Linh Chi Ngủ Yên

Chương 11: Anh Ngủ Yên biến mất




Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, đầu đau như thể não đã bị lỏng dây mà rụng ra, chỉ cần lắc đầu một chút là cảm thấy não quay cuồng trong hộp sọ.

Tôi vừa gian nan ngồi dậy thì phát hiện không chỉ đầu mà toàn bộ cơ thể của tôi đều nhức mỏi, nhất là phần thắt lưng và thân dưới, vừa đau đớn vừa rời rạc. Vừa cử động chân định di chuyển, cảm giác bỏng rát kinh khủng truyền tới từ nơi giữa hai chân khiến tôi đau tới mức co rúm người lại, ngã trở về giường.

Cuộn mình trên giường, tôi cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Tôi nhớ hôm qua mình đi tìm trai đẹp để a bê xê, lên mạng tra một hồi nên quyết định tới phố Bùi Viện để thực hiện nguyện vọng. Tôi cứ nghĩ mình sẽ kiểm soát được số lượng rượu mình uống, tự nhủ chỉ cần cảm thấy hơi chuếnh choáng là sẽ dừng lại, ngờ đâu do order ngu, chọn phải loại rượu xịn êm ái quá nên tôi say lúc nào mà cũng không biết. Nhưng hình như sau cùng thì tôi vẫn túm được một cậu trai ưng ý, ngồi (nằm bò ra bàn) đợi đến lúc tan làm thì cậu ta bế tôi về. Kí ức gần nhất nhớ được là cậu ta đỡ tôi ra ngoài quán. Lúc đó vốn trong người đã nóng sẵn vậy mà bước ra ngoài còn bị shock nhiệt vì thiếu không khí lạnh của điều hoà, vậy nên khi đi ngang qua nơi có gió điều hoà mát rượi thổi từ ngoài cửa, tôi đã kéo tay rủ cậu ta vào trong.

Phải nói chiến thuật kinh doanh kiểu đặt điều hoà trước cửa là một đỉnh cao, khiến người ta vừa đi ngang qua đã muốn vào rồi. Tôi cũng chỉ là một khách hàng bị người ta nắm bắt suy nghĩ để đưa vào chiến thuật kinh doanh thôi.

Hừm, nhưng tất cả những gì tôi nhớ được chỉ có từng ấy.

Kéo chăn ra nhìn làn da trắng trẻo rải rác vết tím tím đỏ đỏ khắp nơi, tôi ngại đến mức cảm tưởng mặt có thể nhỏ ra máu. Với tình trạng cơ thể như thế này thì chắc chắn là hôm qua đã làm rồi, hơn nữa còn rất kịch liệt, nhưng tại sao tôi lại không nhớ gì cơ chứ.

Tôi khóc thầm.

Mất luôn đêm đầu mà chẳng nhớ gì cả.

Cốt của buổi hôm qua là để được trải nghiệm chuyện nam nữ, tình một đêm các thứ, nhưng tôi mà biết đau thế này thì tôi nguyện chết luôn khi còn zin chứ a bê xê cái nỗi gì. Tóm lại thì chuyện này lưu lại trong kí ức của tôi là chỉ có đau thôi chứ không thấy sung sướng chỗ nào.

Tôi nằm thẫn thờ nghỉ ngơi một lúc, sau đó vươn tay chạm vào tia nắng mỏng manh chui qua khe cửa sổ nơi không được kéo rèm kín.

Dù không nhớ bất kì chuyện gì đêm qua, nhưng tôi vẫn có cảm giác dường như đã có ai đó nắm lấy tay tôi rất dịu dàng.

Giá mà đó là anh Ngủ Yên.

