Linh Chi Ngủ Yên

Chương 43




Đại Bông: Cảnh báo chương 18+. Vui lòng không chia sẻ rộng rãi chương này.

ps: Sẽ phá lệ mở chương 1 tháng cho ai đó đọc

____

Bị ấn trên giường hôn đến ngạt thở, cúc áo sơ mi lẫn quần đều bị mở bung để tay anh ta tuỳ ý đùa nghịch mà không thể phản kháng, đầu tôi cố gắng vớt vát lại chút lý trí để suy nghĩ thấu đáo về chuyện sắp xảy ra, nhưng nghĩ không nổi.

Tôi không nghĩ được gì nữa.

Môi chạm môi, hơi thở của cả hai vô cùng vội vã. Lưỡi anh ta liên tục đòi hỏi, cảm giác bức bối càng khó nhịn khi anh ta liên tục thì thầm mấy lời dụ dỗ.

"Cho anh nhé."

Vừa hỏi, bàn tay anh Ngủ Yên vừa lần mò xuống dưới.

Tôi đã hoàn toàn quên mất rằng chỉ trước đó mấy chục phút anh Ngủ Yên nói với tôi rằng "Anh không làm gì quá đáng đâu".

Cơ thể tôi đã phản ứng thế này rồi mà anh ta còn hỏi, có lẽ do cú đá lần trước nên anh Ngủ Yên cẩn thận cho chắc, mà cẩn thận thì không bao giờ thừa.
"Em có muốn không? Anh chưa ép buộc ai bao giờ." Anh Ngủ Yên bắt đầu mời chào.

Tôi lơ mơ hỏi: "Thật không?"

"Ừ. Anh chỉ thuyết phục tới khi nào được đồng ý."

Anh Ngủ Yên cúi đầu hôn lên gò má tôi, sau đó đôi môi dịch dần về phía tai tôi thì thầm: "Em có muốn không?"

Dây thần kinh ở tai bị kí©h thí©ɧ khiến toàn thân tôi run lên, cảm giác râm ran liên tục truyền tới não, lan dần ra khắp cả cơ thể. Thành thực mà nói, thi thoảng nhớ đến giấc mơ đen tối cùng anh Ngủ Yên tôi cũng như vậy, nhưng sự tiếp xúc trực tiếp này khiến phía dưới của tôi không ngừng truyền tới cảm giác nhức nhối bất thường. Tôi kìm chế không nổi.

"Em không biết..."

"Em nói không biết, nhưng chỗ này ướt."

Ngón tay của anh Ngủ Yên cử động, tôi sợ hãi với phản ứng của bản thân nên cố gắng ngậm chặt miệng ngăn không cho bất cứ âm thanh nào phát ra.
Tôi nghe tiếng anh Ngủ Yên phì cười: "Chi đáng yêu thật đấy. Em muốn nói gì thì nói đi, bặm môi làm gì."

Tôi nằm im như con cá trên thớt, hai mắt mở lớn nhìn anh Ngủ Yên nhưng môi thì mím chặt không dám phát ra tiếng động. Tôi luôn nghĩ việc từ chối thân mật với đàn ông là điều quá dễ dàng, nhưng dường như đó không dành cho người đàn ông mà bản thân tôi cũng ham muốn.

"Sao em nhìn anh? Vậy là có hay không?" Anh Ngủ Yên hỏi lần thứ ba.

Hai tay tôi vốn đang bám nhẹ trên bắp tay anh Ngủ Yên, sau khi nghe câu hỏi, đầu tôi chưa kịp quyết định thì bàn tay phản chủ của tôi đã vươn lên bấu chặt lấy bờ vai săn chắc khoẻ mạnh của anh ta, chỉ phân vân giữa lựa chọn đẩy ra hay kéo về trong một giây ngắn ngủi, ngay sau đó trườn tiếp ra đằng sau lưng kéo anh Ngủ Yên gần lại.

Nhận được câu trả lời, anh Ngủ Yên nở một nụ cười đến là say đắm, sau đó nhẹ nhàng giúp tôi cởi bỏ chiếc áo sơ mi.
Tay anh ta vòng qua sau lưng tôi lần mò cách cởi bỏ áo trong, nhưng có vẻ như anh ta không biết cởi, nên dứt khoát kéo nó qua đầu tôi bằng một cách khá chật vật, rồi tiếp tục tới quần bò, vừa giúp tôi cởi vừa lẩm bẩm: "Dù em mặc quần bò ôm chân rất đẹp, nhưng anh nghĩ về sau em không nên mặc nữa. Khó cởi thật đấy."

