- Vậy cũng chưa hẳn!
Một tay Phong Phi Vân tế lên Miểu Quỷ Ban Chỉ, tay kia, ngưng tụ Xích Hỏa Thuật, muốn dùng đó để chống lại nhị muội minh hỏa.
Uy năng mà Linh Khí đánh ra bị đám nhị muội minh hỏa kia tầng tầng phá vỡ, Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất cũng có thể cảm giác được, trên ngọn lửa kia xen lẫn chích hàn chi khí, huyết nhục chi thân cũng bắt đầu đùng đùng rung động.
- Xích Hỏa Thuật!
Phong Phi Vân rốt cục đánh ra Xích Hỏa Thuật, muốn phản tế minh hỏa.
- Huyết Nhân Thần Quán!
Tất Ninh Suất cũng đánh ra một cái bình, cái bình này lớn bằng sọ người, trên đó có bột phấn xương cốt bạch cốt um tùm, lại có huyết tinh thịt nhão bao ở bốn phía bình, có nhiều chỗ lờ mờ còn có thể nhìn thấy có sợi tóc màu đen đang bay múa.
Nhưng đây thật là một cái thần quán, trên đó có khí tức bùn đất, có mạch vân đại địa .
Một cái bình trông rất giống đầu người, tuy rằng uy lực không bằng Miểu Quỷ Ban Chỉ, nhưng lại chặn lại nhị muội minh hỏa, tăng thêm đám Xích Hỏa Thuật kia của Phong Phi Vân trùng kích, trực tiếp liền đánh nhị muội minh hỏa vào trong Huyết Nhân Thần Quán.
Nhị muội minh hỏa có uy lực thiêu hủy Linh Khí nhưng lại bị Huyết Nhân Thần Quán thu lấy, không cách nào lao ra được nữa.
Cái bình này mang đến cho người một loại cảm giác ma uẩn, khí tức bình thản, bên trong lại khủng bố.
- Cái bình này ngươi lấy từ đầu?
Lão giả kia quá sợ hãi, trông thấy cái bình này liền nghĩ tới một nhân vật thập phần đáng sợ.
Lại nhìn Tất Ninh Suất, sắc mặt già nua của hắn đã có chút trở nên trắng bệch.
- Ta nhặt đấy!
Tất Ninh Suất thu m Huyết Nhân Thần Quán về.
Cái thần quán này tự nhiên không phải hắn nhặt được, chính là hắn lấy trên thân một huyết y nhân, cho nên mới đặt cho nó cái tên là "Huyết Nhân Thần Quán" .
Cái bình này có ma tính không thể tưởng tượng nổi, khiến hắn không kìm lòng được nghĩ tới cái tên này.
Hắn lúc ấy cũng cảm thấy thú vị, nhưng sau khi hắn mang khẩu thần quán này trên người lại cảm giác được khủng bố trước nay chưa từng có, mỗi lúc trời tối, bên trong thần quán đều truyền đến một hồi Ma Âm không hiểu, khiến hắn không cách nào chìm vào giấc ngủ, luôn cảm thấy đầu người nọ sẽ từ trong bao quần áo bay ra, lơ lửng bên gối hắn, mặt mũi tràn đầy huyết vụ nhìn chằm chằm vào hắn.
- Không có khả năng, đây chính là đệ nhất sát khí của Dương Giới chi Vương ‘ Huyết Y Vương ’, Huyết Y Thần Quán, chính là dùng đầu lâu của một vị Thượng Cổ đại hiền tế luyện mà thành, tuyệt đối sẽ không sai được.
Lão giả kia đối với chuyện của Âm Dương nhị giới hoặc nhiều hoặc ít vẫn có hiểu rõ, so với ai khác đều rõ ràng về sự khủng bố của Dương giới chi Vương là bực nào, hắn đã bị Huyết Nhân Thần Quán trước mắt này dọa khiếp sợ rồi.
- Con. . . Mẹ nó, người nọ là. . Dương Giới chi Vương!
Tất Ninh Suất sợ tới mức run tay, Huyết Y Thần Quán trong tay thiếu chút nữa đã rơi trên mặt đất, có huyết dịch bốc lên từ bên trong tràn ra, tràn đầy sương đỏ.
Chân của hắn cũng có chút như nhũn ra, toàn thân cũng bị mất hết khí lực, đứng không yên, trực tiếp tựa vào trên bờ vai Phong Phi Vân.
Cái này chơi lớn rồi, Huyết Y Nhân kia dĩ nhiên lại là Dương Giới chi Vương, mình ngay cả đồ của Dương Giới chi Vương cũng trộm, đã xong, đã xong rồi, hai mắt Tất Ninh Suất trợn trắng, cảm giác có chút hít thở không thông.
- Ta. . . Ta trả lại có được không?
Tất Ninh Suất cho tới bây giờ đều chưa từng bị dọa như vậy.
