Linh Chi Ngủ Yên

Chương 53




Tới tận bây giờ tôi mới biết phong cách làm việc không dính líu tới chuyện tình cảm của anh Ngủ Yên sẽ thế nào. Cụ thể là rất đứng đắn và quy củ, ngoài chuyện công việc không nói thêm gì khác, chân tay ngoan ngoãn, mắt không liếc dọc ngang. Chỉ có điều bàn làm việc của tôi vẫn được đặt sát bên cạnh anh ta, không bàn tới chuyện trước đó thì ngồi gần quả thực rất tiện, ngoài ra thì bữa trưa bữa tối tần suất ăn cùng đối tác rất nhiều, nghe đồn do tháng trước là tháng Bảy âm lịch, người kinh doanh làm ăn không thích tháng này, qua tháng tám mới bắt đầu bàn công chuyện. Công tác thư ký của tôi cũng vì vậy mà tăng hơn rất nhiều so với lúc bắt đầu, nhưng nếu so với công tác của kế toán trưởng thì cũng chẳng nhằm nhò vào đâu nên tôi vẫn chịu được, chỉ còn thêm mỗi việc bổ sung các đầu mục kiến thức để trở thành một thư ký toàn năng mà thôi.
Nói đến đây lại nhớ ngày anh Ngủ Yên mua hoa và nhẫn tặng tôi cũng là vào mùng một đầu tháng, không biết có ý đồ gì không? Nhìn qua thì thấy anh Ngủ Yên không phải dạng người tin vào chuyện tâm linh, nhưng tôi vẫn hay nghe người ta nói rằng người duy tâm chưa chắc đã giàu, nhưng người giàu chắc chắn là người duy tâm, ai kinh doanh mà không xem ngày lành tháng tốt và đặt bàn thờ thần tài thì việc kinh doanh không thể thuận lợi được.

Đám cưới của Hà diễn ra vào Chủ nhật, sau khi trở về nhà ăn uống tắm rửa xong xuôi tôi cũng lôi đống quần áo trong tủ ra xem xét. Nhờ anh Ngủ Yên mà tủ đồ của tôi phong phú hơn hẳn, chọn bừa cũng ra một bộ đẹp còn nguyên mác nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hơi thắc mắc tại sao quần áo đều hơi... chật?

Tôi là người thích sạch sẽ gọn gàng, thích thơm tho, thích cái đẹp, đương nhiên cũng muốn bản thân đáp ứng đầy đủ các loại tiêu chuẩn đó, thế nên đối với ngoại hình của mình rất để ý. Tôi có chế độ ăn uống lành mạnh nên cân nặng thường không tăng không giảm, vóc dáng duy trì cân đối, thế mà hôm nay mới phát hiện mình tăng hai cân.
Nhớ tới việc cứ hễ ngồi ăn cơm cùng anh Ngủ Yên là có tâm trạng để ăn nhiều hơn một chút, tôi thầm nhận định việc tăng cân cũng không có gì là lạ nên không suy nghĩ nữa. Kì thực tăng hai cân không khiến cơ thể tôi thay đổi quá nhiều, quần áo vẫn vừa vặn, có điều soi gương lên sẽ thấy người đầy đặn hơn trước, mơ hồ còn có cảm giác... quyến rũ hơn vài phần.

Nghĩ vậy khiến tôi thấy hơi ngại ngùng nên chọn bộ trang phục nào đó kín đáo một chút. Tôi không hay mặc trang phục thiếu vải, nhưng với người tự tin vào ngoại hình của bản thân thì việc khoe cơ thể đều mang lại cảm giác thoả mãn khó nói nào đó, đây là kết luận tôi đã rút ra khi thử. Có điều đây là đám cưới của Hà, tôi không muốn cô ta có cơ hội vạch lá tìm sâu.

Đột nhiên có điện thoại gọi tới, tôi nhìn màn hình thấy đó là anh Ngủ Yên nên hắng giọng lấy chút bình tĩnh rồi bắt máy: "Tổng giám đốc gọi có việc gì thế ạ?"
"Mai anh qua đón em. Nhớ chuẩn bị xong lúc 9 giờ."

"Em tự đi được mà Tổng giám đốc..."

