Linh Chu

Chương 352: Ra khỏi Vô Lượng Tháp (2)




Phong Phi Vân vận chuyển pháp quyết Bất Tử Phượng Hoàng Thân tu luyện, khiến Phượng Hoàng yêu khí không ngừng dung nhập vào trong máu, khiến huyết dịch vốn đã vàng chói trở nên càng thêm linh tính bức người.



Phẩm chất huyết dịch đag vững bước tăng lên, trở nên càng ngày càng tinh thuần, càng ngày càng sôi trào.



Chợt, một cổ ma tính bị Phượng Hoàng yêu khí kích thích, bắt đầu nổi lên từ chỗ sâu trong huyết dịch, điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong óc Phong Phi Vân, ảnh hưởng lý trí của hắn.



Đây là Yêu Ma chi huyết, bị Phượng Hoàng yêu khí kích thích nên lại thức tỉnh một tia.



Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hai đạo hào quang đỏ thẫm, trên hai cánh tay có từng mảnh Long Lân hiện lên, trở nên càng ngày càng tráng kiện, có ma vụ màu đen lao ra, đậm đặc bao khắp toàn thân của hắn.



NGAO!



Diện mục trở nên có chút dữ tợn, trong miệng hắn phát ra tiếng thét dài giống như dã thú.



Có một cổ khát máu và dâm dục đang thức tỉnh trong máu huyết hắn, lần này không giống với lần trước đó, lý trí của hắn cũng bắt đầu bị ma tính công kích, suy nghĩ trở nên càng ngày càng hỗn loạn, có một loại cảm giác không cách nào khống chế được bản thân.



- Khống chế được, tuyệt đối không thể bị Yêu Ma chi huyết đánh bại vào lúc này được.



Hai tay Phong Phi Vân đánh vào mặt đất, cưỡng ép áp chế Yêu Ma chi huyết trong thân thể, muốn lần nữa áp chế ma tính vào trong máu, nhưng hắn lại cảm giác được lý trí càng ngày càng bạc nhược yếu kém, đã bị trùng kích càng ngày càng mạnh, đầu hắn cũng như muốn vỡ ra.



Chợt, có một đạo lực lượng nhu hòa chảy xuôi ra, chậm rãi trấn áp ma tính trong máu, lý trí Phong Phi Vân cũng dần dần ổn định lại, thân thể dần hồi phục lại như cũ.



- Cảm ơn.





Phong Phi Vân sau khi triệt để luyện hóa Phượng Hoàng yêu khí liền mở hai mắt ra.



- Trong thân thể ngươi chảy xuôi Yêu Ma chi huyết, tương lai tất thành họa lớn, ta có thể giúp ngươi một lần, chưa hẳn đã giúp được ngươi lần hai.



Thanh âm Thiện Thi vang lên trong Thi Cung, thanh âm nàng vẫn cực kỳ nhu hòa như vậy, khiến lòng người tĩnh lặng.



- Ta tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này.




Muốn triệt để giải quyết tai hoạ ngầm này nhất định phải quay về Phong gia thu hồi Cưu Cửu Quái Bào, chỉ có Cưu Cửu Quái Bào mà mẫu thân lưu lại mới có thể trấn áp Yêu Ma chi huyết.



Sau khi xông qua tầng thứ sáu, trong đầu Phong Phi Vân cũng đã ngưng tụ ra đạo thần thức thứ bảy, cách thần cơ Đại viên mãn đã càng ngày càng gần rồi.



Nhưng sau khi luyện hóa được Phượng Hoàng yêu khí hắn cũng không hoàn thành Hoán Huyết, vẫn còn kém một chút xíu, thủy chung không thể nào đột phá được, tư chất Phong Phi Vân hiện giờ vẫn chỉ có thể coi là nghịch thiên tài tuấn, không tính là thiên tài cấp bậc sử thi.



Liên tiếp bảy ngày qua đi, cô gái mặc áo đen mới đoạt xá bản tôn, nàng biến thành thần thức, sáp nhập vào trong thân hình bản tôn, từ trong động phủ đi ra ngoài.



Nói đúng ra thì đây mới là Tiêu Nặc Lan thật sự.



Khi lần nữa nhìn thấy nàng, Phong Phi Vân chung quy vẫn có chút xấu hổ, hắn thậm chí còn không biết nên xưng hô người con gái trước mặt này thế nào nữa.



- Gọi ta là Tiêu Nặc Lan đi!




Tiêu Nặc Lan thản nhiên nhìn thẳng Phong Phi Vân, sau khi thần thức cùng bản tôn dung hợp, khí chất và khí độ của nàng đều trở nên có chút không giống, ánh mắt mang theo vài phần Không Linh, ẩn chứa một loại hàm xúc xuất trần, giống như Lăng Ba tiên tử hạ phàm trần vậy.



Chẳng qua lúc nàng thấy Phong Phi Vân há miệng ra thì vẫn nhịn không được giật giật bờ môi óng ánh, biểu lộ trở nên có chút cổ quái.



