Linh Chi Ngủ Yên

Chương 15




Sáng hôm sau anh Ngủ Yên xách xe đạp đi từ rất sớm, tôi hỏi sao đi sớm thế thì anh ta bảo đi sớm cho đỡ tắc đường.

Tôi nghĩ đi xe đạp thì cứ lao lên vỉa hè sợ gì tắc, nhưng chắc là anh ta sợ đi làm bằng xe đạp sẽ bị muộn, tôi biết vậy nên cũng không nói gì thêm.

Sau khi anh Ngủ Yên đi thì tôi ở nhà bắt đầu mở phong ấn trạng thái làm việc.

Đầu tiên tôi kiểm tra toàn bộ chiếc điện thoại công việc mà anh Ngủ Yên mới trả lại hôm qua để nhận một vài việc làm thêm trước khi kiếm được công việc chính thức. Sau đó mới lên mạng để đi tìm việc.

Lúc đó tôi mới nhận ra do đã gắn bó ở công ty cũ quá lâu, từ hồi còn làm sinh viên thực tập, nên hiện tại tôi chẳng có chiếc CV nào. Vì vậy tôi dành khá nhiều thời gian để viết CV và trang trí nó một cách bắt mắt nhất.
Bình thường các vị trí cao như kế toán trưởng thường rất ít người tuyển do hầu hết vị trí này sẽ do nhân viên cốt cán đi lên, thế mà tôi tìm được một nơi có tuyển vị trí này nên không ngại nộp CV luôn. Nhìn lại tên mới thấy công ty tuyển là công ty cổ phần BunCha khiến tôi cảm thấy có hứng thú hơn bao giờ hết, bởi đây vốn là cái công ty bị sếp cũ của tôi ghét cay ghét đắng do đã cướp rất nhiều hạng mục đầu tư của công ty, ngoài ra tôi còn lén mua trái phiếu của công ty này để đầu tư tránh việc tiền rảnh rỗi. Ngày tôi biết mình sắp chết còn trích ra một ít tiền mua thêm cổ phiếu của BunCha cho vui nữa, cũng vì tôi đã lời được khá nhiều tiền từ trái phiếu nên rất có niềm tin với BunCha.

Nhưng tôi thường không thích những thứ có rủi ro nên giờ khi biết mình sẽ không chết nữa, có lẽ tôi sẽ bán số cổ phiếu này đi lúc còn có giá và thu tiền lại vậy.
Tôi tìm hiểu thêm một vài nơi tuyển dụng nữa, ngồi mải mê một lúc đã tới gần trưa. Không thấy anh Ngủ Yên về, tôi nhắn tin hỏi vào số điện thoại mới của anh ta.

[Có về ăn cơm không?]

Anh Ngủ Yên nhắn tin trả lời lại ngay: [Chắc không về ăn trưa được đâu. Em ăn đi.]

Tôi gõ chữ rồi lại xóa, sau cùng nhắn: [Nhớ ăn uống đầy đủ.]

[Anh mua gì đó ăn nhanh thôi. Tối ăn bù.]

[Tối mấy giờ anh về?]

[Chưa biết nhưng sớm hơn hôm qua. 7-8 giờ gì đấy.]

[Anh muốn ăn gì?]

[Em ăn trước đi, không cần đợi anh.]

Tự nhiên muốn chuẩn bị món gì đó ngon ngon cho anh Ngủ Yên ăn, nhưng nhớ lại thì thấy anh ta ăn cái gì cũng ngon, đi ăn cùng nhìn anh ta ăn thôi tôi cũng thấy ngon miệng. Chỉ là điều này được biểu hiện rõ ràng nhất khi ở nhà anh ta liên tục đưa chiếc bát rỗng ra và nói "xin bát nữa" sau đó tôi nói "anh tự đi mà xới", khác với việc đi nhà hàng quán ăn gọi gì thì ăn hết cái đó như lẽ đương nhiên.
Vậy là chiều hôm đó tôi đi chợ mua rất nhiều đồ ăn để chuẩn bị cho bữa tối. Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy rất hào hứng.