Lần đầu tôi thấy xấu hổ đến thế. Tôi đưa hai tay lên che bớt cơ thể, cảm nhận nhiệt độ như thiêu như đốt đang tỏa ra trên má.

Nhiệt độ buổi sáng mùa hè không hề nóng mà rất mát mẻ, thậm chí còn hơi lạnh nên trong phòng chẳng bật điều hoà lẫn quạt. Vừa rồi anh Ngủ Yên ôm tôi, cả người tôi đều ấm áp, nhưng khi anh Ngủ Yên rời khỏi tôi và cởϊ qυầи áo tôi như vậy khiến cơ thể tôi hơi run lên vì lạnh, đầu óc tỉnh táo đôi phần, lấy hết lý trí còn sót lại rụt rè hỏi: "Ừm... anh không dùng cái đó hả? Cái bảo vệ an toàn khi quan hệ ấy."

"Anh có mua."

Anh Ngủ Yên bước tới tủ quần áo của tôi, lấy từ trong góc sâu nhất ra một cái hộp nhỏ. Cái này là... bαo ©αo sυ.

Anh ta giấu bαo ©αo sυ trong tủ của tôi??

Tôi cảm thấy bất ngờ vì có thứ đó trong tủ, khó hiểu hỏi: "Anh mua từ bao giờ?"

"Không nói."

Anh Ngủ Yên tới bên giường, nhanh chóng mở hộp nhỏ trên tay ra. Hộp này dường như đã bị bóc trước, bên trong có hai chiếc.

Anh ta giật mạnh một gói nhỏ hình vuông, nhưng hình như chưa biết cách, vì xé quá mạnh nên cái bên trong bắn thẳng ra ngoài rơi xuống đất.

Căn phòng yên ắng, tất nhiên là anh ta bỏ luôn không dùng. Anh Ngủ Yên đành xé cái duy nhất còn lại một cách vô cùng cẩn thận.

Kế tiếp, anh Ngủ Yên cởϊ qυầи áo nhanh như gió, hai ba bước đã không còn mảnh vải che thân, để lộ ra cơ thể cường tráng tuyệt đẹp và một thứ mang nội dung nhạy cảm cần được censor.

Yêu quái!

Trông cực kì bất khả thi.

Tôi hơi lùi về đằng sau, lùi tới lúc đầu chạm nhẹ vào đầu giường thì dừng lại, phát hiện mình không có đường lùi nữa rồi.

Tôi muốn đổi ý.

Kể từ lần đầu gặp anh ta cũng đã trôi qua 2-3 tháng rồi, nhưng với tôi thì tốc độ tiến triển này dường như quá nhanh.

Anh Ngủ Yên loay hoay một lúc để mặc áo mưa cho con yêu quái, chẳng biết mặc đúng cách không mà trông con yêu quái kia cứ kì kì, như thể nó đang mặc phải một cái áo cỡ nhỏ chật chội không thoải mái chút nào vậy. Vừa thao tác xong xuôi anh Ngủ Yên tiếp tục leo lên người tôi, kéo cái tay đang che chắn của tôi ra khỏi cơ thể.

Đây thậm chí chẳng phải lần đầu của tôi, nhưng người tôi vẫn cứ run run khi nghĩ đến con yêu quái trùm áo kín người mà trông vẫn rất đáng sợ kia. Anh Ngủ Yên nhận ra điều này nên hôn tôi rất nhẹ nhàng, thì thầm an ủi: "Đừng sợ."

Gương mặt của anh Ngủ Yên rất gần, trong đôi mắt đang nhìn tôi chăm chú ấy ẩn chứa khao khát, và cả cái nhíu mày như đang nhẫn nhịn để có thể dịu dàng với tôi.

Anh Ngủ Yên quỳ phía dưới khiến nơi nhạy cảm của đôi bên gần trong gang tấc, cách một khoảng ngắn tôi cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi. Tay anh nhẹ nhàng tách hai chân tôi và nâng lên cao, kẹp dưới cánh tay chắc khỏe. Bàn tay thô ráp vuốt dọc đùi tôi, lẩm bẩm khen da tôi mềm, sau đó cúi xuống cắn nhẹ lên đùi, để lại vài vết tích sở hữu.

