Linh Chi Ngủ Yên

Chương 25




Xe dừng ở bãi đỗ xe khu tôi sống. Anh Ngủ Yên thản nhiên lấy vé và đưa xe vào bãi như đã quá quen thuộc, sau đó lấy chiếc xe đạp có vé tháng đàng hoàng ở trong góc ra, bảo tôi lên xe.

Tôi chẳng muốn ngồi, nhưng nhìn đôi cao gót đã sớm làm tôi nhức mỏi dưới chân, tôi đành ngồi ngang trên yên sau xe đạp, tay bám vào mặt dưới yên xe.

Anh Ngủ Yên đi rất chậm, đường phố đêm vắng vẻ, không khí ngoài trời thoáng đãng mát mẻ giúp tôi tỉnh táo hơn đôi chút.

Lúc này đột nhiên tôi nghe anh Ngủ Yên hỏi bằng cái giọng cấp trên răn dạy: "Em nghĩ gì mà lại tới nơi như thế nữa vậy? Uống thì không biết uống."

Tôi cau mày hỏi: "Nơi như thế là sao?"

"Là nơi phức tạp nhiều thể loại người."

"Thì liên quan gì đến anh."

Anh Ngủ Yên im lặng, chắc là cũng biết chuyện này không liên quan đến anh ta thật. Nhưng đột nhiên anh ta nói...
"Em nghĩ không liên quan đến anh thật?"

Dự cảm không lành dâng lên trong lòng, tôi hỏi: "Liên quan thế nào, anh nói thử đi."

"Rõ ràng là đêm hôm đó nếu không có anh, em đã bị đám người ở đó lừa mất rồi. Vậy mà em vẫn không biết đường rút kinh nghiệm."

"Đêm nào?"

Xe đạp đang đi vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ, đèn đường yếu ớt lay lắt. Tôi vừa dứt câu hỏi, anh Ngủ Yên liền phanh gấp khiến tôi ngồi không vững theo quán tính đập mặt vào lưng anh ta, vì sợ ngã nên vội vã dùng tay bám chặt vào cái eo trước mặt.

Anh Ngủ Yên hơi không quay đầu lại, nói: "Em còn hỏi đêm nào? Rõ ràng là lần ở Sài Gòn em...anh."

"Hả? Em làm gì anh?"

Vừa rồi anh Ngủ Yên bỏ mất động từ ở trong câu khiến tôi nghe chẳng hiểu gì hết nên phải hỏi lại.

"Em...anh." Anh ta vẫn nói khi đầu còn chẳng quay xuống.
Tôi nghe mãi mà không hiểu giữa chữ em và chữ anh của anh ta là chữ gì.

"Động từ của anh đâu?"

Cuối cùng anh Ngủ Yên dựng chân chống xuống xe, đứng trước mặt tôi hỏi: "Tối hôm đó ở Sài Gòn, em say, bị người ta chuốc thuốc, may mà anh tới kịp thời để giúp em."

Tôi nhớ lại đêm say ở Sài Gòn, hỏi: "Em say và bị chuốc thuốc?"

"Ừ."

"Anh tới giúp em?"

Anh Ngủ Yên chớp mắt một cái.

"Em không nhớ ai đã giúp em?"

Kí ức đêm đó vốn tôi chẳng nhớ gì, chẳng hiểu sao càng nghe anh ta nói tôi nói lại càng ngờ ngợ, những đoạn phim bị làm mờ vì vấn đề thuần phong mỹ tục dần tự động được bổ sung bằng những hình ảnh chân thực khác.

Tôi như nghĩ đến điều gì, run rẩy hỏi: "Anh giúp em như thế nào?"

"Em không nhớ gì?" Giọng anh Ngủ Yên nghe hơi khác thường.

"Nhưng hôm đó em tự đi đến đó, sao anh biết em đang ở đâu được?"
"Anh đã gọi cho em nên mới biết địa chỉ. Hơn nữa đêm hôm đó em gọi tên anh mà?"

"Tên nào?"

"Nguyên. Em gọi tên anh mà."

Tôi đứng bật dậy khỏi yên xe đạp.

Đó không phải một giấc mơ.

Toàn bộ giấc mơ đó là chuyện xảy ra trong thực tế.

Cảm giác đau nhức toàn thân, những vết xanh tím.

Sau đó tôi vung tay đánh anh ta một cái.