"Có thể anh sẽ phải uống nhiều rượu, em cứ đi cùng anh đi, tính vào tăng ca."

"Vâng, em biết rồi ạ."

"Ừ, chào em."

Anh Ngủ Yên nói xong một lúc mà tôi vẫn chưa thấy anh ta cúp máy, sợ anh ta quên nên tôi chủ động chào lại và ngắt kết nối.

Tôi hơi ngẩn người nhìn điện thoại trong tay tự động tắt màn hình chuyển sang màu đen, sau đó chuyển tầm mắt về phía những bông hoa hồng được cắm cẩn thận trong lọ trong phòng. Trên cánh hoa đã có biểu hiện của sự héo úa, vài bông hoa rũ xuống ủ dột mặc dù ngày nào tôi cũng thay nước cho chúng.

"Vậy là sáng mai không đi siêu thị nữa hả chị?" Nhung ở cạnh đột nhiên hỏi.

Hôm nay là ngày nghỉ nên tôi có đưa Huy và Nhung đi siêu thị mua một vài thứ vì tuần sau chúng nhập học rồi, nhưng do mua xong mới biết thiếu gì nên định bụng để Chủ nhật đi tiếp.

"Mai vẫn đi, nhưng sẽ vào buổi chiều tối. Chị dẫn hai đứa đi ăn vặt, được không?"

"Được ạ! Hà Nội buổi tối đẹp lắm, lần trước đi với anh Nguyên em nhớ mãi."

"Ừ, em cũng ngủ sớm đi đấy."

"Vâng vâng, em xem nốt chỗ sách này đã. Em nhất định sẽ học giỏi như chị Chi cho mà xem." Nhung đung đưa sách Vật Lí 10 trên tay, dường như đang học trước các bài đầu tiên trong sách.

"Em không cần cố quá đâu." Tôi nói.

"Không được, em nhất định phải cố. Em chẳng giỏi việc gì, tay chân vụng về người ngợm xấu xí, chỉ giỏi mỗi việc học nên không thể thua kém được."

Tôi nạt con bé: "Đừng nói bản thân như thế. Em vụng về xấu xí lúc nào?"

"Huy cứ bảo em gầy như con cá mắm, còn nói em không giỏi làm chỉ giỏi phá, bảo em tránh ra cho cậu ta bớt phiền."

Tôi nghĩ rằng đó là Huy đang chiều con bé đó chứ? Nhưng chẳng hiểu sao lại cứ thích nói một đàng thể hiện một nẻo như vậy, có lẽ là con trai tuổi mới lớn nên hơi khác người.

Sau khi an ủi Nhung vài câu, tôi cố chấp mang bình hoa gần như héo rũ đi thay nước lần cuối, dù rằng ngửi kĩ sẽ thấy phần hoa ngập trong nước đã bắt đầu có dấu hiệu úng thối, rửa sạch đi vẫn để lại ít mùi. Giữ lại dù nó xấu cũng chẳng sao nhưng mùi thế này mà vẫn để thì có hơi bất ổn.

Hôm sau tôi chuẩn bị sẵn sàng đứng ở nơi xe anh Ngủ Yên có thể đi qua để đợi, đứng còn chưa thấy mỏi chân thì xe đã tới.

Anh Ngủ Yên không lái xe mà ngồi ở ghế sau, người lái vẫn là tài xế riêng của anh ta, tôi có quen biết nên gật đầu chào và ngồi xuống ghế lái phụ. Từ lúc "chia tay" đến nay, hễ đi cùng xe với anh Ngủ Yên tôi đều ngồi ở ghế lái phụ phía trước chứ không ngồi ở hàng ghế sau, kể cả người lái là anh Ngủ Yên hay người khác. Đối với việc này, anh Ngủ Yên cũng không có ý kiến gì, tay luôn cầm máy tính bảng tập trung làm việc tỏ vẻ không để ý xung quanh.

