Linh Chu

Chương 517: Tịch Thần cổ miếu (1)




Đêm mai đại chiến thánh hồ là không tránh khỏi, người Sâm La Điện lại tụ tập ở Ngân Câu Phường, nếu như thật sự để bảy yêu nữ bị người khác mua đi, tương lai Sâm La Điện có thể đứng chân trong tu tiên giới sao?



- Nói đúng, nói đúng, xem ra đêm mai sẽ có trò hay trình diễn tại Ngân Câu Phường, người Sâm La Điện muốn mua bảy yêu nữ về, chỉ sợ phải xuất huyết nhiều.



- Tại thánh hồ xuất hiện biến hóa, nói không chừng có người sẽ thừa cơ đi lưu danh a.



...



Sau khi tin tức này truyền đi, rất nhanh truyền khắp cả Thiên Hoa cổ thành, cơ hồ tất cả tu sĩ đều chấn động, thậm chí có người dám ngang nhiên mang bảy yêu nữ của Sâm La Điện ra đấu giá, Phong Đại Ngưu đã triệt để đắc tội với một nửa tu tiên giới.



Nhưng mà có bao nhiêu người biết được, kỳ thật Phong Đại Ngưu chỉ là một vỏ bọc?



Đây là thế giới băng thiên tuyết địa, ra khỏi Thiên Hoa cổ thành càng có nhiều gió tuyết, mười vạn non sông đã phủ một màu trắng xóa.



- Phong Phi Vân, ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?



Tô Huyết đi theo Phong Phi Vân ra khỏi Thiên Hoa cổ thành, hơn nữa còn đi về hướng bắc, càng đi càng xa.



- Ta thích đi đâu thì đi, ngươi quản được ta sao?



Phong Phi Vân cười cười, bộ pháp càng lúc càng nhanh, trên mặt tuyết không có lưu chút dấu vết nào.



Tô Huyết vốn tưởng rằng Phong Phi Vân sẽ không rời khỏi Thiên Hoa cổ thành, cho dù muốn rời khỏi cũng phải sau đấu giá hội đêm mai, nhưng mà Phong Phi Vân bây giờ đã rời khỏi Thiên Hoa cổ thành mấy trăm dặm, dọc theo cổ đạo mờ mịt, tiếp tục đi thẳng về hướng bắc.



Lần này đi một ngày, tốc độ của Phong Phi Vân càng lúc càng nhanh, có khi vừa bước ra cũng đã đến vài trăm mét, thân ảnh nhanh tới tận cùng.



Tô Huyết theo sát phía sau hắn, cũng càng ngày càng cố hết sức, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng mà nàng vẫn đi theo Phong Phi Vân, Phong Phi Vân đi tứước nàng bộ dáng thong dong nhàn nhã, nhìn qua rất đáng giận.



Trên đường đi, bọn họ gặp nhiều tu sĩ, nhưng mà bọn họ cũng chỉ nhìn thấy hai thân ảnh xẹt qua mà thôi, trong lòng đang suy đoán mình gặp được hai tiền bối cao nhân.





Ngày hôm nay Phong Phi Vân lại luyện hóa ba gốc linh thảo, trong thân thể đã mở hai trăm mười sáu mệnh huyệt, mệnh huyệt như thần kiều, kết nối đan điền và thiên địa, thân thể câu thông với thiên địa càng ngày càng tự nhiên.



Thẳng tới sáng sớm ngày hôm sau, sương mù màu tím hiện ra ở chân trời, khí tiếp vân hà, Phong Phi Vân xuyên qua rừng hoang, rốt cục đi tới bờ thánh hồ.



Trong vùng đất bằng phẳng này, hai ngọn núi đứng vững, xuyên thẳng mây xanh, nguy nga mà đại khí.



Hai ngọn núi này trường tồn từ xưa tới giờ, một ngọn ở phía đông thánh hồ, một ngọn ở phía tây thánh hồ, giống như hai cự nhân chống trời bảo hộ thánh bia vào giữa.



Trên đỉnh núi phía đông tên là Triêu Mộ Phong, đỉnh núi có có một tòa Triêu Mộ Quan.



Trên đỉnh núi phía tây có tên là Tịch Thần Phong, trên đỉnh núi có Tịch Thần Miếu.



Một quan một miếu này nổi tiếng cả quận Tam Thánh, có rất nhiều người nổi danh cổ xưa tá túc trên hai nơi này, trên đỉnh núi có rất nhiều di tích cổ, những đại hiền lưu danh trên thánh bia cũng đã lưu lại nhiều dấu chân tại đây.



Đêm nay chính là nhật thực, tuy tại Thiên Hoa cổ thành đấu giá hội hấp dẫn vô số tu sĩ, nhưng mà nơi này vẫn có nhiều tu sĩ ẩn hiện.



Bá!



Phong Phi Vân thân như chim én, mỗi một bước đạp lên vách đá đi rất xa, tiến lên Tịch Thần Phong.