Qua một lúc, nhân viên buồng phòng khách sạn gõ cửa nói là mang cho tôi một bộ quần áo mới. Khi trùm chăn che đi tấm thân xanh tím như bôi thuốc thuỷ đậu ra cửa, tôi thấy chị nhân viên tuy đã cố kiểm soát cơ mặt nhưng màu sắc trên má vẫn hơi ửng hồng. Chị đưa cho tôi một bộ quần lửng áo phông đơn giản mà sạch sẽ, tôi ngại ngùng nhận lấy, phát hiện tất cả những gì tôi mặc hôm qua vẫn đang nằm lung tung dưới đất, nhìn không ra hình dạng ban đầu. Chiếc váy thì quá ngắn để mặc vào buổi sáng, còn lớp vải mỏng manh của áo crop top bị kéo rách không thương tiếc, thảo nào mà người ta mua đồ mới cho tôi. May mà đồ lót vẫn còn mặc được... mặc dù trông nó hơi nhàu nhĩ.

Tôi không muốn gặp lại cậu trai hôm qua đã a bê xê với tôi nên chẳng hỏi thông tin liên lạc chỗ lễ tân mà chỉ trả tiền quần áo và tiền phòng bằng thẻ ngân hàng rồi bắt xe đi thẳng về phòng khách sạn. Tôi không quên gửi lại cho cậu ta thêm ít tiền phí phục vụ mặc dù dịch vụ cậu ta cung cấp hơi tệ. Chẳng hiểu làm ăn kiểu gì để người tôi tím tái thế này.

Về đến nơi phát hiện đồ đạc của anh Ngủ Yên đã dọn đi hết. Tôi cắm sạc chiếc điện thoại đã cạn sạch pin của mình, phát hiện một tin nhắn đơn giản của anh Ngủ Yên.

[Tôi cần xử lý chút việc nên bay về Hà Nội trước, đợi tôi, tôi sẽ liên lạc sau.]

Chẳng hiểu sao việc đêm qua tôi phát sinh quan hệ với một người lạ khiến tôi cảm thấy khó chịu, không muốn gần gũi thân thiết với anh Ngủ Yên nữa. Vậy là tôi mặc kệ tin nhắn của anh ta không trả lời.



Tỉnh dậy sau khi ngủ hết cả một buổi chiều, phát hiện phía dưới của mình hơi ẩm ướt. Vào phòng vệ sinh kiểm tra mới thấy bên dưới dính máu... Mất vài giây hoảng sợ nghĩ rằng hôm qua làm kiểu gì mà chảy cả máu... E hèm, sau đó bình tĩnh lại tôi mới nhớ ra đó là kì kinh nguyệt nên thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua làm việc đó... tôi biết tên kia không dùng bảo hộ. Nhưng vì quá mệt mỏi nên không còn sức để nghĩ đến. Dù sao đó cũng là ngày an toàn của tôi, chắc mẩm không có vấn đề gì được nên tôi cũng mặc kệ, sắp chết rồi lo lắng nhiều làm gì.

Chỉ là, tôi nghỉ ngơi hết một ngày ở phòng khách sạn cũng không thấy anh Ngủ Yên quay về. Tôi không đợi nổi nên gọi cho anh ta vào sáng hôm sau. Tôi vẫn nghe được tiếng điện thoại đổ chuông, nhưng anh ta không nhấc máy. Nhắn thêm một tin nhắn cho chắc ăn nếu anh ta bận gì đó không nghe máy được, nhưng đến tận tối anh ta mới nhắn tin cho tôi.

[Anh đnqg rhuwcj sự bận. Mình nc sau bhes. Đợi anh]

Ô cái anh này, lại còn xưng "anh" với tôi cơ đấy. Có nhầm tôi với em nào không?

Chắc là anh ta thấy tôi sắp tới sẽ trả phòng không cho ở nhờ nữa nên bật số lùi rồi chuẩn bị trốn đây.

Tôi đinh ninh là như vậy, nên nhắn lại cho anh ta bằng cái giọng rất hậm hực:

[Anh đi đâu tôi chẳng quan tâm. Đừng có cầm điện thoại dự phòng của tôi đi cầm đồ là được. Trả đây.]