"Sao em đánh anh??" Anh Ngủ Yên ngơ ngác hỏi.

"Đồ biếи ŧɦái."

"???"

"Em không ngờ anh là loại người biếи ŧɦái như vậy. Thừa nước đυ.c thả câu. Mượn gió bẻ măng. Mượn nước đẩy thuyền. Được nước lấn tới." Tôi mắng anh ta bằng tất cả những thành ngữ tôi biết.

"Em còn dám mắng anh? Em cứ liên tục bám anh, nói hôm nay phải làm hôm nay phải làm, mau lên, rồi ôm anh. Không bị bỏ thuốc thì là gì? Anh là một thằng đàn ông, lúc đó em muốn anh phải làm gì?" Anh Ngủ Yên cũng giận lẫy nói.

Nghe vậy tôi sợ đến toát hết cả mồ hôi hột. Nếu tối hôm đó chính miệng tôi nói với anh ta như vậy, thì 100% là do tôi cố ý muốn làm theo kế hoạch chứ chẳng phải vì ai bỏ thuốc cả. Anh ta thấy tôi đòi hỏi như vậy tưởng tôi bị bỏ thuốc là chuyện dễ hiểu.

Nhưng làm sao tôi nói ra sự thật mất mặt này được? Vì vậy tôi cứng miệng nói: "Sao anh lại thiếu nghị lực như vậy?"

"Người thiếu nghị lực là em đấy."

Tôi bắt đầu cùn: "Sao anh không nói với em chuyện này?"

"Em phải biết chứ. Em... anh tận 3 lần mà."

".........."

Tin tức này quá kinh khủng với kẻ không có trí nhớ về chuyện "..." như tôi rồi.

Thì ra anh ta không đề cập với tôi vì nghĩ tôi cũng nhớ việc đó.

Thậm chí là sau đó anh ta cứ lân la để tiếp xúc với tôi, thì ra là muốn... thêm lần nữa à?

Thật là lươn lẹo.

Tâm trí tôi giờ đây vô cùng hỗn loạn. Nếu anh ta chính là người đã "..." với tôi đêm đó thì anh ta đã có một bước quá xa so với mối quan hệ tôi cho là đơn thuần trước đây. Giờ chỉ cần nghĩ đến anh ta tôi sẽ không có những suy nghĩ bình thường nữa. Tôi còn muốn hỏi cặn kẽ hơn chuyện sau tối hôm đó anh ta đi đâu, nhưng sau thời gian ngồi hóng chuyện trên văn phòng tôi cũng mang máng hiểu được tình hình bận rộn của anh ta lúc đó. Tôi còn muốn biết rốt cuộc trong suy nghĩ của anh ta thì...

"Sao em không nói gì?" Anh Ngủ Yên hỏi.

"Em... chắc là em cần thời gian suy nghĩ một chút. Anh về trước đi."

Tôi vừa nói vừa bỏ đi, dù sao đoạn này cũng gần về đến nhà tôi rồi.

"Lên xe đi, anh đưa em về."

"Em tự đi. Cũng gần tới nhà rồi."

Tôi cố chấp đi tiếp, anh Ngủ Yên đạp xe chậm theo sau.

Đi tới cổng, tôi hỏi anh Ngủ Yên: "Túi xách của em đâu?"

Anh Ngủ Yên: "Làm sao anh biết được."

"Trong đó có ví, điện thoại và chìa khoá nhà."

"Ừm..."

Tôi nhìn anh Ngủ Yên.

"Anh xin lỗi." Anh Ngủ Yên nói.

***

Tôi đứng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình và anh Ngủ Yên trong tấm gương sáng loáng của thang máy riêng tổng giám đốc, cảm thấy mình bị điên rồi.

Vừa rồi tôi và anh Ngủ Yên đã quay lại quán bar để tìm đồ, phát hiện cả Minh và chiếc túi xách đều biến mất. Tôi nhờ nhân viên kiểm tra CCTV thì phát hiện bàn tôi ngồi lại ở góc khuất, người qua lại quá đông, người trước chèn người sau không nhìn được gì. Chỉ thấy lúc sau Minh được một người mặc vest chỉnh tề đến gọi dậy, sau đó cả hai rời đi rất nhanh. Anh Ngủ Yên nói đó là người anh ta cử đến để giúp Minh nên tôi cũng an lòng.