Tịch Thần Phong cao tám vạn mét, bị băng tuyết bao trùm, đã có một ít thực vật đặc thù, cũng không sợ giá lạnh, sinh trưởng trên vách đá hiếm trở, cây cối ở đây có lá màu tím, còn có dây leo màu đỏ.



Trên đỉnh núi có một gốc cổ mộc ngàn năm, gió mạnh thối tới, thổi tuyết đọng trên cổ mộc rơi xuống, lộ ra nhiều lá xanh, trong nơi giá lạnh này vẫn không diệt tuyệt sinh cơ.



Trong rừng có rất nhiều tượng phật, đều là kim loại cứng rắn mài thành tượng phật, sợ rằng có mấy trăm pho tượng đã chôn sâu ở trong đất bùn, không sợ gió lạnh thổi qua.



Phong Phi Vân mang theo thần sắc thành kính đi lên núi, hắn nhìn thấy cổ miếu trong rừng tượng phật, cảm giác tang thương chạy thẳng lên đầu.




- Những thiên kiêu của Sâm La thập điện bị chuyện ở Thiên Hoa cổ thành cuốn thân, đêm nay không thể tham gia cuộc chiến Vạn Tượng Tháp cùng Sâm La Điện tại thánh hồ, chỉ sợ sắp sửa kéo dài thời hạn.



Trong mơ hồ nghe được tiếng người trong cổ miếu truyền ra.



Phong Phi Vân cũng không có tiến vào cổ miếu, mà là vượt qua cổ miếu, đi lên đỉnh Tịch Thần Phong, đứng trên vách đá cao chọc trời, bàn tay đánh ra một chưởng, biển mây sương khói lượn lờ tản ra, hiển lộ khung cảnh thánh hồ bên dưới.



Đứng trên đỉnh, nhìn qua thánh bia cao ba mươi ba trượng, thật giống như hòn đá nhỏ lóng lánh tỏa sáng nhàn nhạt.



- Quả nhiên có chút kỳ diệu, cúi xem thánh bia, nó không giống thánh bia, ngược lại giống cái đĩa hình tròn.



Cũng chỉ đứng ở nơi cao mới nhìn thấy toàn cảnh thánh bia.



Phong Phi Vân khoa tay múa chân, cảm giác trên đỉnh thánh bia có khắc đường vân, nhưng lại bị lực lượng nào đó ngăn cách, không cách nào xem thấu.



Tô Huyết ôm kiếm đứng dưới gốc cây cổ mộc, từ xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, bên tai nghe được Phong Phi Vân nói thầm cái gì đó, nhưng không cách nào nghe rõ.



Tên này đang giở trò gì?




Đột nhiên một bóng người màu đen bay vút qua trước mặt Tô Huyết, tốc độ cực nhanh, giống như quỷ ảnh.



- Cạc cạc, trong nơi băng thiên tuyết địa này đều có thể gặp được người đẹp như thế, thật sự là duyên phận ah!



Một giọng nói vang lên, bóng người hiện ra.



Tô Huyết vẫn đứng thẳng nơi đó, tóc dài màu đen, bị gió thổi tung bay như lá liễu, đôi mắt băng hàn không mang theo nửa điểm cảm tình.



- Ngươi muốn chết sao?




- Tính tình rất nóng, ta thích, ta chưa từng thử cảm giác ngủ với nữ nhân trong băng tuyết, cũng không biết tư vị thế nào, ha ha ha...



Một đạo âm phong bay qua cổ mộc, bàn tay trắng hếu duỗi ra khỏi cổ mộc, chế trụ một cánh tay của Tô Huyết.



Bành!



Thân cây hai mét vỡ vụn ra, một thi tà mặc quần áo màu tím hiện ra, làn da thi tà này trắng bệch, lưu động ánh sáng tím nhàn nhạt, giống như tử thiết, trên trán còn mang theo phù lục màu tím.



NGAO!



Thi tà phát ra tiếng thét dài, trong mắt mang theo hào quang màu xanh.



Xoát!



Kiếm quang lóe lên, cánh tay trắng hếu của thi tà bay ra ngoài, bị kiếm khí cắn nát thành thịt nát, rơi trên mặt đất.



Cánh tay thi tà bị đứt gãy, lại thét dài một tiếng, chỗ đứt gãy có hào quang bao phủ, vô số linh khí hội tụ vào cánh tay cụt, sau đó cánh tay sinh ra.



- Bắc Cương Cản Thi Thuật!



Ánh mắt Tô Huyết khinh thường, không thấy nàng ra tay, nhưng lại có một bóng kiếm bay ra, trực tiếp chém thi tà thành hai nửa, ngay cả phù lục trên trán của hắn cũng bị chém đứt.



Lần này thi tà không thể bò dậy, đã chết được không thể chết lại, ngay cả thi cung cũng bị chém nát, tàn thân chìm vào trong tuyết.



- Dám hủy chiến thi của ta, tiểu tiện nhân, hôm nay nếu không chơi ngươi chết đi sống lại, ngươi không biết lợi hại của Tử Minh thi động của chúng ta.