Liêu Vương Phi

Quyển 9 - Chương 12: Cảm thấy phẫn nộ




Trong mắt Tang Trọng Dương tràn ngập kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền bị nụ hôn vụng về của Tần Lạc Y khơi dậy tình cảm từ đáy lòng.

Y nhi, Y nhi của hắn, vậy là hôm nay nàng mới hiểu được trái tim của mình sao?

Tay của Tần Lạc Y đặt ngay chỗ trái tim Tang Trọng Dương…

Tim của hắn rõ ràng đập rất nhanh, tựa như có thứ gì đó sắp phá tan lồng ngực mà ra …

Nàng không nhịn được, vươn đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi của hắn…

Hiệu quả rất rõ ràng…

Hắn hít một hơi lạnh, mạnh mẽ lao về phía nàng, nét mặt luôn luôn ôn hòa đột nhiên trở nên nguy hiểm…

“Y nhi, muội học thói xấu…”

Vốn là một câu nói vô tâm, nhưng nó liền làm cho đáy lòng đang cuồng cuộn sóng lớn của nàng dần dần có ý thức trở lại ——

Nàng đang làm cái gì vậy?

Nụ hôn vừa rồi khiến cho nàng nhớ tới những cái hôn tà mị, điên cuồng, nóng bỏng của Da Luật Ngạn Thác…

Đôi mắt nóng rực dọa người của hắn…

Những ngón tay của hắn di động trên thân thể trắng như tuyết của nàng…

Không!

Tại sao lại như vậy?

Tần Lạc Y vừa kinh ngạc với sự thay đổi của thân thể mình, vừa kinh hãi với ý nghĩ lúc nãy của mình!

Tang Trọng Dương không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của nàng!

Hắn cúi người xuống, mạnh mẽ ngậm lấy cánh môi phấn nộn của nàng, ánh sáng ẩn chứa dưới đáy mắt toàn bộ đều dâng lên mãnh liệt…

Chiếc lưỡi nồng nhiệt đang định cạy hàm răng của nàng ra…

Tần Lạc Y muốn tránh thoát, nhưng trong cơ thể, từng đợt hơi nóng không ngừng xông lên, gặm nhấm lí trí của nàng.

Không đúng! Nàng không nên như vậy!

“Hừ! Thật sự là một khung cảnh vợ chồng ân ái tốt đẹp!”

Một giọng nói lạnh như băng xẹt qua không khí trong phòng giam.

Ngay sau đó, Tần Lạc Y liền cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ ập đến, đem mình hất ngã ra đất, tách ra khỏi người của Tang Trọng Dương.

Biến hóa nhanh chóng như thế xảy ra ngay trước mắt, hai người hoàn toàn bị hoảng sợ, Tần Lạc Y kinh hoảng ngước mắt lên, sau đó liền sợ hãi phát hiện ra, giờ phút này đứng trước mặt mình chính là ——

Da Luật Ngạn Thác!

Hắn đứng ở đó, giống như một thiên thần cao cao tại thượng, đôi mắt lạnh lẽo hiện lên một chút lo lắng, sau đó đôi mắt lạnh như băng nhìn một màn trước mắt lập tức càng trở nên sắc sảo.

“Người đâu, đến đây!”  Giọng nói trầm thấp lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng, xin Vương gia phân phó!”  Sau khi nghe được mệnh lệnh, hai gã thị về nhanh chóng tiến lên.

Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên ánh sáng tàn nhẫn: “Đem gã thị vệ đã để Tần Lạc Y đi vào đây kéo ra ngoài chém!”

“Vâng!”

Hai gã thị vệ liền bước nhanh về phía tên thị vệ từ đầu đến giờ liên tục phát run .

“Vương thượng, tha mạng! Vương thượng ——”  Nghe xong tử lệnh của Vương thượng, hắn càng kinh hoảng, lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ không ngừng.

Tần Lạc Y nhìn thấy mọi chuyện như thế cũng kinh hoảng, nàng lập tức đứng dậy một cách khó khăn, cổ cảm giác kỳ dị trong cơ thể đã bị một màn này dọa cho tản bớt đi.

