Lili Marleen

Chương 36




Ngoại trừ lần đầu tiên, Heinz vẫn luôn áp dụng các biện pháp tránh thai đơn giản, mặc dù điều này khiến anh hối hận vì đã bỏ lỡ miếng tráng miệng cuối cùng, nhưng khi anh nghĩ đến người tình bé nhỏ thân yêu của mình và những ngày tháng bấp bênh dưới cái bóng thắng lợi, sự nhẫn nại của anh cũng chẳng là gì cả.

Sau đó anh lại lẻn vào phòng thư ký, để có thể ôm bé cưng yêu quý của anh ngủ một giấc trước ngày xa nhau, đây thực sự là một phước lành đặc biệt của Chúa.

“Thế nào, em có thích không, em yêu?” Heinz ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, truy vấn đến cùng.

“Sao cơ?” Toàn thân Tố Tố đã không còn sức lực, đầu óc choáng váng.

“Ý anh là lúc trong phòng tắm, ngựa con thân yêu của em có làm em hài lòng không, thưa phu nhân?”

Cô nên trả lời thế nào đây, cho dù cô điềm tĩnh thong dong hay phóng khoáng táo bạo, thì cô cũng chỉ là một cô gái vừa trải qua tình dục, cũng không có bất kỳ tài liệu tham khảo nào, có thể nói được gì chứ? Nhưng không thể để Heinz nghe thấy điều này được, nếu không anh có thể sẽ suy sụp tinh thần cả tuần liền.

“Ừm…… Cũng được…… Em nghĩ…………”

“Ôi bé cưng, em thật dễ thỏa mãn, nhớ năm ấy anh…………” Lúc đầu anh đã nói với vẻ vô cùng hớn hở và đắc ý, được giữa chừng anh mới nhận ra mình đang lặp lại sai lầm tương tự, trước khi nói ra điều gì đó không thể vãn hồi, anh đột ngột im bặt.

Tố Tố lại nhắm mắt nửa ngủ nửa tỉnh cười ra tiếng, “Năm ấy làm sao? Năm ấy đã đạt được thành tích xuất sắc ở viện Tolerance à?”

“Không không không, tuyệt đối không, tuyệt đối không.” Anh ôm cô thật chặt, liên tục phủ nhận, “Anh đến đó không phải chỉ để tìm phụ nữ, em biết đấy, giao tiếp xã hội cũng là điều cần thiết trong quân đội, điều này là không thể tránh khỏi, nhưng anh hứa sau này sẽ không xảy ra nữa. Em yêu, kể từ ngày anh gặp được em, anh đã trở nên thuần khiết như một chú cừu non, em không được hiểu lầm anh như thế.”

“Lúc thì cừu non, lúc thì ngựa con……”

“Anh bằng lòng trở thành bất cứ thú cưng nào của em mà, anh còn có thể làm thỏ con, mèo con của em, nếu em thích.” Trong lúc anh nói, tay và miệng anh lại bắt đầu thiếu quy củ, đôi môi ấm áp của anh liên tục rơi xuống mặt, môi, cổ cô, anh còn đốt cháy khắp làn da mềm mịn thanh tú của cô bằng bàn tay thô ráp.

Đợi khi Tố Tố lấy lại tinh thần, anh đã cưỡi lên người cô.

“Anh đang làm gì vậy?” Tố Tố ngơ ngác hỏi.

Heinz vội vàng vén váy ngủ của cô lên tận eo, trả lời chiếu lệ: “Đừng lo lắng bé cưng, em cứ ngủ đi, anh sẽ mát xa cho em trước khi ngủ.”

“Mát xa?”

“Đúng vậy, mát xa bên trong cơ thể.”

Tố Tố đỏ mặt, cô không nhịn được mà đẩy anh ra, “Buông em ra, anh là…… Anh là tên đàn ông bỉ ổi.”

