Linh Chu

Chương 1194: Tiếp Dẫn cổ trấn (2)




Hỏa Nghiên Nghiên không bài xích Phong Phi Vân, biểu hiện rất là tự nhiên, không kiều không mị, không yêu không thuần. Chỉ nữ nhân tay nắm quyền to mới có khí chất như vậy, đổi lại Bạch Như Tuyết, thậm chí Diệp Ti Loan ngây ngô hơn Hỏa Nghiên Nghiên nhiều. Bạch Như Tuyết, Diệp Ti Loan không thể ung dung, bình tĩnh giống Hỏa Nghiên Nghiên được.

- Trong tà đạo không thiếu người thông minh, có vài người đoán ra thân phận của ta. Nhưng dù bọn họ biết ta là người của triều đình thì sao? Ta dùng dương mưu, có biết rõ ta muốn lợi dụng lực lượng các tiên giáo Địa Tử phủ đối phó thì bọn họ buộc phải đón nhận.

Phong Phi Vân nhận ly trà từ tay Liễu Duệ Hâm đưa cho Hỏa Nghiên Nghiên, nhưng nàng không nhận.

Phong Phi Vân uống hớp trà, cười nói:

- Cách vào Phổ Đà sơn thì càng đơn giản, ta có ít nhất mười loại đi vào. Nếu ta tặng phu nhân cho mấy tay trùm tà đạo không chừng sẽ quen được nhiều bằng hữu, hoặc nhiều tay trùm tà đạo chủ động đến làm quen, ha ha ha ha ha ha!

Hỏa Nghiên Nghiên không bình tĩnh được nữa, nàng đã hiểu dương mưu của Phong Phi Vân:

- Ngươi . . .!

Có thể trở thành bá chủ một phương tà đạo tuyệt đối không sợ rắc rối. Những bá chủ trong tà đạo đa số có thù hận với tiên giáo Địa Tử phủ. Nhiều người thèm muốn sắc đẹp của Hỏa Nghiên Nghiên, Mục Tích Nhu, Diệp Ti Loan vân vân. Dù tu sĩ Địa Tử phủ tấn công Phổ Đà sơn chỉ kích thích đám trùm tà đạo hăng máu hơn.

Đây chính là dương mưu, một khi thành thế thì khó xoay chuyển Càn Khôn.

- Phu nhân hãy hưởng thụ bình yên phút cuối đi. Đến Phổ Đà sơn rồi ta không dám bảo đảm sẽ khinh nhờn phu nhân trước mặt đám tà đạo. Đại đạo hái hoa đương nhiên phải có bộ dáng của nó, nếu không làm sao khiến người tin tưởng? Ha ha ha ha ha ha!

Hỏa Nghiên Nghiên liên tục biến sắc mặt, lộ vẻ tức giận:

- Từ khi nào triều đình ra nhân vật lợi hại như ngươi? Sợ là trong mười tám thiên hầu không hơn hai người sánh bằng ngươi.

- Đừng tốn não suy đoán làm gì, lúc nên biết thì phu nhân sẽ tự động biết.

xe mây bảy sắc chậm dần, ngoài xe có tiếng người rộn ràng, dị thú gầm rống, càng xe lộc cộc. Có khí thế cường đại xẹt qua bầu trời rồi giáng xuống.

Đã đến tiếp dẫn Cổ Trấn.

Nơi này tụ tập đám tà đạo, chưa đi xuống xe mây bảy sắc đã cảm nhận hơi thở hỗn loạn.

- Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Nhất Trận Phong cầm thương bạc to lớn xông lên, hét to ai dám đấu một trận với hai ta?

- Lúc này một trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ, Mục Tích Nhu như Lăng Tiêu tiên nữ giáng trần đứng thẳng, thân ngọc ngà thanh tú lạnh lùng nói: Hái hoa tặc, nếu hôm nay ngươi đền tội thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.

- Hấp dẫn là Nhất Trận Phong biểu tình hung tợn cười khẩy, cầm thương bạc đâm qua, chợt nghe phập một tiếng . . .

Đám người Phong Phi Vân bước xuống xe mây bảy sắc, vào một tòa Ngọc Lâu cung các trong Tiếp Dẫn cổ trấn định tìm nơi nghỉ ngơi. Đám người Phong Phi Vân đi lên cầu thang ngọc chợt nghe trên cung các có người đang kể chuyện, nói về trận chiến giữa Phong Phi Vân và Mục Tích Nhu.

Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Mục Tích Nhu tràn ngập tức tối nhưng không tiện bắt đầu ngoài, nàng cắn chặt răng đi theo sau lưng Diệp Ti Loan.

Năm nữ nhân xinh đẹp đội mũ trắng nhưng không thấy che giấu vóc dáng yêu kiều bắt mắt, khiến nhiều tên trùm tà đạo chú ý, nhìn các nàng chằm chằm. Có mấy người cười dầm đi theo sau lưng năm nữ nhân lên trên cung các.

Phong Phi Vân phẩy quạt, phong độ phiên phiên đi đầu lên bậc thang ngọc.

