Linh Chu

Chương 446: Đi ra lăn lộn luôn phải trả (2)




Bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, muốn xem sắc mặt không chịu nổi, bộ dạng bị nhục nhã của Phong Phi Vân, nhưng khiến bọn hắn thất vọng chính là, Phong Phi Vân vẫn rất bình tĩnh.

Chỉ là bạch thạch cự đao trong tay hắn sát khí càng thêm nồng nặc.

Phong Phi Vân có chút nhắm mắt, sau đó bỗng nhiên mở ra, nói:

- Xem ra Tà Tông các ngươi đã sớm có dự mưu, không chỉ muốn bắt bắt nữ đệ tử Vạn Tượng Thá, càng muốn hung hăng nhục nhã các vị thiên kiệt Vạn Tượng Tháp một phàn. Lần này trọng phổ 《 Bách Tháp Bảng 》, xem như cho các ngươi cơ hội.

- Ai kêu Vạn Tượng Tháp là thánh địa đệ nhất thiên hạ, Tà Tông muốn xuất thế, cũng nên giẫm lên mình thánh địa đệ nhất thiên hạ mới có thể lần nữa khiến người trong thiên hạ đều phải quỳ gối chứ.

Hoàng Đạo Nam cười nói:

- Tiểu tử, nói cho ta biết cô gái tuyệt sắc dưới cây ngô đồng kia ở Vạn Tượng Tháp có thân phận gì, bằng không, ngươi có thể sẽ gặp phải kết quả bi thảm giống như Đông Phương Mục đấy.

Phong Phi Vân nhịn cười không được đi ra, nói:

- Ngươi muốn cột nàng trên cây, sau đó dẫm nát ta dưới chân ngươi để làm đồ kê cho ngươi sao?

- Tự nhiên là như vậy.

Hoàng Đạo Nam tuy rằng sợ hãi khí tức trên thân Nữ Ma, nhưng hắn tin tưởng nếu mình nguyện ý thì vẫn có thể dùng tu vị cường đại ngăn cản được cổ khí tức kia.

Một nữ nhân đang hấp hối có gì phải sợ chứ?

- Ngươi cho rằng ta là Đông Phương Mục?

Phong Phi Vân cười càng thêm lớn.

Hoàng Đạo Nam cũng cười:

- Ít nhất ngươi cũng thuộc đám phế vật Vạn Tượng Tháp, chỉ có nước bị nhục nhã. Nhìn xem nữ nhân Vạn Tượng Tháp bị ta chơi, ngươi cũng chỉ có thể hận đến đập đầu xuống đất, trông thấy trán Đông Phương Mục không, cũng đã bị đập nát, đây không phải là do ta đánh, mà do tự hắn đập đầu xuống đất đấy.

Hoàng Đạo Nam nói nhiều lời như vậy cũng chỉ là muốn thiếu niên trước mắt này, ngoan ngoãn quỳ ở trước mặt của hắn, miễn cho bị vũ nhục, nhưng khiến hắn thất vọng chính là, thiếu niên này chẳng những không quỳ, ngược lại còn nhấc đao lên.

- Hừ, thật sự là không biết sống chết, ngay cả Đông Phương Mục cũng không phải đối thủ của ta, ngươi còn dám. . .

Hoàng Đạo Nam phát hiện đao của Phong Phi Vân đã bổ ra rồi, hắn rõ ràng thật sự động thủ, đây là không muốn sống nữa mà.

Huyền Hoàng Thái Cực Đồ trong tay bị hắn đánh ra, biến thành một mảnh thần thuẫn, hào quang đẹp mắt, tà khí lao ra cao trăm mét.

Bành!

Huyền Hoàng Thái Cực Đồ bị một đao chém nát, lưỡi đao xoáy lên, PHỐC, Hoàng Đạo Nam kêu thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, cánh tay trái phải bị đao khí cắn nát, một tấc thốn biến thành bùn máu.

Tiếng kêu thảm thiết, thật giống như một dao găm đâm vào cổ heo khiến nó phát ra tiếng kêu thảm thiết vậy.

BA~ BA~!

Hoàng Đạo Nam còn chưa rơi xuống mặt đất đã cảm giác trên mặt tê rần, trên không trung, bị Phong Phi Vân tát liền mười phát, hàm răng trong miệng đều gãy hết, tất cả đều rơi vào trong bụng.

Hắn rơi trên mặt đất, lăn liền ba vòng trong đống tuyết, trên gương mặt như khỉ ốm sưng lên giống như đầu heo vậy, hắn chỉ vào Phong Phi Vân muốn nói gì đó, nhưng nhục nhục trong miệng đều rữa hết, một chữ cũng nói không nên lời.

- Ta đã sớm nói, ta không phải Đông Phương Mục mà.

Phong Phi Vân đi qua, đè lên đầu Hoàng Đạo Nam dập xuống mắt đất, cái trán đụng vào trên mặt băng, bành, bành, bành, khiến mặt băng cũng bị đập nát, máu đỏ tươi đang không ngừng chảy ra ngoài.

- Lớn mật, tên ngu xuẩn Vạn Tượng Tháp lại dám làm tổn thương đến thiên kiêu Tà Tông ta!

