lợi hại.



Chuôi tiểu kiếm này chính là bổn mạng pháp khí của Tử Khuê, uy lực không phải chuyện đùa.



Bành!



Phong Phi Vân vận dụng thần vương lệnh, dùng lệnh bài này ngăn cản tiểu kiếm, hỏa tinh bắn ra, lực lượng bị áp chế.



Tiểu kiếm vô kiên bất tồi, tự nhiên không thể phá được thần vương lệnh.



Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra bốn mươi điện quang, ngưng tụ thành Tru Thiên Hám Tiên Chuy, thể tích của cự chuy như muốn phá tan cổ miếu, trực tiếp đánh lên đỉnh đầu Tử Khuê, đánh thân thể của hắn lui ra sau.



Oanh!



Lại đánh ra kích thứ hai Tru Thiên Hám Tiên Chuy lại đánh lui Tử Khuê ra sau.



Oanh!



Lúc đánh ra kích thứ ba, Tử Khuê cũng đã lui ra ngoài miếu, hai tay bị Tru Thiên Hám Tiên Chuy trấn gãy!



Kích thứ tư đánh vào tiểu kiếm màu tím và cả Tử Khuê, cả hai bay ra ngoài, bay tới chỗ đám đệ tử Tử Minh thi động, thi bào mất trật tự, bộ dáng chật vật.



- Vì sao không giết hắn! Nếu ngươi không chế trụ ta, vừa rồi chúng ta liên thủ đủ để giết hắn.



Tô Huyết rất giận dữ, lãnh diễm và sát khí.



Tuy Phong Phi Vân vẫn thong dong lạnh nhạt ngồi ở chỗ cũ, nhưng lại che ngực, khục khục, cảm giác đau đớn, đánh bại Tử Khuê nói dễ vậy sao?



Nếu không phải Tử Khuê đoán không ra hư thật của Phong Phi Vân, không dám toàn lực chiến một trận, tỷ lệ thắng bại đúng là khó nói.




- Giết hắn làm gì vậy?



Phong Phi Vân nói.



- Giết hắn sẽ ít đi địch nhân.



Tô Huyết khinh bỉ Phong Phi Vân:



- Tu vị giống như ngươi, nhưng lại sợ đầu sợ đuôi, quả thực là còn không bằng nữ nhân.



Phong Phi Vân nói:



- Ngươi nói có ý nghĩa hay sao? Bên ngoài chiến thi và cường giả Tử Minh thi động nhiều không kể xiết, giết được hết sao? Nếu giết Tử Khuê, như vậy hiện tại những người này sẽ xông lên hết, chúng ta không phải đi tìm chết sao?



- Ngươi có ý gì?



Tô Huyết khó hiểu hỏi.



Phong Phi Vân tự tin nói:



- Bọn chúng muốn chơi mèo vờn chuột, như vậy chúng ta hãy chơi với chúng, chơi thật chậm. Đợi đến lúc cứu binh của chúng ta tới, chúng ta sẽ chơi lại.



- Còn có người cứu chúng ta?



Tô Huyết không tin, dù sao người dám đắc tội Tử Minh thi động cũng không nhiều.



- Nhất định phải có!




Phong Phi Vân nói.



Tử Khuê là người thế nào, trong đệ tử chữ địa hắn là tồn tại đứng đầu, nhưng lại bị một yêu ma chi tử đánh hoa rơi nước chảy, thanh danh hao tổn.



- Ha ha! Yêu ma chi tử đúng là hung hãn, đánh bại Tử Khuê ngươi sao?



- Ta thấy là tu vị Tử Khuê lui bước, bằng không vì sao còn không địch lại tiểu tử Thần Cơ đại viên mãn.



...



Đám đệ tử chữ địa khác trên mặt vui vẻ, trêu chọc Tử Khuê.



- Phong Phi Vân cũng tuyệt đối không dễ chịu, ta đi lấy mạng của hắn.



Tử Khuê hừ lạnh một tiếng, muốn lại xông vào cổ miếu.



- Nên để ta đi vào! Tử Khuê huynh, ngươi nên nghỉ ngơi một chút, Phong Phi Vân loại tiểu nhân vật này cần gì ngươi ra tay, ta sẽ đi thu thập hắn.



Đàm Thiên xông vào trong cổ miếu.



Đàm Thiên cho rằng Phong Phi Vân giao thủ với Tử Khuê đã bị trọng thương, giờ phút này giết vào cổ miếu, chính là thời điểm chiến lực Phong Phi Vân yếu nhất, không những báo thù, còn có thể giết yêu ma chi tử, dương danh thiên hạ.



Tử Khuê cũng không muốn tranh chấp với Đàm Thiên, vì vậy lui ra sau.



Phốc!



Đàm Thiên vừa xông vào cổ miếu liền hét thảm thiết, ôm bụng máu tươi chạy ra khỏi cổ miếu, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, vừa trốn về đã té xuống đất.



Đệ tử chữ địa tiến lên kiểm tra một phen, nói:



- Đan điền Đàm Thiên bị một đao chém nát, kiếp nầy vô vọng đạp vào tiên đạo.



Sắc mặt Sở Cực Bắc trở nên âm trầm, không muốn dông dài với Phong Phi Vân, muốn dùng đại thần thông vận dụng toàn bộ chiến thi, toàn bộ xông vào cổ miếu, đánh chết Phong Phi Vân, tránh tổn thất không cần thiết.



- Lão đại, ta đi chiến hắn, nhất định lấy mạng của Phong Phi Vân.



Lý Hoàn Sinh áo tím tung bay, chủ động xin đi giết giặc.



Lý Hoàn Sinh cũng là người cầm đầu trong đám đệ tử chữ địa, tu vị cường hãn, hơn nữa Cản Thi Thuật đặc biệt thành thạo, là kẻ cầm đầu trong bốn tên cầm đầu.



- Vậy ngươi đi đi! Mang hỏa thi cùng âm thi theo!



Sở Cực Bắc nói.



- Vậy thì thật quá tốt!



Lý Hoàn Sinh đại hỉ, ống tay phất lên, hai thi tà cổ lão trong chiến thi đi ra.



Hỏa thi mặc một bộ áo giáp, tầng ngoài có lửa cháy bừng bừng, đôi mắt như lửa, răng nanh trong miệng dài như tay người, giống như rễ cây màu đỏ.



Âm thi chính là cô gái áo tím, khuôn mặt mỹ lệ, trên trán có ấn ký nhật nguyệt, làn da bị tế luyện như đá hoa cương.



Có hỏa thi cùng âm thi tương trợ, Lý Hoàn Sinh tin tưởng mười phần, đừng nói một yêu ma chi tử, cho dù mười yêu ma chi tử vẫn giết được.