***

Anh Ngủ Yên trở về vào bảy giờ tối, lúc đó tôi mới làm nóng lại thức ăn.

Bát canh xương hầm khoai tây cà rốt hành mùi đầy đủ nghi ngút hương thơm, đậu nhồi thịt xào cà chua.

Anh ta chưa rửa tay đã định ngồi xuống ăn cơm, bị tôi nhắc nhở nên cũng đi thay quần áo xong mới rửa.

Mọi người nên lưu ý, rửa tay sạch sẽ trước bữa ăn là rất quan trọng. Bát đũa cũng phải rửa kĩ càng và tráng sạch...

Nói lại nhớ, mặc dù mấy lần ăn cơm ở nhà đều có anh Ngủ Yên rửa bát, nhưng nhìn anh ta cho rất nhiều dầu vào chậu rửa để tạo ra thế giới của hoàng tử bong bóng, tôi rất quan ngại về việc không biết phải dùng hết bao nhiêu khối nước mới tráng hết chỗ xà phòng ấy.

"Đi làm vui không?" Tôi hỏi sau khi anh Ngủ Yên ăn xong bát thứ hai.

"Không vui."

"Ừm. Ngày mai tôi sẽ đi phỏng vấn, sắp tới cũng không ở nhà suốt nữa."

"Đi làm... hả? Ở đâu?"

"Làm ở công ty nào đó thôi."

"Ừm..."

"Mai phỏng vấn mà quên chưa nhuộm lại tóc mất rồi."

Tôi nói sang chuyện khác để không khí đỡ gượng gạo.

Dù anh Ngủ Yên và tôi về mặt sống chung có thể đã thân thiết hơn trước, nhưng vẫn rất quy củ không đào sâu vào chuyện riêng tư của đối phương nên sau cùng cũng chỉ hỏi tới vậy.

Tối hôm đó tôi mang laptop lên sân thượng làm việc, anh Ngủ Yên thấy vậy cũng ôm thêm một cái gối chạy lên, ngồi ngoan ngoãn ở một góc ghế cắm tai nghe bấm điện thoại nhoay nhoáy.

Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi cái nghề đa cấp của anh Ngủ Yên làm gì mà bận rộn thế nhỉ.

Đêm xuống, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn ngủ, anh Ngủ Yên nằm đối diện nhìn tôi nói: "Ngủ ngon nhé."

Tôi căng thẳng nói: "Hình như anh nằm hơi gần. Cách xa chút đi."

"Có đâu. Sắp rơi khỏi giường rồi."

Từ khi gặp lại anh Ngủ Yên bắt đầu giao tiếp nhiều hơn thay vì chỉ cắm mặt vào ăn uống. Dù ban đầu có chút không quen, nhưng anh ta không khiến tôi phản cảm hay sởn da gà như những kẻ từng muốn tiếp cận tôi nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều. Có điều nằm sát như vậy thì vẫn cần xem lại.

Tôi mở miệng định ý kiến thì anh Ngủ Yên chèn lời nói "ngủ đây" sau đó dứt khoát nhắm mắt mặc kệ phản ứng của tôi.

Sáng hôm sau tôi dậy sớm làm hộp cơm trưa cho anh Ngủ Yên, sau đó cũng chuẩn bị đồ đạc để đi phỏng vấn.

Tôi chọn đồ để mặc, thầm nghĩ đến anh Ngủ Yên.

Anh Ngủ Yên mặc lại bộ trang phục đi làm về tối qua, thật ra tôi có để ý thấy bộ này có hơi khác bộ anh ta mặc của buổi sáng nhưng không nói, chỉ nghĩ là trang phục cần thiết của đa cấp nên mặc kệ.

Dù biết là đa cấp nhưng tôi vẫn thấy anh mặc âu phục đẹp kinh khủng khϊếp, không gì sánh bằng. Nếu không đi xe đạp thì có lẽ người ta sẽ nghĩ anh ta làm trưởng phòng giám đốc gì đó rồi.

