Linh Chu

Chương 519: Đàn sói đùa giỡn cừu non




Bá, bá, bá...



Ánh mắt Tô Huyết bắn ra hàn quang, thiết kiếm dài hơn mười mét, rộng chừng hai mét, một kiếm chém vào đỉnh đầu băng thi, lột bỏ tầng ngoài cái sọ của nó, nửa đầu bay ra ngoài.



Thân thể băng thi cứng rắn hạng gì, tuyệt đối còn cường đại hơn thân thể Thiên Mệnh nhất trọng, nhưng lại bị một Thần Cơ đại viên mãn tổn thương, phải phí không biết bao nhiêu tài nguyên mới có thể khôi phục lại.



NGAO!



Băng thi trở nên luống cuống, ngón tay điểm ra hàn băng, một tay chém ra biến thành chuôi băng kiếm, tay kia lại điểm ra năm thanh băng kiếm.



Trong khoảng thời gian ngắn, hàn khí bao phủ, kiếm khí giao nhau.



Một tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn có thể chiến đấu với băng thi Thiên Mệnh nhất trọng thật lâu.



- Nàng tu luyện huyết trì luyện thể thuật, thân hình bất tử, dùng trấn hồn phù lục có thể phong bế khả năng huyết luyện trọng sinh của nàng.



Từ Đào trốn đằng sau cây cột, trong lòng đang buồn bực, cô gái này cường đại vượt qua hắn tưởng tượng.



Phốc!



Hắn vừa dứt lời, một đạo kiếm khí bay ra từ mũi kiếm của Tô Huyết, cắt nát cánh tay phải của hắn, huyết nhục sinh nước mủ, chỉ còn lại xương trắng.



Từ Đào sững sờ sau nửa ngày, lúc này kêu lên thảm thiết.



- Thật sự là hung hăng càn quấy, hôm nay nếu không trấn áp ngươi, mặt mũi Tử Minh thi độn ở đâu?



Chín tên đệ tử chữ huyền đồng thời đánh ra một đạo phù lục màu tím, chín đạo trấn hồn phù lục chia ra chín phương vị bay tới chỗ Tô Huyết, nhưng lại bị Tô Huyết một kiếm xé rách toàn bộ, chín đạo kiếm khí bay tới, lưu lại chín lỗ máu lên người đám đệ tử chữ huyền, trong đó có hai người trọng thương, lập tức xếp bằng chữa thương.



Đàm Thiên đệ tử chữ địa hừ một tiếng, ống tay áo vung lên, một đám hào quang màu tím bay ra ngoài, tám mươi đạo trấn hồn phù lục đồng thời bay ra, trong đó hơn phân nửa bị Tô Huyết sử dụng kiếm đâm rách, nhưng mà vẫn có ba tấm trương trấn hồn phù lục đính vào sau lưng nàng.



Tô Huyết biến sắc, cảm thấy lưng như cõng ba ngọn núi, bộ pháp của nàng hiện tại mất đi linh hoạt.





- Hừ, thối kỹ nữ, ta xem ngươi hôm nay còn trốn chỗ nào.



Đàm Thiên cười rộ lên, lộ ra răng nanh vàng.



- Ha ha! Nghe nói yêu ma chi tử Phong Phi Vân, từng chơi tứ điện hạ đệ nhất mỹ nhân Bạch Như Tuyết, buộc trên tàng cây chơi thật sướng, thật sự làm cho người ta hâm mộ. Nữ nhân này mỹ mạo không kém gì yêu nữ, hôm nay chúng ta dù thế nào cũng phải cột nàng ta lên phật trụ, từng người chơi nàng, phải chơi tới tận đêm khuya, không khiến nàng kêu cha gọi mẹ, kêu rên không ngừng là không được.



Giọng của Diêu Kính Việt tục tằng, cười lớn một tiếng, ria mép trên miệng tỏa ra hào quang màu vàng.



- Các ngươi không có bản lĩnh đo.s




Tô Huyết ánh mát lạnh lẽo, thân hình bạo lui, một kiếm chém vào cửa miếu, muốn bỏ chạy.



Thiết kiếm của nàng không gì không phá, nhưng mà cánh cửa miếu chẳng khác gì tường đồng vách sắt, một đạo khí lãng màu tím công kích trở về, đánh nàng lui ra sau.



Oanh!



Trên đỉnh cổ miếu có trận bàn xoay tròn, hào quang màu tím trút xuống vô tận, ngăn cách toàn bộ cổ miếu.



Xoẹt xẹt!



Băng thi lại điểm ra năm thanh băng kiếm, cắt lên người Tô Huyết, tuy nàng nhanh chóng ngăn cản, nhưng ngực vẫn bị cắt qua, lộ ra da thịt trắng tuyết như ngọc, trên da thịt còn có vết máu nhàn nhạt, có thi khí xâm nhập vào máu của nàng..



Trong cổ miếu lại có tiếng cười dâm đãng, nhìn thấy dáng người yểu điệu mê người của Tô Huyết, bọn chúng có cảm giác như đàn sói đùa giỡn cừu non.