Lần này anh ta chẳng trả lời.

Định mang điện thoại của tôi đi cầm đồ thật hả???

Chuyến đi Sài Gòn đáng ra còn một ngày nữa, nhưng tôi trả phòng sớm và lên máy bay luôn vào sáng hôm sau. Bụng quặn đau vì tới kì, tâm trạng tồi tệ.

Về đến nhà tôi nghỉ ngơi mất thêm một buổi chiều, sau đó mới nhấc mông đi dọn dẹp căn nhà bị bỏ không một tuần liền.

Phòng ngủ của tôi rất rộng, thường thì người nghèo như tôi sẽ không có nhu cầu thuê cả căn nhà lớn đến vậy, rất tốn tiền. Nhưng chủ nhà vốn xây căn nhà cho hai ông bà đã có tuổi, chỉ có một tầng ở với các bậc thang thoai thoải phù hợp với người chân yếu, về sau hai ông bà đều mất nên mới cho thuê. Mà nghe bảo hai ông bà đều qua đời tại đây, không những thế nhà này còn mắc dăm ba cái lỗi phong thuỷ như đường đâm, thóp hậu, nhà ở cuối ngách cụt, nhà vệ sinh gần bếp... nên người tới hỏi thuê ở đều lắc đầu đi ra. Nhưng với người duy vật không duy tâm và ham rẻ như tôi thì càng nhiều lỗi phong thuỷ tôi càng thích vì như vậy tôi sẽ thoả sức ép giá thuê xuống mức thấp nhất.

Trước kia tôi vẫn nghĩ là ở một mình rộng rãi sẽ rất thoải mái, nhưng đột nhiên tôi lại không nghĩ vậy nữa.

Tôi thở dài.

Dù sao tôi cũng sắp phải trả lại căn nhà, nếu phải rời xa... thì xa luôn từ bây giờ cho đỡ phải dây dưa về sau.

Tối hôm đó trời rất nóng, tôi không quen ngủ điều hoà nhưng vẫn phải bật. Chỉ là, dù đã chỉnh tới mức cao nhất là 30 độ mà tôi vẫn thấy lạnh. Lúc đó tôi mới nhận ra bình thường nhờ có anh Ngủ Yên nằm cạnh làm điều hoà nhiệt độ kép, chỉ cần nằm một đống bên cạnh để toả nhiệt cũng khiến tôi dễ ngủ hơn, không bị lạnh quá.

Tắt điều hoà thì lại quá nóng, tôi đành mở tủ lôi chiếc chăn mỏng mình đã cất đi từ đầu hè ra đắp.



Cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân, tôi cảm thấy thật dễ chịu và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, thầm nghĩ rằng nếu bạn cảm thấy lạnh khi nằm điều hoà thì thứ bạn cần là một cái chăn chứ không phải một người đàn ông.

Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ vô cùng xấu hổ. Trong mơ tôi thấy gương mặt đẹp trai nam tính của anh Ngủ Yên phóng lớn, ánh mắt chăm chú của anh ta xoáy chặt vào trong tâm trí tôi, cảm giác vô cùng chân thực. Tay của tôi, thế mà lại đặt lên vai anh ta, còn anh ta dùng tay nhấc hai chân của tôi lên.

Trong mơ, tôi lẩm bẩm hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Anh không trả lời, tôi chỉ loáng thoáng nghe được tiếng thở dốc của anh cùng âm thanh nức nở của chính bản thân tôi.

Giấc mơ chân thực tới nỗi tôi không tài nào phân biệt được thực với ảo.

Khi tỉnh dậy tôi sợ đến mức ra mồ hôi ướt hết lưng áo, đáng sợ hơn là tôi cảm thấy xúc động. Tôi đang rất xúc động huhu, lòng thầm tiếc nếu biết anh Ngủ Yên sẽ bỏ tôi mà đi, khiến tôi đỡ mất công ngại ngùng sau khi "làm việc" thì đáng ra tối đó tôi "múc" anh Ngủ Yên luôn cho rồi.