Trước lúc đi tôi thấy họ có nhặt nhạnh đồ đạc gì đó trên ghế, có lẽ là đã cầm hộ giúp tôi chiếc túi xách rồi.

Tôi nhờ anh Ngủ Yên gọi điện cho người kia để hỏi han, kết quả anh ta tự nhận mình là vị sếp tốt, không bao giờ bắt tội nhân viên vào lúc 12 giờ đêm nên sẽ không làm thế, còn bảo tôi có thể yên tâm vì nhân viên của anh ta làm việc đâu ra đấy.

Vậy là tôi hỏi thế tại sao anh lại bắt tội tôi, anh ta nói anh ta sẽ đền bù thiệt hại.

Kết quả là anh ta đưa tôi tới đây.

"Em có muốn đi tắm trước không?"

Tôi gật đầu: "Vâng, cho em hỏi nhà tắm ở đâu?"

"Ở trong phòng anh."

Nhà rộng thế này chắc chắn không chỉ có một phòng tắm, vậy mà anh ta lại chỉ tôi cái ở trong phòng anh ta?

Thấy ánh mắt của tôi, anh Ngủ Yên trả lời: "Em thấy đấy, căn hộ này rộng quá, anh ở không hết nên các phòng tắm khác đều cũ kĩ hỏng hóc hết rồi."

"Vâng."

Đứng trước cửa nhà tắm tôi mới phát hiện tôi không có quần áo để thay, cũng không có đồ lót luôn. Vậy là tôi quay ra nhìn anh Ngủ Yên đang đứng ngay sau lưng mình nói: "Hay anh cho em mượn tiền em đi thuê nhà nghỉ đi."

"Em đã tới đây rồi còn muốn đi đâu nữa? Ở nhà anh đỡ tốn tiền thuê phòng, tiện ích đầy đủ, an ninh tốt, em còn yêu cầu gì nữa?"

Có thật là an ninh tốt không vậy? Tôi thấy anh là nguy hiểm nhất đó...

"Em không có quần áo."

"Em mặc đồ của anh cũng được mà. Trước kia anh còn mặc đồ của em."

Có vẻ anh ta không hiểu vấn đề về đồ lót của phụ nữ. Tôi không biết giải thích thế nào nên cũng đành đợi anh ta lấy cho tôi một bộ thun thoải mái rồi mang vào phòng tắm.

Vừa rồi phải đi bộ ngoài không khí nóng bức mùa hè nên cơ thể tôi cũng dính chút mồ hôi, mà tôi thì không chịu nổi việc phải mặc lại đồ ướt ẩm đi ngủ nên vừa tắm vừa nghĩ cách đến đau cả đầu.

Cuối cùng thì... tôi nhờ anh Ngủ Yên mang máy sấy vào nhà tắm cho tôi.

Tôi đứng trong nhà tắm sấy chiếc áσ ɭóŧ vừa mới giặt, sấy được 30 phút thì anh Ngủ Yên hỏi: "Em làm cái gì trong nhà tắm mà lâu thế? Có sao không?"

"Em không sao. Sắp xong rồi."

Tôi mặc bộ thun rộng thùng thình của anh Ngủ Yên đi ra ngoài, tóc ướt xoã ngang vai. Anh Ngủ Yên vừa thấy tôi liền hỏi: "Anh nghe tiếng em sấy tóc mà, sao tóc vẫn ướt thế?"

Tôi cười không đáp. Thấy anh Ngủ Yên vẫn ngồi đợi trên giường, tôi hỏi: "Em ngủ ở đâu?"

Anh Ngủ Yên thản nhiên nói: "Quên mất, phòng ngủ cho khách của anh lâu không có ai dùng, bụi lắm không ngủ được đâu."

"Vậy em ngủ ở phòng khách vậy."

"Phòng khách cũng bụi lắm. Anh chỉ sinh hoạt ở phòng này thôi."

"Bụi cũng được, để em dọn."

Tôi đi ra ngoài phòng khách, thấy chiếc ghế sofa lớn ướt đẫm nước trông nhếch nhác không thể tả, tôi quay ra nhìn chủ nhà hỏi: "Cái gì đây anh?"

Chủ nhà đáp: "Vừa nãy anh khát quá định lấy nước uống, nhưng lỡ tay làm đổ ra sofa."