“Tên đàn ông bỉ ổi?” Heinz bật cười, bóp chặt eo cô rồi bế cả người cô lên, đặt cô ngồi vững trên người mình, mặt đối mặt ôm cô, hôn cô, nhìn cô cau mày, nhìn cô bối rối, nhìn cô kìm nén cắn chặt môi dưới, “Ôi bé cưng, còn nhiều thứ bỉ ổi nữa em chưa thấy đâu…… Bây giờ nghe anh, ưm…… Tập trung cưỡi chú ngựa con của em đi, nó sẽ làm em sung sướng đấy…………”

Tố Tố bất chợt cảm thấy trướng bụng từng cơn, anh đánh vào lòng cô từng chút một, khuấy động cơn bão tố trong cơ thể cô, biến cô trở thành một người thiếu phụ đầy xa lạ và quyến rũ.

Tuy nhiên lần này Heinz đã xem đồng hồ trước, vẫn là mười lăm phút……

Anh còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi sau khi xong việc, như thể toàn thân đã bị xì hơi không còn chút sức lực nào, chỉ cần lật người chạm vào gối là có thể ngủ ngay, mặc dù điều này rất thô lỗ đối với một quý cô, nhưng anh không nhịn được, anh thừa nhận mình là một con lợn vô dụng, nhưng anh tin rằng người tình bé nhỏ thân yêu của anh sẽ không bận tâm, dù sao cô cũng yêu anh đến thế mà.

Sau đó anh đã có một giấc mơ, trong mơ, anh được quay trở về Berlin năm 1939, mọi thứ đều tốt đẹp, khắp nơi đều là những người lính SS và Wehrmacht mặc quân phục, những người bạn từng quen đều đi ngang qua anh với gương mặt tươi cười, đặc biệt là tên ngốc Hermann đó, cười tươi đến mức lộ cả mười sáu chiếc răng, trông xấu xí vô cùng.

Hermann và Viola bồng cô công chúa nhỏ của mình đến khoe với anh, “Nhìn xem, đây là Bella, con gái tôi.”

Đứa trẻ trông rất mờ mịt, Heinz không thể nhìn rõ, chỉ nhớ mình đã đáp lại bằng vẻ mặt ngạo mạn chết người ấy: “Có gì đáng tự hào đâu chứ, tôi cũng sẽ có nhanh thôi, tôi muốn sinh một bầy con với Isabelle.”

Viola nói: “Sinh con không phải là chuyện dễ dàng, anh đừng ích kỷ như thế.”

Liên quan gì đến cô? Heinz tức giận nghĩ, nếu không phải Viola là phụ nữ, anh đã nói ra rồi.

Anh cảm thấy đau lòng thay cho Tố Tố, nếu cô không muốn, vậy thì có thể không cần sinh con nữa.

Hermann vẫn tọc mạch như cũ, “Thật đấy, Heinz, Isabelle là một cô gái tốt, anh đừng làm cô ấy thất vọng.”

“Cần đến lượt anh nói à? Này đồ ngốc, rốt cuộc anh đang đào than ở mỏ nào vậy, hay anh đã lao thẳng đến mặt trận phía tây và đầu hàng như bọn Mỹ rồi?”

Hermann để lộ hàm răng trắng tinh, cười khì khì, nhưng lại từ chối trực tiếp trả lời anh, nhìn thật muốn đấm cho tên ngốc ấy một quyền.

Lúc này Otto đột nhiên xuất hiện, anh ta chào bọn họ theo kiểu chào quân đội: “Đang thơ thẩn gì thế, còn không mau đến quảng trường, quốc trưởng muốn gặp anh kia kìa.”

Chỉ trong nháy mắt cảnh tượng đều đã thay đổi, Heinz bị Otto đẩy đến trước mặt quốc trưởng vĩ đại như một tên đần, anh thậm chí còn chưa kịp hỏi Otto, tên béo chết tiệt này đã học phép thuật từ khi nào.