Kể ra tôi bao nuôi anh ta như vậy, việc tôi múc anh ta là điều hiển nhiên chứ. Tôi đâu cần phải thấy ngại? Sắp chết rồi mà còn thấy ngại ư?

Mắt nhìn sang trái, tôi thấy một khoảng giường rộng rãi nhưng trống rỗng. Trước kia khi còn ở một mình một phòng tôi thường nằm chính giữa giường, từ khi anh Ngủ Yên tới nằm chung với tôi, tôi mới hay dịch vào sát tường để anh ta nằm ngoài. Lúc này tôi mới để ý rằng anh ta không còn ở đây nữa thì tôi mắc cái gì mà nằm trong góc vậy? Còn nữa, ở một mình một nhà trời nóng bức như vậy, mắc cái gì mà tôi vẫn mặc áo lót khi đi ngủ chứ?

Sáng hôm đó tôi cứ ngẩn ngơ than thân trách phận than trời trách đất, tâm trạng rầu rĩ như mất tiền.

Buổi chiều tôi đến bệnh viện tái khám với bác sĩ sau hơn một tháng thì nhận được kết quả khá bất ngờ.

Bất ngờ cái kiểu mà bác sĩ còn phải nhìn tôi hỏi: Sao cô phải đi viện vậy?

Người nghiêm túc bình tĩnh như tôi thiếu chút nữa thì chửi người.

Hỏi ra mới biết, hôm đó hồ sơ xét nghiệm online của tôi bị nhầm lẫn với một người khác trùng tên, ngày sinh gần giống, tôi 08/09/1997, còn người kia 09/08/1997, lại còn đi khám cùng ngày. Hai bác sĩ nhận hồ sơ là hai người khác nhau nên cũng không để ý lắm, cuối cùng trong quá trình nhầm lẫn thế nào thì cũng chẳng rõ, chỉ biết là có mỗi tôi bị nhận nhầm phiếu kết quả do in hai bản, còn Diệp Linh Chi kia đã mất mấy ngày trước rồi. Tôi nghe vậy cũng thấy sợ tới mức sởn hết cả gai ốc, cảm giác tiếc tiền cũng theo đó mà bay biến không còn một mảnh.

Kì thật, tiền thì tôi cũng tiếc đấy, nhưng khi thống kê lại thì thấy mới tiêu hết có nửa năm thu nhập (trong vòng một tháng) thôi, đổi lại thì đầu óc tôi rất sảng khoái rất thoải mái, quan trọng nhất, tôi còn sống, vậy là tốt rồi.

Chỉ có điều người cầu toàn và ưa sạch sẽ như tôi cứ nghĩ đến việc mình đã trao thân cho một cậu trai trẻ giời ơi đất hỡi nào đó ở xa tít mù khơi lại thấy mọi thứ thật quá kì cục. Thôi thì dù sao cũng là thế kỉ 21 tư tưởng tiến bộ tôi cũng nên lấy lùi làm tiến. Hai mươi lăm tuổi đầu mà giờ mới thoát kiếp xử nữ là còn muộn chán.

Nhưng càng nghĩ đến cậu trai ở quán bar hôm đó tôi lại càng thấy mờ mịt, trái lại hình ảnh anh Ngủ Yên trong giấc mơ đêm qua lại rõ ràng sắc nét hơn bao giờ hết.

Tôi nửa nằm nửa ngồi hóng gió mát trên chiếc ghế dài của sân thượng, nơi mà ngày nào anh Ngủ Yên cũng nằm ngắm khung cảnh tươi đẹp cùng đống đồ lót trên dây phơi, nhịn không được thở dài mấy cái.

Hình như tôi thấy nhớ anh Ngủ Yên mất rồi.