Linh Chi Ngủ Yên

Chương 13: Tưởng trộm hóa ra là..




Về đến nhà, tôi đưa mắt đánh giá xung quanh, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Đứng ở phòng khách, tôi loáng thoáng nghe âm thanh hoạt động của tủ lạnh nên bước tới, mở ra thấy bên trong sáng đèn dù trước khi đi tôi đã dọn dẹp và rút phích cắm. Tủ mát thì trống rỗng, nhưng tủ đông bên trên có kem Tràng Tiền sữa dừa hộp 6 chiếc còn 4 chiếc.

Vào trong phòng ngủ, đập vào mắt là hình ảnh cái giường bừa bộn chăn gối vứt lung tung trong khi rõ ràng là tôi đã cuộn chăn chiếu lại trước khi đi, trông như kiểu hôm qua có người nằm ngủ.

Tôi cảm thấy hơi sợ, thầm nghĩ có thể là có tên trộm hay biến thái nào đó đã đột nhập nhà tôi nhưng thấy không có ai nên ở luôn trong này.

Ngó nhìn xem còn manh mối gì không, tôi thấy trên bàn trong góc còn có một chiếc bánh mì ruốc Staff, ngày sản xuất mới hôm qua...

Nghi ngờ tên đó có thể vẫn đang ở đây, tôi cầm vợt muỗi đi khám xét nhà một lượt mà chẳng thấy ai, lúc vào nhà vệ sinh thì thấy trong giỏ đồ có hai cái quần lót nam chưa giặt.

Tôi: "..."

Dựa vào màu sắc và nhãn mác, tôi có thể chắc mẩm rằng hai cái quần sịp này là của anh Ngủ Yên = ="

Khi biết đó là anh Ngủ Yên tôi cũng thấy đỡ lo hơn.

Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu lôi chiếc điện thoại gần một tuần chưa mở nguồn trong túi xách ra. Vừa bật lên máy đã tự bắt wifi, tiếng thông báo cuộc gọi nhỡ, tin nhắn dồn dập kéo đến kêu "ping ping ping ping" inh ỏi hết mấy phút mới chịu kết thúc.

Quá nhiều tin nhắn tôi không biết phải xem từ đâu, vì vậy tôi bắt đầu từ tin nhắn của bác chủ nhà.

[Chi gọi lại cho bác.]

[Mày đi đâu mấy ngày không về thế.]

[Bác tìm được chủ mới rồi, hẹn tháng sau chuyển tới. Xem thế nào mà dọn dẹp đi.]

[Chủ mới mượn chìa khóa xem trong nhà, mày lâu không về quá nên bác cho người ta xem luôn rồi. Đợi mày không biết đến bao giờ.]

Tôi thật sự bị hoảng sợ vì đã quên béng mất vụ mình báo bác chủ nhà sẽ chuyển đi. Tôi cực kỳ yêu thích căn nhà này vì nó vừa đẹp vừa rộng vừa rẻ, lại còn gần trung tâm, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác.



Tôi gọi điện ngay cho bác chủ nhà, hỏi xin số của chủ mới để thương lượng.

Bác chủ nhà hỏi tôi: "Hả? Muốn thương lượng mua lại nhà á? Có đủ tiền không đấy?"

"Mua ấy ạ?" Tôi giật mình hỏi.

"Ờ, chủ mới mua đứt luôn, chứ không phải thuê đâu. Sổ đỏ công chứng tiền trao cháo múc xong hết rồi."

Tôi chỉ là người thuê nhà, tất nhiên không thể can thiệp vào vụ giao dịch mua bán này. Gọi điện xong bác vứt lại cho tôi một dãy số nhưng tất nhiên là tôi không dám gọi.