Nếu không phải Phong Phi Vân ởt ngay bên cạnh thì chỉ sợ nàng đã lau miệng hơn mười lượt rồi.



Phong Phi Vân cũng một người da mặt dày, hắn cười nói:



- Chúc mừng Tiêu tiên tử đoạt lại bản tôn!



Tiêu Nặc Lan không thể nào cười nổi, chỉ đạm mạc nói:



- Hiện giờ chúng ta đi ra ngoài đi! Cũng đến lúc nên gặp lại Nữ Ma rồi, ta ngược lại muốn xem thử nàng hiện giờ mạnh thế nào.



Mảnh sơn lĩnh lơ lửng trên bầu trời này cũng không phải thí luyện chi địa của Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, thí luyện chi địa chính thức chính là ở thế giới phía dưới sơn lĩnh.




Phong Phi Vân vốn muốn đi xông Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy, nhưng Tiêu Nặc Lan lại không cho hắn cơ hội này, cưỡng ép kéo lấy hắn, quay trở về tầng thứ sáu.



Phong Phi Vân cũng biết dùng tu vị hiện giờ của mình, xông tầng thứ bảy cũng tuyệt đối không có nửa phần kết quả, cho nên liền đành phải trở ra bên ngoài Vô Lượng Tháp. dù sao tương lai còn rất nhiều cơ hội, cũng không cần gấp trong nhất thời.



Tiêu Nặc Lan lại biến thành một Thạch Đầu Nhân Ngẫu màu đen, chui vào trong Giới Linh Thạch trên người Phong Phi Vân để tránh né lực lượng cấm phong của Vô Lượng Tháp..




Sau khi Vô Lượng Cổ Kính trên tấm bia đá trăm trượng mờ xuống, đám tu sĩ bên ngoài liền biết rõ Phong Phi Vân rốt cục muốn đi ra, thần sắc cả đám đều chuyển động, thật giống như nghênh đón anh hùng trở về vậy.



Trong Vạn Tượng Tháp có mấy lão bất tử bối phận cao đến dọa người cũng chui ra, chính là những tồn tại cùng cấp bậc với Thần Vương, bọn họ đã chờ ở bên ngoài Vô Lượng Tháp rất nhiều ngày, đều định đến đây để cướp người, mấy lão bất tử này đều đằng đằng sát khí, hung uy hách hách, ột bộ "Nếu ai dám đoạt với ta, lão tử liền giết người" quả thật khiến nhiều người phải kinh hãi.



Đúng là trời tháng chín, cuối thu khí sảng.



Bên ngoài Vô Lượng Tháp hào khí thập phần náo nhiệt, rất nhiều người đều đã vung tay vung chân, chăm chú nhìn chằm chằm cửa ra vào Vô Lượng Tháp, chỉ cần Phong Phi Vân từ trong Vô Lượng Tháp đi ra thì sẽ lập tức ra tay cướp người ngay.



Đại lão cấp bậc lão bất tử đến đây thật sự quá nhiều, khiến vị hộ tháp lão đạo kia cảm giác áp lực rất lớn, không ngừng dùng ống tay áo sát cái trán, chậm rãi tránh lui, sợ sẽ ảnh hưởng đến người vô tội



Thần Vương Long Xuyên Phượng xung trận ngựa lên trước, đứng dưới tấm bia đá trăm trượng, trên đỉnh mái tóc màu trắng mang theo phát quan màu vàng, ngọc hư trường tu, dáng người cao ngất, giày giá trị vạn kim, đai lưng cũng là do vàng ròng tạo thành, mặc một bộ áo bào màu vàng phong cách đến cực điểm, toàn thân đều váng chói, khí độ thập phần bất phàm.



Đã muốn thu đồ đệ, tự nhiên phải lộ ra thể diện của mình, bằng không thì sẽ không có đồ đệ nào dám theo ngươi lăn lộn cả.



Thần Vương cũng đã đứng ở chỗ đó, những người lòng dạ khó lường khác tự nhiên đều lui về phía sau, không dám tranh chấp với Thần Vương, đây chính là một lão lừa gạt nổi danh, không ai dám đắc tội với hắn cả.



Đương nhiên cũng có mấy lão bất tử không hề sợ hãi Thần Vương, mấy lão bất tử này đều là tháp chủ thế hệ trước của Vạn Tượng Tháp, chính là mấy người đứng trên đỉnh thế giới này.



- Hừ! Long Xuyên Phượng, ngươi không phải đang bế quan tu luyện 《 Cửu Chuyển Tử Sinh Diệt 》 sao, chạy đến đây làm gì, không sợ trăm năm khổ tu hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?



Một lão giả mặc Thái Cực bát quái đạo bào đứng trên tấm bia đá trăm trượng, hắn cũng già nua đến cực điểm, trên mặt tràn đầy khe rãnh, tuổi không hề nhỏ hơn Thần Vương chút nào.