Hôn dọc một đường qua eo, lên tới ngực, lúc này cơ thể anh Ngủ Yên đã chùng xuống, áp sát vào tôi. Sau đó anh hôn nhẹ lên má, lên chóp mũi của tôi như để đánh lạc hướng phía trên, và ở phía dưới, đầu của con quái vật cọ nhẹ vào nơi giữa hai chân tôi, sau đó đâm tới...

Nhưng mà...

Hình như... nhầm chỗ rồi...

Tôi không có kinh nghiệm, lại còn đang căng thẳng muốn chết nên cũng không biết phải giúp đỡ anh Ngủ Yên thế nào. Nơi đó đến chính bản thân tôi cũng chưa từng tự tìm hiểu.

Anh Ngủ Yên hơi chớp mắt, không nhìn tôi nữa, bắt đầu nghiêm túc cúi đầu xuống nhìn phía dưới, sau đó dùng tay tìm kiếm, hướng dẫn đường vào cho con yêu quái kia. Thế nhưng con yêu quái đó dường như IQ hơi thấp, vẫn chẳng đi đúng cửa mà lúc đâm nhầm lên trên lúc xiên nhầm xuống dưới.

Trán anh ngủ yên hằn lên đường gân xanh.

Tôi... tôi không hề có kinh nghiệm chuyện giường chiếu, nhưng tôi đủ khả năng để nhận ra, hình như cái kinh nghiệm mà tôi khuyết thiếu kia, anh Ngủ Yên cũng không có nốt.

Không có nốt...

Đang mải phán xét anh Ngủ Yên thì con yêu quái kia cũng đồng thời tìm được đường lối đúng đắn, mạnh mẽ tiến thẳng vào trong nhờ sự ẩm ướt sẵn có.

Có một vấn đề là... do anh ta đẩy quá mạnh khiến cả cơ thể tôi nhích lên, đầu đập nghe bộp một cái vào thành giường. Tôi cắn răng nhịn đau, cảm thấy chẳng còn lạ lùng gì với sự vụng về của anh Ngủ Yên nữa, may mà đầu giường này có đặt một chiếc gối, nếu không chắc tôi u đầu luôn rồi.

Anh Ngủ Yên vội lấy tay che đỉnh đầu tôi cuống quýt nói: "Anh xin lỗi. Em đau không?"

Tôi ngại ngùng chạm lên tay anh Ngủ Yên nói: "Đầu em không sao, không đau... nhưng mà... chỗ đó... hơi đau."

Anh Ngủ Yên gằn từng tiếng cực kì nhẫn nhịn: "Thả lỏng một chút..."

"Không... không được đâu..." Tôi lo lắng nói.

"Em đang khen anh đấy à?"

Anh Ngủ Yên vừa nói, vừa cúi xuống, cắn nhẹ lên tai tôi.

"Anh xin lỗi, anh sẽ nhẹ nhàng thôi."

Da thịt tiếp xúc, cảm giác tròn đầy dâng lên. Hình ảnh phía trước đột nhiên hơi nhoè đi, mắt tôi ươn ướt, nước tụ thành vòng quanh khoé mắt.

"Anh..."

Nghe tiếng gọi, anh Ngủ Yên cúi người xuống hôn lên môi tôi, rồi lại hôn lên khoé mắt mọng nước trong khi phía dưới vẫn không ngừng chuyển động. Anh vừa thở gấp vừa thủ thỉ: "Đừng sợ, đừng khóc."

Kế đó, những lời hỏi han của anh Ngủ Yên thưa thớt dần, mồ hôi thấm ướt cơ thể đôi bên.

Toàn bộ lý trí suy tính ôm ấp sự cô độc xây dựng nhiều năm của tôi sụp đổ khi anh ta chỉ đơn giản chen vào cuộc sống của tôi, dung nhập làm một với tôi bằng phương thức nguyên thuỷ nhất đã khiến tôi chìm đắm, nảy sinh ý nghĩ rằng cả cơ thể và linh hồn đã thuộc về người đàn ông này rồi.

Phải chăng mối quan hệ giữa nam và nữ luôn được thành lập đơn giản như vậy?

Tôi cảm thấy giữa mình và anh Ngủ Yên từ giây phút này như có một sợi xích vô hình kết nối đôi bên, hiện tại dù muốn đẩy anh ta ra tôi cũng không làm được nữa.

Cả cơ thể lẫn linh hồn bị nuốt chửng, đến căn cứ riêng cũng bị con dã thú giả làm động vật tội nghiệp tới trú nhờ trước mắt đánh chiếm, tiện thể ăn thịt luôn cả tôi.