Tôi mặc lên bộ đồ công sở lịch sự mới mua hôm qua, soi gương nhìn lại thấy mái tóc hồng sáng của mình, nhớ đến nơi tôi ứng tuyển là kiểu môi trường khá nghiêm túc... Chỉ là, giờ cái tư tưởng nghiêm túc cứng nhắc của tôi đã khác đi rất nhiều, suy nghĩ cũng thoải mái hơn, coi như tới đó sẽ hỏi người phỏng vấn nhuộm lại sau có được hay không là xong. Dù sao thì tôi để tóc này cũng rất xinh xắn, là một lợi thế lớn chứ cũng chẳng phải bất lợi gì.

Công ty BunCha sở hữu một toà nhà 70 tầng trong nội thành nên chỉ cách nhà tôi có 5-6 phút đi xe máy nếu không tắc đường, nhưng đoạn đường này chưa bao giờ là hết tắc nên phải tốn tới 10-15 phút. Nghe thì vậy nhưng đi làm chỉ mất 10-15 phút vẫn là quá thuận tiện rồi.

Lâu không đi phỏng vấn nhưng tôi lại chẳng hề căng thẳng chút nào, trả lời phỏng vấn tự tin trơn tru dựa trên kinh nghiệm làm việc quần quật nhiều năm. Dường như bên phỏng vấn cũng có niềm tin với tôi nên đặt thêm rất nhiều câu hỏi ngoài lề, trao đổi thông tin kỹ càng. Kết quả là tôi được tuyển chóng vánh với một tháng thử việc ở vị trí kế toán trưởng.

Khi người phỏng vấn nhắc tôi còn gì muốn tìm hiểu gì thêm về công ty hay không, tôi hỏi: "Cho tôi hỏi quý công ty có cho phép nhân viên để tóc màu này không ạ?"

Gương mặt người phỏng vấn nửa như bất ngờ nửa như không, trả lời: "Phòng kế toán không quá khắt khe màu tóc đâu ạ. Chị cứ tự nhiên."

Tôi cảm ơn, sau đó trở về trong tâm trạng rất thoải mái, nhận ra thế giới này không phải lúc nào cũng cần sự nghiêm túc gò bó của tôi.

Tối đó anh Ngủ Yên vừa mở cửa phòng liền nói ngay: "Hộp cơm bé quá ăn không no."

Tôi khá ngạc nhiên với bản thân khi đã nghĩ thương hại anh ta thay vì nghĩ anh ta "được voi đòi tiên". Sau khi ăn cơm tối, tôi và anh Ngủ Yên đi bộ ra siêu thị Lotte ở Mipec mua hộp đựng đồ cơm trưa dung lượng lớn gấp đôi, thêm cả một chiếc nồi cơm dung tích lớn hơn nữa. Cái nồi cũ ở nhà hơi bé để nấu cho người như anh ta ăn.

Anh Ngủ Yên thì thấy gì hay hay cũng nhặt bỏ vào giỏ từ thịt bò gà ốc ếch tôm cá tới đồ ngọt như bánh kẹo socola. Lúc chọn đồ xong anh Ngủ Yên như nghĩ ra điều gì, nói là hôm đó anh sẽ thanh toán nên đẩy tôi ra cửa siêu thị bảo đứng đợi trước, sau đó mới giấu giấu giếm giếm tôi rút thẻ ra thanh toán, không cho tôi xem hoá đơn.

Tuy hơi bất ngờ nhưng điểm này cũng làm tôi hài lòng với anh ta hơn đôi chút khi tôi không phải là người thanh toán, tượng đài ăn bám trong lòng đã vơi đi kha khá.

Và nó còn vơi đi rất nhiều khi sáng hôm sau vô tình tôi ra khỏi nhà sau anh Ngủ Yên chỉ một lúc. Tôi thấy anh ta đạp xe ra bãi gửi ô tô ở cách nhà tôi hai trăm mét, sau đó gửi xe đạp lại và lái một con Maybach ra khỏi bãi...