Nhìn qua gương chiếu hậu, tôi để ý thấy trang phục dự lễ cưới của anh Ngủ Yên vẫn không khác ngày thường là bao: một bộ vest, một đôi giày da, thêm chút keo lên tóc. Thần thái của anh Ngủ Yên càng lạnh lùng thì càng giống đàn ông trưởng thành trầm ổn, góc cạnh trên gương mặt càng thêm sắc bén, không biết đã đốn ngã trái tim của bao nhiêu chị em phụ nữ. Có điều vì đã được trải nghiệm anh Ngủ Yên phiên bản dịu dàng ngọt ngào thích làm nũng nên tôi thừa biết anh ta còn có thể đẹp trai hơn hiện tại, chẳng qua làm Tổng giám đốc với Chủ tịch trước mặt người khác thì như vậy mà thôi.

Xe dừng tại một trung tâm tổ chức tiệc khá hoành tráng và rộng lớn, người đi qua đi lại liên tục, tiếng nhạc cùng tiếng nói chuyện trộn lẫn cực kì náo nhiệt. Có vẻ như một trưởng phòng kinh doanh như anh Hùng có rất nhiều mối quan hệ, nên khách khứa mới đông thế này. Anh Ngủ Yên vừa tới đã có một đám người ra đón bao gồm cả cô dâu chú rể, ai cũng muốn bắt tay bắt chân anh ta để chào hỏi. Tôi lặng lẽ bám theo đứng ngay sau lưng, coi lúc này như giờ hành chính.

Nói chuyện qua một lúc tôi mới nhận ra ở nơi này ai cũng muốn giành giật slot ngồi cùng bàn với anh Ngủ Yên. Tôi chưa kịp lên tiếng xin nhường vị trí của mình để ngồi một bàn gần đó với đồng nghiệp khác thì Hà đã thay tôi lên tiếng: "Có chuyện không biết anh Nguyên đã biết chưa, đó là Linh Chi là bạn cấp 3 của em, em xếp chỗ sẵn cho cô ấy rồi."

Anh Hùng nghe vậy thì cũng nhìn anh Ngủ Yên nói theo: "Gần đây tôi mới biết thư ký của tổng giám đốc là bạn cấp 3 của vợ tôi, hôm nay e là tổng giám đốc phải nhường cô ấy qua bàn khác rồi."

Hà tiếp lời: "Linh Chi à, hôm trước lớp cấp 3 mình họp lớp vẫn chẳng thấy cậu tham gia, mọi người nhắc cậu suốt đấy. Lúc mình mời cưới thì mọi người cũng hỏi cậu có đi hay không, nếu có thì nhất định phải gặp mặt."

Đương nhiên tôi không ngu mà tham gia họp lớp khi biết người mời không có ý tốt. Nghe Hà nói mà bụng dạ tôi nôn nao, cảm giác ghê tởm cô bạn này dâng tới tận họng. Tôi muốn đáp trả, nhưng lại nghĩ hôm nay là đám cưới Hà, mà tôi lại tham dự với tư cách thư ký của tổng giám đốc nên chẳng thể làm gì quá phận như lật bàn hất rượu được. Hơn nữa, gương mặt của Hà lại xinh đẹp ngọt ngào tràn đầy vui vẻ thế kia, tôi nào có thể đấu lại?

"Vậy à." Tôi cười đáp qua loa.

Hà đi về phía tôi, kéo tay như thể cả hai thân thiết lắm, nói: "Mình dẫn cậu qua bàn của đám cùng lớp mình nhé, cậu sẽ bất ngờ lắm, vì "người ấy" của cậu cũng tới đấy!"

Hà nói đủ để mọi người nghe thấy, sau đó kéo tôi đi.

Tôi vì để lại mặt mũi cho anh Ngủ Yên nên cũng không kháng cự.

Bàn ở trung tâm tiệc này là loại bàn tròn cho mười người, có vẻ như Hà gom cả bạn cấp hai và cấp ba đâu đó cũng được hai bàn, mọi ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía tôi và Hà.

"Nhớ ai đây không các bạn ơi? Là Linh Chi lớp mình đó!"

Hà vừa giới thiệu vừa cười cười, lại còn kéo ghế cho tôi ngồi.

Lúc này tôi mới để ý, vị trí mà Hà dành cho tôi ở ngay bên cạnh cậu chàng được gọi là "người yêu cũ" của Hà, cũng là một trong những nguồn cơn của sự thù địch Hà dành cho tôi.

Tôi dùng vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống.