Mọi thứ dường như quay trở lại thời điểm Heinz lần đầu tiên được trao tặng huân chương, quốc trưởng vẫn hăng hái phấn chấn, niềm nở ôn tồn, ông là người cha thân thương của toàn bộ Đệ Tam Đế Chế.

Dàn nhạc hùng hậu đang đệm nhạc trong im lặng —— tai anh bị hỏng rồi, anh không nghe thấy gì cả, nhưng quốc trưởng đã đeo cho anh một cặp kiếm và lá sồi vàng, đồng thời động viên anh tiếp tục chiến đấu anh dũng.

Sau đó anh bị đẩy sang phải, lần lượt bắt tay với các quan chức quân sự cấp cao, nhưng dần dần những người bắt tay với anh đã bị thay thế thành Hermann, Viola bế đứa trẻ, Hans, Hans bé nhỏ ngốc nghếch, Otto, Carlius, Donitz…………

Anh bàng hoàng nói lời từ biệt với từng người trong số họ.

Khi anh bất chợt quay đầu lại, quốc trưởng trên khán đài đã biến thành một xác chết cháy đen, một số quan chức cấp cao khác người đầy máu me, một số bị treo cổ, tất cả những người bạn mà anh quen biết đều bị tan thành mây khói trong tức khắc.

Dù có bao nhiêu lý do và nguyên nhân, số phận của họ vẫn là bị đóng đinh vào cột nhục nhã, mãi mãi.

“Heinz, anh làm sao vậy? Gặp ác mộng ư?”

Tố Tố khẽ lay anh tỉnh dậy, cô luồn những ngón tay khẳng khiu vào mái tóc màu vàng nhạt của anh, âm thầm dỗ dành anh.

Heinz sững sờ, bất chợt ôm lấy eo cô, anh lau nước mắt lên chiếc bụng nhỏ nhắn, vùi đầu mãi không chịu ngẩng lên, giống hệt một cậu bé bướng bỉnh cứng đầu.

Cô hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không chịu nói, chỉ càng siết chặt vòng tay hơn.

Tố Tố nhẹ nhàng vuốt ve gáy cổ anh, yên lặng chờ anh bình ổn.

Heinz đã cho mình mười phút để kìm nén mọi cảm xúc tồi tệ và khủng khiếp, sau đó anh lại trở thành một thiếu gia lắm chuyện kể từ khi gặp Tố Tố.

Vì các sinh viên dự định sẽ ngồi xe tải rời đi vào lúc sáng sớm nên bọn họ đã không còn nhiều thời gian, Heinz ngồi trên giường nhìn Tố Tố bận rộn trong phòng, cảm thấy mình như một kẻ vô dụng.

“Chiếc áo bông này để lại cho anh mặc vào mùa đông, thực ra em đã làm hai chiếc, anh đưa cho Karl một chiếc đi, đứa trẻ này trông thật đáng thương.” Một lúc sau cô lại lấy ra một chồng tất, “Em đã cho thêm một lớp bông vào đây, ít nhất vẫn thoải mái hơn vải quấn chân, đương nhiên em cũng để lại vải quấn chân cho anh.”

“Anh không học được cách trồng giá đỗ, vậy đợi khi quay lại Moscow em sẽ nghĩ cách kiếm vài lọ vitamin.”

"Em có dự trữ thuốc bôi và thuốc kháng sinh cho anh trong hộp, được chôn dưới gốc cây linh sam trước cửa vào hôm không có ai ở đấy.”

Hừ, lại còn tự đào hố. Cô bé ngốc, mọi việc chân tay đều tự làm một mình, cớ sao lại không tìm đến anh? Anh sẽ tiện tay đào một phần mộ cho bọn Ivan mù chữ.

Heinz xoa cằm, đầu anh ngập trong những suy nghĩ rối tung.

Tố Tố tìm thấy một tấm thảm trải sàn rách nát, làm thành túi, nhét áo bông và tất vào rồi buộc kín lại, trông rất bí mật.

