Linh Chu

Chương 467: Thiên Mai trang viên (1)




Mới vừa rồi còn là bốn nữ tử mỹ mạo sống sờ sờ, nhưng qua trong giây lát đã ngã trên mặt đất, trở nên lạnh như băng, lúc chết đi, các nàng còn mang theo nụ cười được giải thoát.



- Ngươi tên là gì?



Phong Phi Vân hỏi.



- Đệ tử Võ Tháp, Triệu Điền.



- Khâm liệm các nàng, đưa về Vạn Tượng Tháp.



Trong mắt Phong Phi Vân chớp động tinh mang, kéo theo đao bước vào trong Thiên Mai trang viên, nói:



- Giết người thì đền mạng. Mạng bốn nữ tử, Tà Tông phải có bốn người chôn cùng các nàng!



Giết người thì đền mạng, dùng một bồi mười!



Triệu Điền nhìn chằm chằm vào áo giáp kia, chỉ thấy bóng lưng, trong lòng tràn đầy khâm phục, trong thiên hạ lại vẫn còn chân hán tử không sợ Tà Tông.



Hôm nay, La Phù công chúa cho mời thiên hạ hào kiệt, tề tụ tại Thiên Mai trang viên, phàm là hào kiệt một đời tuổi trẻ chạy đến Tam Thánh Quận thì phần lớn đều đã đến.



Không chỉ vì năm gốc linh thảo, càng muốn thấy phong thái của vị đệ tử mỹ nhân Thần Tấn vương triều này một lần.



Thiên Mai trang viên mở ra đại môn, không có bất kỳ ai ngăn trở, hôm nay tất cả mọi người đều có thể tiến vào.



Phong Phi Vân sau khi đi vào đại môn đã nhìn thấy một mảnh mai viên, tuyết trắng hồng mai, hàn phong thổi qua, cánh hoa màu đỏ và tuyết bay màu trắng cùng múa, thập phần xinh đẹp.



Đi nửa canh giờ, mới xuyên qua phiến mai viên này, lại đi qua một mảnh hồ lớn, bay qua hai tòa núi lớn tràn đầy hoa mai, trước mắt xuất hiện một mảnh cung điện, tường đỏ ngói xanh, linh điểu xông phi, sợ là có hơn 100 tòa lâu đài và cổ điện.



Thiên Mai trang viên thập phần to lớn, đã từng là tư phủ của thành chủ, không thể dùng trang viên bình thường để cân nhắc được.



Phong Phi Vân cố gắng khiến tầm tình phẫn nộ của mình bình tĩnh trở lại, nhàn nhã dạo chơi, một bên xem xét phong cảnh, một bên nghe đàn tranh vui vẻ mà đi, nhắm mắt say mê, thẳng đến khi đi vào trong một quần thế cung điện thì tiếng đàn tranh kia mới biến mất.




Ầm ầm!



Có linh thông thuật pháp đang va chạm trên bầu trời, rất xa có thể nghe được thanh âm đánh nhau.



Đây vốn là một hồi thịnh hội long tranh hổ đấu, đã bắt đầu từ lâu rồi, chiến đấu cũng đã qua mấy chục tràng.



Chậm rãi đi giữa cung điện, thanh âm chiến đấu kia càng ngày càng rõ ràng.



Dọc theo con đường này gặp rất nhiều tu sĩ một đời tuổi trẻ, có thiên kiêu Tà Tông thân mặc hắc bào, có truyền nhân Đạo Môn mặc đạo bào, còn có tiểu ni cô áo trắng của Ngự Thú Trai, thiên tài tuấn kiệt Vạn Tượng Tháp cũng không ít..



Nhưng những người này đều hừng hực mà qua, có ngự không phi hành, có giá hạc mà đến, có đứng trên lưng bạch cốt ngô công, không ai chú ý tới Phong Phi Vân, bọn hắn đều có bối cảnh cường đại, chính là thiên tài vô địch đương thời.



Một tên Thần Võ Quân Thiên phu trưởng cũng chẳng khác gì một lùm cỏ, thật sự không lọt vào nổi pháp nhãn của bọn hắn.



Rốt cục đi qua mảnh cung điện này, trước mắt bỗng nhiên khoáng đạt, nơi này là ở trong Thiên Mai sơn trang, quả thực người ta tấp nập, một đời tuổi trẻ thế lực khắp nơi tề tụ, có thể chứng kiến rất nhiều tài tuấn danh chấn thiên hạ.




La Phù công chúa an vị trong một tòa phong đình, hoàng bào tiên lữ y, tóc xanh như thác nước, trên mặt mang khăn che mặt màu vàng, có Long Hoàng chi khí lượn lờ trên người nàng, người bình thường liếc nhìn nàng một cái cũng nhịn không được phải quỳ rạp trên đ



Ngọc công công mặc thanh cưu trường bào, mặt mỉm cười đang đứng ở ngay bên người La Phù công chúa.