Người như Hà, đối với bạn bè cùng tầng lớp thì quảng giao vui tính, hoà đồng nhiệt tình, nhưng đối với người có ngoại hình xấu xí hay gia cảnh không tốt một chút lại cực kì miệt thị, chẳng những không cho qua mà cứ thích khiến cuộc sống của người ta còn trở nên tồi tệ hơn, lấy chuyện đó ra làm thú tiêu khiển. Dù sao thì trước mặt mọi người Hà miệt thị tôi cũng chỉ ở mức độ nhất định, chưa tới mức nghiêm trọng, chỉ có những điều cô ta làm không công khai mới đáng ghê tởm, khiến người xung quanh dù biết thủ phạm cũng không có bằng chứng để lên án. Nhiều người chơi với Hà đối với việc này tuy không tán thành nhưng cũng lựa chọn coi như không thấy, chỉ đơn giản vì họ không muốn vướng vào phiền phức, hoặc nghĩ may mắn rằng nạn nhân chẳng phải mình là được. Tôi nghĩ lòng trắc ẩn ai cũng có, chỉ là nó có đủ lớn để đánh đổi với cuộc sống tốt đẹp của bản thân hay không mà thôi. Tính ra, tôi cũng là chỉ là con người, tôi có thể hiểu được suy nghĩ đó nên không trách ai cả, chỉ muốn lặng lẽ tự cô lập bản thân.

Ngồi ở đây đều là những người từng chơi thân với Hà. Tuy ngày đó không có ai trong số họ đứng về phía tôi, nhưng tôi nghĩ sau nhiều năm như vậy có lẽ chuyện trong quá khứ chẳng còn mấy ai để tâm bởi nó chỉ ghi dấu ấn rõ nét với người trong cuộc. Chẳng biết Hà đã nói gì với họ trước đó, nhưng tôi nghĩ lớn từng này rồi họ cũng sẽ biết phân biệt rõ đúng sai, không đến mức hành xử trẻ con như ngày trước nữa.

Sau khi Hà rời đi để tiếp khách khác, cô gái ngồi đối diện tôi lên tiếng:

"Cậu là Linh Chi hả? Lâu quá rồi ấy nhỉ..."

Vài người cũng chào hỏi theo, tôi đáp: "Ừ. Chào mọi người."

Sau khi gật đầu chào hỏi lại theo phép lịch sự, cô gái đối diện tôi lại tiếp lời: "Cậu càng ngày càng xinh đẹp đấy nhỉ... mà nhớ lại thì hồi năm cuối cấp, mấy thằng con trai đã lén khen cậu xinh rồi."

Nghe mấy lời khen ngợi gây khó chịu này, tôi hơi nâng mắt, nhận ra người cố bắt chuyện với tôi là Hân, đại khái cũng là cạ cứng của Hà ngày xưa.

"Không ngờ cậu và Hà lại làm cùng nơi, nghe nói cậu còn làm thư ký, đúng là xinh như thế làm thư ký tổng giám đốc mới không phí phạm."

Người cùng bàn đều tỏ vẻ bất ngờ: "Ôi, làm thư ký tổng giám đốc cơ à? Giỏi thật đấy."

"Giỏi thật mà, bởi không phải cứ tài giỏi là làm được chức đó đâu." Hân nói bằng giọng cười đùa.

Xem ra cô bạn kia của Hà là diễn viên chính trong bàn tiệc này, tôi muốn được yên ổn cũng khó. Vì vậy tôi gật đầu đáp lại: "Cậu nói đúng."

Hân thấy tôi bình tĩnh như vậy nên nói thêm: "Còn cần chút xinh đẹp và thủ đoạn nữa ấy nhỉ?"

Tôi gật đầu: "Cậu nói đúng."

Nét chế giễu của Hân có vẻ đã bị vẻ không quan tâm của tôi chặn đứng nên câu từ bắt đầu lộn xộn: "Linh Chi cứ thừa nhận như vậy mà không biết ngại hả?"

"Thì cậu khen mình xinh, mình thấy đúng. Còn thủ đoạn thì ai mà chẳng có. Mình thấy cậu nói đúng mà? Hay mình hiểu lầm chỗ nào?"