Xa xa, trong tuyết bay tán loạn, một đạo thân ảnh bạch sắc bay tới, tốc độ nhanh đến cực điểm, chỉ có thể nhìn thấy đó là một đạo mị ảnh vô cùng uyển chuyển, còn có tóc trắng dài trôi nổi trong không khí.

Bạch Như Tuyết, không chỉ có chỉ tên của nàng, mà càng chỉ da thịt của nàng, tóc của nàng, một một góc toàn thân nàng đều trắng như tuyết. Đây là nữ tử đẹp nhất một đời tuổi trẻ Sâm La Điện đệ tứ điện, càng là nữ tử lạnh nhất, cũng là nữ tử mạnh mẽ nhất.

Bá! Bá!

Nàng thân như bạch sắc U Linh, ở trong tuyết, quả thực ngay cả bóng dáng của nàng cũng không thể thấy rõ.

- Đến đúng lúc lắm, lão tử cũng muốn chơi một mỹ nhân thiên tài của Tà Tông đ thử xem, miễn cho người khác đều cho rằng đệ tử Vạn Tượng Tháp ta dễ khi dễ, đến mà không chào không phải hảo hán. Làm nữ nhân mà! Ai sẽ không? Ta kinh nghiệm rất phong phú. Đi ra chơi, luôn sẽ bị chơi ngược đấy.

PHỐC!

Phong Phi Vân một cước đạp lên lưng Hoàng Đạo Nam, chân xoay chuyển, đạo bào màu vàng hơi đỏ nổ bay thành khối vụn, thân thể cũng nổ thành huyết khối, xương cốt biến thành bột phấn.

Sau đó, thân thể bay vút vào cánh đồng tuyết, nhanh đến giống như thuấn di vậy, hắn duỗi hai ngón tay ra, vạch phá bầu trời, kẹp lấy hai sợi tóc trắng phiêu trong không khí nắm vào tay, hung hăng kéo một cái.

Tóc trắng 30 trượng, đây là tóc người sao?

Cho dù tóc trắng của nàng có thể dài ra ba mươi trượng, vậy cũng tất nhiên đã sống mấy trăm tuổi, làn da già nua giống như vỏ cứng vậy.

Nhưng Bạch Như Tuyết lại là một nữ tử trẻ tuổi, một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.

Da thịt của nàng trắng như tuyết, sợi tóc mảnh như tuyết, thần sắc lạnh như tuyết, đặc biệt là hàm răng của nàng còn trắng hơn cả tuyết, mà ngay cả cái lưỡi thơm tho của nàng cũng trắng đến tựa như ôn ngọc vậy.

Bá!

Phong Phi Vân nắm hai sợi tóc nàng, nhưng lại cảm giác nắm chính là hai rơi thep huyền băng băng hàn rét thấu xương, sợi tóc mảnh khảnh còn sắc bén hơn cả thần đao để giết người.

- Muốn chết!

Trong tuyết, ngàn vạn sợi tóc màu trắng quấn quanh qua, tựu như ngàn vạn chuôi phong đao sắc bén, ở trong không khí phát ra thanh âm "Vèo, vèo" .

Khóe miệng Phong Phi Vân lộ ra một tia đường cong, trên hai cánh tay lưu động lấy năm đạo hào quang nhan sắc khác nhau, màu đen, màu đỏ, màu xanh, màu trắng, màu vàng, thật giống như vô số xúc tu kéo dài ra ngoài vậy.

Trong mảnh khu vực này, hàn tuyết hóa hơi nước, đại địa bị vạch nổi lên một tầng, bùn đất biến cát bụi, bao phủ trong một mảnh quang hỏa mờ mịt, điên cuồng đánh tới Bạch Như Tuyết.

- Đệ tử Vạn Tượng Tháp thật cường đại, Bạch Như Tuyết đừng để bên ngoài hắn đánh lừa!

Hắc Phong Nham trên người mang trọng giáp, từ trong đống tuyết bắn ra, hai cái cửu hàn tỏa co lại trên mặt đất, rồi đột nhiên đánh tới Ngũ Hành quang hoa.

Bành!

Một thanh bạch thạch cự đao dài đến 7m bay ra, một đao bổ vào trên trọng giáp, đánh cho Hắc Phong Nham bay ngược về, hung hăng ngã trong đống tuyết, đập ra một cái hố to đường kính tám mét, vết rạn kéo dài về phía xa xa.

Loong coong!

Bạch thạch cự đao bay trở về, cắm ở dưới cây ngô đồng.

- Làm sao có thể mạnh như vậy?

Hắc Phong Nham từ trong hố lớn bò lên, khóa sắt trên trọng giáp lại bị đứt ba sợi.

Cửu hàn huyền thiết giáp mặc dù không nghiền nát, nhưng cũng bị một đao chém ra một đạo vết rách.

Bốn người bọn họ đều là hung nhân bài danh top mười trong một đời tuổi trẻ Sâm La Điện đệ tứ điện, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ gặp phải đệ tử Vạn Tượng Tháp mạnh mẽ như thế, quả thực quá hung ác rồi, vậy mà lại giết chết Hoàng Đạo Nam, một đao đánh bại Hắc Phong Nham.