Phong Phi Vân cũng cũng đổ mồ hôi, tên này thật sự trâu bò, trộm cả đồ của Dương Giới chi Vương, nếu chuyện này truyền đi, hắn khẳng định sẽ danh chấn thiên hạ, sẽ khiến cho rất nhiều người tự phong là Đạo thần cảm thấy xấu hổ đến chết.
- Trước tiên vẫn nên ngăn cản khí tức của Huyết Y Thần Quán, nếu bị Dương Giới chi Vương cảm ứng được, vậy thì thật sự muốn không chết cũng khó.
Phong Phi Vân nhắc nhở.
Tất Ninh Suất như được cảnh tỉnh, vội vàng thi triển cấm pháp, lần nữa che dấu khí tức Huyết Y Thần Quán lại, trong lòng âm thầm thề phải tìm một chỗ chôn lấy Huyết Y Thần Quán, đây không phải là một kiện Linh Bảo, quả thực chính là tấm bùa đòi mạng mà.
Tên này trộm đồ nhất lưu, che dấu khí tức Linh Bảo cũng hết sức lợi hại, không hổ là dân chuyên nghiệp.
- Lão phu còn tưởng rằng ngươi là truyền nhân của Dương Giới chi Vương, thì ra chỉ là một tên trộm vặt, mau giao Huyết Y Thần Quán ra đây!
Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, duỗi ra một cái ưng trảo khô heo, khiến không khí cũng toát ra hỏa hoa, muốn đoạt lấy Huyết Y Thần Quán.
Đây chính là đệ nhất sát khí của Dương Giới chi Vương, chính là một trong vài món sát khí cao cấp nhất cả Thần Tấn vương triều, uy lực so với Linh Khí bình thường không biết khủng bố hơn gấp bao nhiêu lần, nếu nắm giữ kiện sát khí này, hắn sắp có được thực lực rung chuyển cự kình rồi.
Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất muốn tế ra Huyết Y Thần Quán, nhưng có một đạo sóng lửa đột nhiên bay qua đỉnh đầu bọn hắn, đây là một mảnh mây lửa đỏ thẫm, bên trong bao lấy một người, đúng là thần bí chủ nhân, hắn cũng chạy đến.
- Lão nhân này cứ giao cho ta, các ngươi nhanh chóng đi tìm Ẩn Tằm Sa La.
Thần bí chủ nhân duỗi ra một tay cánh hỏa diễm đánh lui lão giả kia, ống tay áo lão giả kia toàn bộ bị ngọn lửa đốt thành tro bụi, lộ ra một cánh tay khô héo.
- Ngươi lại là người phương nào?
Trong lòng lão giả giật mình, nhìn cánh tay tổn thương của mình, cảm giác được thần bí chủ nhân bao lấy trong ngọn lửa này thập phần cường đại, nếu nhị muội minh hỏa không bị Huyết Y Thần Quán lấy đi, hắn có lẽ còn có lực đánh một trận.
Nhưng đã mất đi nhị muội minh hỏa, thực lực của hắn giảm bớt đi nhiều, chưa hẳn chống đở được thần bí chủ nhân này.
- Người giết ngươi.
Thần bí chủ nhân thanh âm khô cạn, một chỉ điểm ra ngoài, thân thể biến thành kiếm được hỏa diễm đan vào, xuyên phá không khí, đâm rách Càn Khôn, qua trong giây lát, trực tiếp liền xuyển thủng thân thể lão giả kia.
PHỐC!
Phiến hỏa diễm này cực nóng như ma lô, khí tức vô cùng sắc bén, từ trong thân thể lão giả xuyên qua, trực tiếp chia lìa thân thể của hắn làm hai nửa, lập tức đã bị miểu sát.
- Không chịu nổi một kích!
Thần bí chủ nhân hừ lạnh một tiếng.
Phong Phi Vân và Tất Ninh Suất đều hai mặt nhìn nhau, trong lòng mãnh liệt nhảy lên, thần bí chủ nhân này không phải cường đại bình thường, đánh chết tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh cũng chỉ cần một chiêu, khiến người hoàn toàn bị chấn nhiếp.
- Gặp không may, lại bị nàng chạy thoát!
Phong Phi Vân phát hiện Kỷ Thương Nguyệt đã thừa cơ chạy đi, biến mất khỏi tầng thứ tám mươi mốt.
Chợt có lực lượng đáng sợ từ trong Linh Bảo Tháp bay lên, tựa như trên bầu trời đêm đột nhiên nhiều ra mấy cái mặt trời, đồng thời đều lao đến tầng thứ tám mươi mốt.
- Lại dám xông vào Linh Bảo Tháp, chết!
- Chết!
- Chết!
. . .
Có năm chữ "Chết" vang lên, lực lượng một tiếng cường đại hơn một tiếng.