"Ái chà, ngày xưa Linh Chi còn không dám nói chuyện với ai, giờ có chỗ dựa tự tin hẳn ấy nhỉ?"

Lần này tôi cười: "Ừ, cậu nói đúng."

Hân nghẹn họng, mọi người thấy bầu không khí sau sai nên bắt đầu tìm cách lảng sang đề tài khác, không để Hân lên tiếng nữa.

Sau khi trải qua nhiều lần tranh cãi vớ vẩn với đồng nghiệp, cũng như chịu qua bao ấm ức từ cấp trên, dần dà tôi nhận ra rằng tranh cãi với kẻ không đáng sẽ chẳng đi tới kết quả gì hết, chẳng bằng tán thành họ tới khi họ không biết phải cãi gì tiếp là xong.

Lúc này trông Hân như quả bóng bơm căng không có chỗ xả, tôi cũng chẳng thấy vui vẻ vì chọc tức được cô ta, chỉ muốn đứng dậy đi về ngay.

Một lúc sau tôi thấy có thêm một đoàn khách được dẫn tới chiếc bàn phía sau lưng Hân, đều là mấy anh đàn ông đóng thùng lịch sự nhìn qua là thấy dân kinh doanh điển hình, trong đó có anh Ngủ Yên.

Với sự sắp xếp vị trí ngồi này, e là Hà có nhúng tay vào, những tôi vẫn chẳng hiểu cô ta định làm gì. Dù tôi không làm gì sai, nhưng đề phòng tiểu nhân chẳng bao giờ thừa.

Khách mời dần ổn định chỗ ngồi, đồ ăn được nhân viên bưng ra lần lượt, đều là các món ăn của tiệc cưới cao cấp, nguyên liệu đắt đỏ trang trí đẹp mắt. Tôi vì không ưa Hà nên không muốn động đũa, chỉ lấy chai nước trên bàn ra uống và ngồi kiểm tra các tin nhắn công việc trên điện thoại, thi thoảng liếc mắt trông chừng anh tổng giám đốc cho đúng phận sự.

Khi lễ cưới bắt đầu, nhạc nổi lên, cô dâu được bố đỡ tay đi dọc lễ đường để trao cho chú rể ở phía cuối con đường, ai ai cũng mỉm cười hạnh phúc.

Càng xem càng khó chịu.

Kí ức về lần đầu tiên tham dự đám cưới của cô bạn cùng lớp đại học ùa về. Khung cảnh cô dâu chú rể và người thân mỉm cười hạnh phúc, không gian lộng lẫy xinh đẹp trải đầy hoa tươi... tất cả đều khiến tôi ghen tị, nhưng cũng khiến tôi tự căm ghét bản thân vì suy nghĩ ích kỉ ấy, dần dà nó trở thành chấp niệm khó phai trong lòng. Lần đầu tiên dự đám cưới của cô bạn đại học mà tôi cảm thấy quý mến đã khiến tinh thần sa sút, lần thứ hai không ngờ lại phải xem kẻ mình ghét kết hôn trong hạnh phúc, cảm giác nôn nao trong dạ dày suýt đẩy lên tới tận cổ làm tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Đưa tay lên che miệng, tôi không ngờ mình lại có thể ghét đám con gái này tới mức buồn ói.

Sau khi kết thúc nghi thức cần có như trao nhẫn cắt bánh, cô dâu chú rể bắt đầu đi khắp các bàn tiệc để mời rượu, khách trên bàn tiệc cũng bắt đầu tập trung vào ăn uống và nói chuyện.

Giữa căn phòng ồn ào, tông giọng của Hân cao hơn vừa nãy vài phần: "Để ý mới nhớ ra, ngày trước nếu không có Hà thì có khi Linh Chi với Nam thành một đôi ấy nhỉ? Ngày xưa Nam với Hà là một cặp, vậy mà Linh Chi vẫn lọt vào mắt của Nam cho được."

"Cậu có vẻ nhung nhớ hồi cấp 3 lắm ấy Hân nhỉ?"

Giọng nói vang lên từ ngay bên cạnh, lúc này tôi mới chậm rãi nhìn sang.

Dù đã nhiều năm không gặp nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đây là Nam, chàng trai nổi bật nhất nhì khối của tôi ngày ấy, cũng là bạn trai cũ của Hà.