“Ngươi muốn giết thì cứ giết ta đi, tất cả đều là do ta sai khiến, hắn là người vô tội!”  Nàng sốt ruột nói.

Hắn đã xem mạng người, so với con sâu con kiến còn thấp hơn rồi hả?

Bàn tay to lớn đột nhiên dùng lực, dễ dàng giữ chặt lấy cái ót của Tần Lạc Y, làm cho nàng không thể không nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Nàng bây giờ, còn có tư cách cầu xin bản vương sao?”

Nói xong, đôi mắt lạnh lùng đảo qua tên thị vệ đứng ở một bên: “Còn không mau kéo ra ngoài chém!”

Sau đó tên thị vệ sớm đã bị sợ đến choáng váng nhanh chóng bị lôi ra ngoài.

Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nhếch môi, ngón cái thon dài ôn nhu đặt lên cánh môi của Tần Lạc Y:

“Nàng thật sự là rất không nghe lời, lại dám đem đôi môi đinh hương này để cho nam nhân khác nếm qua! Quả thực là…rất đáng chết!”

Lúc nói ra câu cuối, đôi môi vốn mang ý cười dần dần mất đi, thay vào đó chính là khí tức âm hàn.

“Da Luật cẩu tặc, ngươi có bản lĩnh thì xử trí Tang Trọng Dương ta đây này!”

Tang Trọng Dương liều mạng giãy dụa nhằm thoát khỏi xiềng xích trên người, lớn tiếng quát lên, đôi mắt tuấn tú cũng bị lửa giận thiêu đốt cho trở thành màu đỏ.

“Ngươi cho rằng, ngươi có thể thoát được sao?”

Giọng nói băng hàn của Da Luật Ngạn Thác vang lên, hiển nhiên, hắn vừa bị chuyện lúc nãy chọc giận!

Một tay tàn nhẫn đẩy Tần Lạc Y xuống mặt đất, tay khác giơ lên, liền rút ngay roi ngựa bên hông ra, ngay lúc Tần Lạc Y còn chưa kịp phản ứng lại, thì roi ngựa đã giơ lên cao, mạnh mẽ mà quất vào trên người của Tang Trọng Dương…

Sau đó liền liên tục cái thứ hai, thứ ba,…

Mỗi lần roi xuống đều trần đầy cuồng nịnh và sức mạnh hung hãn mà chỉ nam tử phương Bắc mới có được! Bên trong bóng roi ấy, đáy mắt khát máu của Da Luật Ngạn Thác càng trở nên rõ ràng.

Tần Lạc Y sợ đến choáng váng, nàng không nhịn được mà hét lên, vội bước lên phía trước, bàn tay mong manh nhỏ bé nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Da Luật Ngạn Thác:

“Cầu xin ngươi, đừng đánh nữa, xin ngươi!”

Tần Lạc Y khóc không thành tiếng, nàng làm sao có thể trơ mắt ngồi nhìn Tang đại ca nhận lấy roi hình cơ chứ? Hắn chính là thân nhân duy nhất còn tại trên đời này của nàng.

“Y nhi…không cần van xin hắn…”

Thân thể Tang Trọng Dương vốn đã bị thương, lại ăn vài roi nữa, lập tức càng thêm yếu ớt, hắn mở miệng một cách khó khăn nói với Tần Lạc Y.

Nói xong, hắn ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn gương mặt phẫn nộ của Da Luật Ngạn Thác, cười một cách trào phúng, lập tức, lại hung hăng phun ra một búng máu.

“Quả nhiên là cứng đầu, đến long mày cũng không hề nhăn một chút!”

Đôi mắt thâm thúy của Da Luật Ngạn Thác càng rét lạnh….

Ngữ khí phát ra cũng lạnh lùng cuồng tứ!

“Da Luật cẩu tặc! Tang Trọng Dương ta nếu sợ ngươi, thì uổng công làm người!”

Trong mắt Tang Trọng Dương hiện lên vẻ quật cường cùng với thù hận.