- Không được, không được, nữ tử này còn mê người hơn những nữ nhân trong Âm Hư thi động, lão tử hôm nay bắt được nàng, phải đại chiến với nàng ba trăm hiệp.



- Ha ha! Diêu Kính Việt ngươi không được, yêu ma chi tử Phong Phi Vân chơi chín ngày chín đêm, thành tựu danh hiệu đệ nhất của Vạn Tượng Tháp, ngươi mới ba trăm hiệp, quá ít.



- Hừ! Cho dù yêu ma chi tử thực sự có Cửu Long Bão Trụ, cũng không có khả năng ngự nữ chín ngày chín đêm, cho dù hắn chịu đựng được, Bạch Như Tuyết cũng sớm chết rồi, trong đó cũng có thành phần nói khoác.




Diêu Kính Việt có chút không vui nói ra.



- Lão tử nửa năm không chạm qua nữ nhân, không nhịn được nữa.



Diêu Kính Việt không nhịn được lại ra tay, ống tay áo có linh quang lóe lên, một cái địa võng huyễn quang bay ra khỏi tay, địa võng này cứng cỏi tới cực điểm, tài liệu luyện chế giống như tài liệu luyện linh khí, là chuyên môn dùng bắt thi tà nhị biến.



Bá!



Tô Huyết đang giao thủ với băng thi, còn có mấy tên đệ tử chữ huyền tập kích quấy rối, địa võng của Diêu Kính Việt bao phủ, lập tức trói lấy nàng, bị thi độc trên địa võng dính vào da, toàn thân càng ngày càng tê dại, một loại cảm giác vô lực xông lên não.



- Ha ha! Tiểu mỹ nhân, đợi tí nữa sẽ khiến ngươi sung sướng.



Diêu Kính Việt trực tiếp cầm thiết kiếm trong tay Tô Huyết đi, sau đó trên gương mặt đen nhánh cười dâm tà.



- Hôm nay trước khoái hoạt, sau đó lại lưu danh thánh bia, thật sự là chuyện vui nhân sinh a.



La Hoành thu hồi băng thi, cũng nhếch miệng cười cười.



- Mọi người đừng nóng vội, mỗi người có phần.




Đàm Thiên nhịn không được bóp ngực Tô Huyết vài cái.



Thân thể Tô Huyết bị thi độc xâm nhập càng ngày càng mãnh liệt, ngay vào lúc lý trí mơ hồ, lớn tiếng kêu lên:



- Phong Phi Vân...



Đàm Thiên vốn duỗi tay ra, lại rụt về, cười nói:



- Thời điểm này cô nàng còn kêu tên của yêu ma chi tử, hẳn là nàng bề ngoài lãnh diễm, nội tâm là kỹ nữ, ưa thích Cửu Long Bão Trụ của Phong Phi Vân a.




Một đám đệ tử Tử Minh thi động vây lại, cất tiến cười to.



- Tuy chúng ta không có Cửu Long Bão Trụ, nhưng mà chín người cộng lại cũng đã vượt qua Cửu Long Bão Trụ, đứa nhỏ phóng đãng đừng gọi Phong Phi Vân, hôm nay sẽ có một người lại một người tiếp ngươi, cũng có thể giúp ngươi thoải mái thăng tiên. Ha ha!



Bây giờ là giữa trưa, có ánh mặt trời chiếu xuống, làm cho thánh bia óng ánh, giống như trăng rằm.



Phong Phi Vân đang ở vách núi suy diễn, toàn tâm vùi đầu nghiên cứu thánh bia, rốt cục nhíu mày, khóe miệng mỉm cười.



Đột nhiên linh giác Phong Phi Vân chấn động, quay đầu nhìn lại:



- Ồ! Tô Huyết đâu rồi?



Chỉ thấy trên tuyết dày có thi thể thi tà, toàn bộ đều là kiếm khí cắn nát, ra tay thập phần tàn nhẫn, xem ra là kiếm của Tô Huyết.



- Muội tử này thật không khiến người ta bớt lo. Vì sao có địch nhân là Bắc Cương cản thi nhân?



Trong lòng Phong Phi Vân không thể yên tâm, một đường đuổi theo, đi tới bên ngoài cổ miếu, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cổ miếu có trận bàn xoay tròn, phong tỏa không gian nơi đây.



Đúng lúc này bên trong có giọng nói truyền ra.



- Đứa nhỏ phóng đãng đừng gọi Phong Phi Vân, hôm nay sẽ có một người lại một người tiếp ngươi, cũng có thể giúp ngươi thoải mái thăng tiên. Ha ha!



- Trói lại, trói lại, cô nàng này rất hung hăng, nên trói cả hai tay và hai chân đi.



...



Nghe nói như thế, sắc mặt Phong Phi Vân trầm xuống, Tử Minh thi động quả thực chính là tìm chết, lấy tay hóa đao, một đao bổ ra, một đạo đao khí màu trắng lập tức chém trận bàn trên đỉnh cổ miếu thành hai nửa, phát ra tiếng nổ ầm ầm kinh thiên.