Cậu ta nói xong còn cười nhạt: "Bảo sao Hà nhất định phải mời tớ đi dự bằng được, xem ra bệnh lại tái phát rồi."

Người không hiểu chuyện liền hỏi: "Hả? Bệnh? Bệnh gì?"

"Hỏi Hân kìa, bệnh này cũng khó nói lắm." Nam đánh mắt về phía Hân.

Hân chẳng hề chùn bước, vẫn giữ cái tông giọng cao vυ"t như thể sợ ng khác không nghe thấy: "Nam nói gì vậy? Biết hai người là người yêu cũ nhưng cũng đâu nhất thiết phải cố tình nói xấu Hà vào ngày vui thế này."

"Cậu cũng biết đây là ngày vui cơ đấy, muốn bày trò gì không biết."

"Làm gì có trò gì cơ chứ? Chỉ đột nhiên nhớ chuyện ngày xưa Linh Chi biết cậu và Hà quen nhau mà vẫn dùng đủ mọi thủ đoạn để theo đuổi cậu, vậy mà cậu vẫn mềm lòng bênh vực Linh Chi." Hân nói liên tục chẳng để ai kịp lên tiếng chẳng khác gì ngày xưa, "Giờ hai người có duyên gặp lại như vậy, không bằng đến với nhau luôn đi, thấy Linh Chi nhìn Nam vẫn đắm đuối lắm đó... Á!! Cái gì vậy."

Một dòng nước vàng cam từ trên trời rơi xuống xối lên người Hân khiến cô ta phải kêu toáng lên.

Nước chảy xuống từ đỉnh đầu, theo sợi tóc chảy xuống bộ váy trắng tinh của Hân. Ngửi mùi thì đây đích thị là Tropicana Twister rồi.

Người đứng sau lưng Hân nói: "Ôi xin lỗi, vấp ngã làm đổ cốc nước."

Hân đứng dậy nhìn đằng sau hét lớn: "Đi đứng kiểu gì vậy hả? Anh có biết..."

Lúc Hân rời mắt khỏi chiếc váy trắng của mình để nhìn tên thủ phạm phía sau lưng, trên mặt cô ta hoà toàn là vẻ sững sờ: "Anh là..."

Là anh Ngủ Yên đẹp trai một tay cầm cốc nước cam bị đổ sạch sẽ vào người Hân, một tay cầm bát canh xương hầm đang ăn dở.

"Xin lỗi làm đổ nước vào người cô mất rồi, để tôi giúp cô."

Khuôn mặt tức giận của Hân bị thay thế bằng vẻ ngại ngùng ngơ ngác, nhưng chưa kịp vào vai cô gái đáng thương đã bị anh Ngủ Yên vấp chân hất nốt bát canh xương hầm còn lại vào mặt.

"Ááá!" Hân ré lên.

"Ôi xin lỗi tôi vụng về quá. May quá bát canh đó tôi đang ăn dở, không nóng lắm đâu."

Lúc này hẳn là mùi nước hoa trên người Hân đã được thay đổi thành mùi canh xương hầm trộn lẫn với nước cam đóng chai. Cô dâu chú rể đang kinh rượu gần đó thấy có biến bên này cũng nhanh chóng đi qua.

Anh Ngủ Yên dùng vẻ mặt áy náy nói: "Anh Hùng à, tôi lỡ tay làm bẩn váy của cô gái này mất rồi, hôm nay là ngày vui của anh mà... ngại quá."

Hân sau khi được bát canh xương hầm thẩm thấu qua lớp da có vẻ đã tỉnh táo lại, bực tức nói: "Rõ ràng anh cố ý! Đổ lên người tôi tận hai lần."

Anh Hùng thấy anh Ngủ Yên nói lời chân thành như vậy, lại cân nhắc thân phận hai bên để tính thiệt hơn rồi mới chọn cách giảng hoà không đào sâu câu chuyện nữa: "Thôi em đừng nóng, là lỡ tay thôi mà."

"Ừ, là lỡ tay. Cũng do cô ấy nói to quá làm tôi giật mình." Anh Ngủ Yên cười vô tội, "Nói lớn như thể sợ tôi không nghe thấy vậy."