Phong Phi Vân cười hỏi:

- Phập một tiếng rồi sao nữa?

- Phập một tiếng rồi người Mục tiên nữ phun máu ra, nàng rên rỉ ngã trong vũng máu, rơi vào tay đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong. Hắn ném Mục tiên nữ vào xẻ bay, nghênh ngang rời đi. Trong xe xảy ra chuyện gì thì không ai biết, mọi người cứ tự do phát huy sức tưởng tượng.

Thiếu niên mặc vải thô, tóc ngắn than thở:

- Ài, tội nghiệp cho mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc lại thua thương bạc trong tay Nhất Trận Phong. Giờ nàng ta không còn là tiên nữ gì nữa, chắc đã bị Nhất Trận Phong làm hỏng không ra hình người. Từ xa giai nhân bạc phận, tiếc rằng chưa lạc vào tay ta, ài.

Thiếu niên da đen như cục than, mặt đen như đít nồi đập bàn đứng dậy, than ngắn thở dài.

Trên lầu các có rất nhiều tu sĩ tà đạo, trong đó có bóng dáng cự phách. Có người thở dài theo, nhưng đa số hờ hững. Mọi người cùng trong giới tà đạo, hầu như từng làm chuyện bắt cóc mỹ nhân tiên giáo nên không cảm thấy có gì ghê gớm. Chẳng qua Mục Tích Nhu là một trong sáu mỹ nhân Địa Tử phủ nên mới làm bọn họ thở ngắn than dài.

Mục Tích Nhu đội mũ trắng, không thấy rõ nàng tức giận như thế nào. Mục Tích Nhu định xông lên đánh thiếu niên đen thui kia nhưng bị Phong Phi Vân đè tay ngăn lại. Phong Phi Vân chọn một cái bàn thanh đồng to, ngồi xuống, liếc thiếu niên mặt đen vài giây. Mắt Phong Phi Vân chứa ý cười.

Thiếu niên tóc ngắn mặt đen cảm giác có người nhìn mình, gã ngoái đầu liếc Phong Phi Vân, cau chân mày rậm. Thiếu niên mặt đen nhe răng cười lộ hàm răng trắng.

Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, cười cười.

Trí Tàng đại sư nhìn ra điều khác lạ, hỏi dò:

- Thiếu niên này là ai?

Phong Phi Vân nói:

- Một bằng hữu.

Tiểu nhị trong Ngọc Lâu cung các khom lưng tới gần, Phong Phi Vân lấy một khối linh thạch ra kêu mâm rượu và thức ăn, hỏi chỗ nghỉ. Tiểu nhị thấy Phong Phi Vân rộng rãi thì tỏ vẻ có thể chừa hai gian phòng, vì gần đây có quá nhiều thủ lĩnh tà đạo đến Tiếp Dẫn cổ trấn, Phong Phi Vân có đưa nhiều tiền cũng không được thêm phòng nào.

Hai phòng thì hai phòng.

Đối với tu sĩ đến cảnh giới như bọn họ dù tu luyện một đêm trên đường cái cũng là thời gian ngắn ngủi. Tu sĩ đến Tiếp Dẫn cổ trấn toàn là thủ lĩnh tà đạo, thích sĩ diện nên không chịu ngủ đường cái, làm vậy là giảm thấp uy danh bá chủ của mình.

Giọng Trí Tàng đại sư phát ra từ dưới cái mũ đen:

- Lão nạp muốn đi Phổ Đà sơn thăm một vị bằng hữu, có lẽ sẽ đi mấy ngày. Nhưng lão nạp chắc chắn sẽ đến thịnh hội tà đạo hỗ trợ công tử.

- Đi đi.

Phong Phi Vân không sợ Trí Tàng đại sư đi luôn không về. Linh hồn Trí Tàng đại sư nằm trong tay Phong Phi Vân, dù gã đi đâu hắn đều có cảm ứng.

Trí Tàng đại sư đứng dậy, hai tay chắp vào nhau, cúi đầu rồi đột nhiên biến mất, rất kỳ lạ.

Trên lầu các không thiếu cường giả nên đương nhiên chú ý thấy cảnh đó, tất cả giật mình lạnh gáy. Hòa thượng đó là siêu cường giả, đến vô ảnh đi vô tung, tốc độ mau đến nỗi mắt thường khó thấy. Tu sĩ tu vi thấp thì hoàn toàn không cảm giác, không phát hiện trong lầu các thiếu một người.

Khi rượu và thức ăn được bưng lên, hai nam nhân thân hình khô gầy người đầy âm khí đi ngang qua, mặt trắng bệch không chút máu, quanh người có khói đen lượn lờ.

Hai nữ nhân đi theo sau lưng Phong Phi Vân, năm nữ nhân từ khi bọn họ vào Ngọc Lâu cung các. Hai nam nhân mắt nóng cháy, cười tủm tỉm liếc qua liếc lại năm nữ nhân bên cạnh Phong Phi Vân.