Nhớ đến cảnh anh ta từng hất văng cả cái mâm cơm khi ở nhà tôi thì tôi nghĩ khả năng này cũng cao lắm, nhưng có trùng hợp quá không vậy? Hơn nữa đống nước trải đều này trông như hất cả chậu nước lớn chứ không giống một bình hay một cốc nước chút nào.

Anh ta đưa ra giải pháp cho tôi: "Giường anh cũng rất rộng, dù sao em với anh cũng không lạ gì nhau nữa, hôm nay em ngủ tạm ở phòng anh cũng được, chỉ một buổi thôi mà."

Điều anh ta nói hoàn toàn hợp lý nhưng trong trường hợp này thì tình cảnh đôi bên đã khác hoàn toàn. Trước kia tôi và anh ta đều là những người bí ẩn đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời nhau, không ai tiết lộ, tất cả đều mập mờ. Như hiện tại thì mọi thứ đều quá rõ ràng, những điều này tôi đều hiểu rõ và tôi nghĩ đối phương cũng như vậy, nhưng tại sao đột nhiên anh ta lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra như trước?

"Anh đi tắm trước đây, giờ cũng muộn rồi. Em sấy tóc rồi ngủ trước đi kẻo mai không dậy đi làm được."

Anh ta nói bằng thứ giọng khuyên bảo thật tình không hề có chút tư tâm nào, sau đó rất tự nhiên kéo tay tôi vào phòng, đẩy tôi ngồi lên chiếc giường đệm trải chiếu trúc rồi cầm quần áo đi tắm.

Bình thường tôi hay nằm phía trong sát tường, nhưng giường phòng ngủ của anh Ngủ Yên lại đặt đầu ở phía mặt kính nhìn ra khung cảnh bên ngoài, lúc này đang có rèm che lại, còn phía trái phải của giường đều thoáng có thể lên bằng cả hai.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nằm sang bên phải như thường lệ. Phòng đang được bật điều hoà, tôi thấy hơi lạnh nên kéo chăn trùm kín người.

Nhiều năm chỉ ăn ngủ cố định ở nhà khiến tôi hơi nhạy cảm với chỗ ngủ khác. Trong khoang mũi của tôi lúc này tràn ngập mùi hương lạ lẫm của nước xả vải trên chăn gối, thêm cả mùi dầu gội đầu và sữa tắm trên người khiến tôi cảm thấy hơi bồn chồn.

Ở cùng anh Ngủ Yên khá lâu, theo như tôi để ý được thì hôm nay anh ta tắm lâu hơn bình thường.

Khi tôi vừa nghĩ như vậy thì anh ta đẩy cửa phòng tắm bước ra, lau đầu sấy tóc đầy đủ thần tốc rồi lập tức lên giường nằm.

"Anh tắt đèn nhé?" Anh ta hỏi.

"Vâng." Tôi đáp.

Anh ta với tay tắt đèn ở đầu giường sau đó nằm xuống. Anh ta kéo kéo chăn của tôi, nói: "Chia cho anh ít chăn với."

Bình thường người anh Ngủ Yên nóng hầm hập, tối ngủ bật điều hoà cũng không thấy cần đắp chăn bao giờ, thế mà hôm nay lại giành chăn với tôi.

Nhưng dù sao tôi cũng đang ở nhà người ta nên tôi đành đẩy cho anh ta một chút.

Phòng của anh Ngủ Yên không để đèn ngủ, chỉ hé một chút rèm ở góc ra cũng khiến bên trong được hưởng ké một chút ánh sáng. Trong không gian mờ ảo tĩnh lặng đột nhiên anh Ngủ Yên hỏi tôi: "Công việc của em thế nào? Có trở ngại gì không?"

"Không có."

"Nếu em cần giúp gì thì cứ nói với anh."

Tôi chẳng hiểu tại sao tự nhiên anh ta lại cho tôi một đề xuất tốt như thế, chẳng lẽ lương tâm cắn rứt rồi sao?

Nhưng tất nhiên là tôi không biết nói gì ngoài cảm ơn anh ta.

"Ngủ ngon nhé."

Tôi hơi giật mình khi nghe câu chúc ngủ ngon quen thuộc. Không biết phải trả lời thế nào nên đành im lặng.

Chẳng biết có phải vì hôm nay có chút men vào người hay do có anh Ngủ Yên nằm cạnh, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.