Sau bác chủ nhà là tin nhắn của đồng nghiệp công ty cũ, đại khái hỏi cái này cái kia làm thế nào. Thật ra tháng trước khi tôi nghỉ việc mọi người cũng hay nhắn tin hỏi, nhưng lúc đó tôi còn tại chức nên rất sẵn lòng trả lời. Bây giờ tôi đã thôi việc nên chỉ trả lời qua loa rằng tất cả đều nằm trong tài liệu bàn giao rồi vứt qua một bên.

Cuối cùng là tin nhắn đến từ số điện thoại phụ của tôi. Người đang nắm giữ nó chính là anh Ngủ Yên.

Anh Ngủ Yên bắt đầu nhắn tin gọi điện cho tôi từ khoảng 3-4 ngày trước, nội dung tin nhắn đại khái toàn là kiểu "nếu đọc được tin nhắn thì gọi lại cho tôi".

Anh Ngủ Yên không những spam hộp thư, anh ta còn spam một nơi khủng khiếp khác.

Thông báo từ ngân hàng:

[STK 19036396304010: +10.000.000 VND. Số dư: xxx

Nội dung: Nghe dien thoai di]

[STK 19036396304010: +10.000.000 VND. Số dư: xxx

Nội dung: Bat nguon dien thoai len di]

[STK 19036396304010: +10.000.000 VND. Số dư: xxx



Nội dung: Toi la Nguyen day, neu doc duoc tin nhan thi tra loi ngay]

[STK 19036396304010: +10.000.000 VND. Số dư: xxx

Nội dung: Chi oi di an cua hoang de ko]

[STK 19036396304010: +50.000.000 VND. Số dư: xxx

Nội dung: Goi lai cho toi]

[STK 19036396304010: +100.000.000 VND. Số dư: xxx

Nội dung: Tra tien an o Thang 5, co chuyen gi cung ban bac lai]

Tôi suýt thì quên mất anh ta tên Nguyên đấy.

Ngồi đếm lại số lượng tiền nhận được, tôi nhẩm tính thấy số tiền này tương đương số tiền thu nhập nửa năm mà tôi đã tiêu hết.

Nhưng chưa tính đến số tiền này làm sao anh ta mà có, điều tôi thấy khó hiểu hơn là tại sao anh ta lại biết số tài khoản của tôi được.

Ngẫm một lúc, tôi nhớ ra nơi duy nhất tôi ghi số tài khoản là hình xăm sau thắt lưng.

Nhưng tôi đã bao giờ lột đồ trước mặt anh ta đâu? Nếu có lỡ thấy thì cũng phải nhìn rất nhiều lần mới nhớ được dãy số phức tạp này. Đến tôi yêu tiền như mạng và có trí nhớ tốt nhưng cũng phải để tâm mới thuộc được, không biết anh ta ghi nhớ số tài khoản của tôi từ lúc nào.

Nhìn ngó cái eo của mình, tôi chợt nhớ đến vết bàn tay hằn tím trên hông của tôi sau đêm hôm đó. Tuy thuộc dạng con gái khoẻ khoắn nhưng da thịt tôi vốn rất dễ bị tím, chỉ cần chạm nhẹ thôi đã tím mất vài hôm. Riêng vết bàn tay trên eo tôi khi đó trông vô cùng nổi bật, hai bên đầu gối cũng đang còn hằn lên vết bầm như phải quỳ rất lâu, đến giờ vẫn còn hơi mờ mờ, không biết đêm ấy đã làm ăn kiểu gì.

Nhớ lại thì tuy tôi là người mời gọi trai trẻ đêm đó, nhưng tôi say đến bất tỉnh nhân sự rồi mà cậu trai kia vẫn làm đến vậy thì kì cục thật, chẳng biết tôi lúc đó có khác gì xác chết không.

Khoan đã... càng nghĩ đến việc anh Ngủ Yên biết số tài khoản của tôi và giấc mơ chân thực kia, tôi dần nghĩ đến một khả năng.

Tôi ngượng đến mức không muốn tin là thật. Điện thoại cầm trên tay nhưng không đủ can đảm để gọi lại.