Tám tên đại nội cao thủ, mặc cổ huyền thần khải, cũng như tám tôn vô địch chiến thần đứng ở đằng sau phong đình, xếp thành một hàng, trên người ẩn chứa vô thượng chiến uy.



Căn bản không có người dám đến gần La Phù công chúa một bước, nhưng bên người La Phù công chúa lại ngồi một vị bạch y nữ tử, ôm một cây đàn tranh Tử Mộc, cũng mang mạng che mặt, trên người có một cổ tiên vận không linh.



Tu sĩ ở đây thật sự quá nhiều, Phong Phi Vân đứng dưới một gốc mai cổ ở bên ngoài, cách nhau khá xa, chỉ có thể nhìn thấy một đám bóng người rung rung, muốn lách vào cũng không thể được.



Trong Thiên Mai trang viên, tụ tập rất nhiều đại nhân vật, Sâm La Điện Thập Điện đã có điện hạ của bốn điện đến, đệ tam điện, đệ tứ điện, đệ thất điện, đệ thập điện, mỗi một vị điện hạ đều là người mạnh nhất một đời tuổi trẻ của Tà Tông, mang theo cường giả đỉnh tiêm của Tà Tông.



Tà Tông mỗi một điện đều độc lập lẫn nhau, thế lực cực kỳ đáng sợ, chỉ là vì Tà Tông muốn liên thủ đối phó Vạn Tượng Tháp, cho nên mới tạm thời liên hợp cùng một chỗ.




Nhưng Tà Tông đã phân liệt hơn một ngàn năm, giữa lẫn nhau có đề phòng sâu đậm, thậm chí có một ít Tà Tông còn ở vào trạng thái đối địch, không có khả năng bền chắc như thép.



Ngoại trừ Tà Tông, Đạo Môn, Ngự Thú Trai, mười tám Thiên hầu phủ, Tứ đại môn phiệt, những thế lực này đều có tài tuấn một đời tuổi trẻ và thiên kim tiểu thư tụ tập ở đây, bởi vậy có thể thấy được lực ảnh hưởng của La Phù công chúa trong một đời tuổi trẻ không phải lớn bình thường.



- Hôm nay La Phù công chúa mới là chủ nhân, người Tà Tông các ngươi quả thực quá cuồng vọng, chẳng lẽ ngay cả mặt mũi công chúa cũng không cho sao?



Tam vương tử Đại Thực quốc Trác Quý Văn hét lớn một tiếng.



- Ha ha! Người thắng làm vua, người thua làm giặc, tuyệt đỉnh cường giả Vạn Tượng Tháp các ngươi sáu người liên tiếp bại lui, chỉ có thể nói... Vạn Tượng Tháp thật sự đã suy bại, không một ai có thể lên mặt bàni. Aizz! Sao có thể trách Tà Tông ta cuồng vọng được?



Hồng Ma Phương lãng thanh cười cười, trên bàn tay nở rộ một mảnh mây lửa màu đỏ, trực tiếp đánh trọng thương một vị thiên kiêu Vạn Tượng Tháp bài danh thứ sáu mươi ba trên 《 Bách Tháp Bảng 》, đánh rơi trên mặt đất, thân thể cũng bị đốt trọi, run rẩy trên mặt đất.



Hồng Ma Phương chính là tuyệt đỉnh nhân kiệt của Sâm La Điện đệ tứ điện, là một vị "Hộ Điện Giả", chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng Tiết Trường Tiếu, vô luận là tu vị, hay là tâm chí, đều ít người sánh bằng.



- Hôm nay La Phù công chúa chính là vì tìm kiếm đệ nhất cường giả trong Thần Cơ Đại viên mãn, tự nhiên là bao gồm tất cả tu sĩ thiên hạ, Tà Tông ta chiến pháp vô địch, vì sao không thể tham gia? Chẳng lẽ Vạn Tượng Tháp các ngươi sợ sao?



- Cái gọi là nghịch thiên tài tuấn của Vạn Tượng Tháp, muốn tìm Tà Tông ta báo thù, nhưng lại sáu chiến sáu bại, cái này chỉ có thể trách các ngươi quá kém cỏi thôi.



- La Phù công chúa chính là thiên kiệt Vạn Tượng Tháp, độ lượng sẽ không nhỏ như vậy đâu, sao có thể không dung Tà Tông ta chứ?



... ...



...



Tất cả đệ tử Tà Tông đều nở nụ cười, mang theo cười nhạo và xem thường, bọn hắn sớm đã biết rõ trong đệ tử Vạn Tượng Tháp có rất nhiều người không phục, hôm nay muốn rửa sạch sỉ nhục lúc trước



Vì vậy thiên tài Tà Tông tứ điện ra hết, chính là muốn ở trước mặt bao người trấn áp những người không phục này, ngươi không phục, vậy thì đánh cho ngươi phục.



Hơn nữa còn muốn từ trong tay La Phù công chúa trong tay lấy đi năm gốc linh thảo, khiến vị Hoàng Gia Thiên Nữ kiêu ngạo này cũng nếm thử sự lợi hại của Tà Tông.