Hóa ra cô còn khá thích hợp để làm công tác tình báo, Heinz tiện tay ôm cô vào lòng, nhưng Tố Tố lại muốn đẩy anh ra, “Em còn đang muốn làm cho anh chút gì đó để ăn.”

“Không vội, anh cũng chẳng phải trẻ con.”

“Đối với em anh như một đứa trẻ vậy.”

“Được rồi……” Heinz gãi đầu bất lực thừa nhận, “Anh chỉ như thế này trước mặt em thôi. Nhưng bây giờ chúng ta hãy trò chuyện một lúc nhé, được chứ?”

“Anh nói đi.” Cô ngồi trên đùi anh, tầm mắt vừa hay song song với anh, đôi mắt xinh xắn chớp chớp liên hồi, thật giống một cô bé.

Heinz nghĩ ngợi, con của họ nhất định sẽ rất xinh đẹp, dù sao anh cũng đẹp trai thế này, Tố Tố lại hấp dẫn đến mức khiến người ta không khỏi lay động.

Tâm trí anh lại bắt đầu rục rịch không yên, nhưng anh tự nhủ rằng, trong thời điểm biệt ly này anh phải kiềm chế lại, ít nhất phải để lại ấn tượng tốt đẹp cho nhau trong những ngày tháng xa cách, giống như lần ở Paris, bất kể kết quả là thế nào, chí ít anh cũng đã rời đi trên đại lộ Saint-Germain trong ánh hào quang muôn phương và một vẻ ngoài phi phàm.

“Hãy hứa với anh em sẽ sống tốt ở Moscow, đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc đến Shakhty, em đừng lo, anh nhất định sẽ không bị cám dỗ bởi bất kỳ cô gái nào ở gần đây, anh là của em, mãi mãi.” Heinz nói, sau đó tinh nghịch nháy mắt với Tố Tố, “Vì vậy mùa đông này anh sẽ nhớ đến em từ xa ngay tại Shakhty, người tình bé nhỏ của anh.”

“Anh không thể ngăn cản em.” Chút chiêu trò và lời lẽ hoa mỹ này của anh hoàn toàn không có tác dụng với Tố Tố, cô chỉ thông báo với anh, “Em sẽ lại đến, em nói được thì làm được.”

“Ôi…… Chúa ơi, em không thể giữ chút thể diện cho anh được sao? Ít nhất hãy nói rằng em sẽ cân nhắc.”

“Được thôi, em sẽ cân nhắc, Heinz, nhưng em nghĩ kết quả sẽ khiến anh thất vọng đấy.”

“Cảm ơn vì sự nhượng bộ của em, thưa phu nhân.”

“Không phải là quý cô sao?”

“Không, bây giờ em là phu nhân của anh, là người vợ duy nhất trong lòng anh.” Anh nghiêng người đến, cùng cô quấn lấy nhau một hồi lâu, cho đến khi cả hai đều thở hồng hộc mới chịu dừng lại, cuối cùng anh xách theo những thứ cô để lại cho anh, trèo qua cửa sổ và nằm trở lại doanh trại như một tên trộm.

Trời vừa sáng Heinz đã đến mỏ than làm việc, vì vậy anh đã bỏ lỡ khoảnh khắc Tố Tố và đại úy Krolov nói lời tạm biệt nhau.

Shakhty cách Moscow 600 km, cô lại phải ngồi xe tải di chuyển gập ghềnh suốt chặng đường. Nhưng cô không cảm thấy vất vả gì, trái lại, Tố Tố vô cùng hài lòng và hạnh phúc, thậm chí cô còn cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này, nỗi bất ngờ và niềm vui sướng được tìm lại sau những mất mát thật khó để diễn tả bằng lời.

Cô biết, sau hậu quả của cuộc chiến tranh, cuộc sống của cô lại cháy lên hy vọng một lần nữa.

Sau khi quay lại Moscow, cô lập tức gửi một bức điện tín đến Munich, nội dung rất đơn giản, “Mẹ ơi, xin mẹ hãy viết thư cho đồng chí Stalin.”