Tam sinh tuý mộng, tâm vấn tử điệp phiên phi dực
Lạc hàn thâm thu, biệt hận hà xử câu
Tịch ngâm tây phong, huyên lạc kí li sầu
Thiên nhai viễn, yên trần tuỳ khứ, hảo mộng thặng không u….
Sáng sớm tỉnh lại đã không thấy Da Luật Ngạn Thác đâu, chắc trong cung có việc nên cho gọi hắn vào, cũng không biết là việc gì nữa.
“Chủ nhân, ngài tỉnh rồi!”
Thái Nam nghe được bên trong có tiếng động thì tươi cười đẩy cửa vào, khuôn mặt không giấu được vẻ hâm mộ.
Khoé môi Tần Lạc Y nở nụ cười rồi đứng dậy.
“Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi!”
Thái Nam vội vàng mở miệng nói.
Hương thơm của đậu khấu (1) nhẹ nhàng lay động theo dòng nước ấm, hơi nước màu trắng sữa lơ lửng trôi xung quanh thùng gỗ được làm bằng cây tử đàn, phía trên thùng gỗ có khảm vàng. Tần Lạc Y nhìn mà không nén nổi giật mình.
(1) Đậu khấu
Thái Nam đem y phục sạch đã chuẩn bị sẵn ra rồi nói với Tần Lạc Y: “Chủ tử, trước khi Sơ Tuyết đi đã nói với ta, người thích tắm trong nước có thả hươg thơm, vì vậy Thái Nam đã làm theo.”
Trong mắt Tần Lạc Y lộ vẻ xúc động, nàng đưa tay khẽ lướt qua sợi tóc trên trán Thái Nam, giọng nói êm ái như tiếng đàn vang lên: “Cảm ơn ngươi!”
Tần Lạc Y từ từ chìm vào trong nước, nước ấm tẩy rửa làn da như bạch ngọc, một giọt nước mắt rơi xuống nước, biến mất trong hơi nước.
Sau đợt săn bắn đó thì nàng tách ra khỏi Sơ Tuyết, nàng vẫn ở lại Đông Lâm Phủ, còn Sơ Tuyết theo Khiêm Ngạo về tướng quân phủ.
Thật sự là tạo hoá trêu người! Tìm mọi cách trốn tránh, nhưng lại không trốn thoát chữ tình!
Một giọt nước mắt theo hương thơm biến mất trong không khí.
Tần Lạc Y đưa tay nhặt một cánh hoa, hương thơm thanh nhã quanh quẩn ở chóp mũi nàng. Nàng cúi đầu nhìn cánh hoa trong tay rồi trầm ngâm.
“Khinh cơ nhược cốt tán u ba, canh tương kim nhị phiếm lưu hà.” (2)
(2) Một bài thơ của Tô Thức – Tô Đông Pha
Đã là kiếp nạn, nàng liền chấp nhận kiếp nạn này, nhưng … tình kiếp ở đâu?
Bản thân mình phải làm thế nào?
Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên hình ảnh nam nhân lãnh ngạo kia.
Than nhẹ một tiếng, vừa giống như khóc, lại vừa giống kể lể.
Tần Lạc Y từ từ đứng dậy, tóc đen như mực, xoã qua đầu vai, rơi xuống thắt lưng, nàng không chút để ý đưa tay lấy quần áo bên ngoài bình phong phủ lên.
Nàng ngồi yên lặng trước bàn trang điểm, Thái Nam đứng bên cạnh đợi hầu hạ lập tức quỳ xuống rồi nâng mái tóc dài đen nhánh của nàng lên, sau đó dùng khăn nhẹ nhàng lau khô, cuối cùng dùng lược ngọc chấm Bách Hoa lộ chải lên, chỉ một lúc sau, một búi tóc xinh đẹp đã được vấn lên.
Tân Lạc Y từ đầu đến cuối đều mặc Hán phục, búi tóc kiểu Hán, vậy nên lúc Thái Nam búi tóc cho nàng có để lại một ít tóc dài buông xuống bên hông.
Tần Lạc Y nhẹ vuốt ve tua cờ màu bạc rơi nhẹ bên hông, nhìn gương mặt trong tấm gương, áo khoác ngoài màu trắng thêu tơ vàng, áo lót màu trắng, thướt tha duyên dáng giống như đoá hoa dâm bụt nở rộ, thanh lịch an bình lại tự nhiên hào phóng.
Dường như Tần Lạc Y đã quen dần với khí lạnh của mùa đông.
Sáng sớm, sương mờ mịt. Trong đình Túy Trúc Âm hiếm có người đi vào, lúc này ngoại trừ Tần Lạc Y và Thái Nam ra thì không một bóng người.
Trong phủ có một rừng trúc, Tần Lạc Y vô cùng yêu thích sự yên tĩnh và kín đáo ở đây. Khi có thời gian, nàng đều tới đây đánh đàn.
Lúc này đình Túy Trúc Âm bên trong rừng trúc được bao phủ một làn khói nhẹ, mờ mờ ảo ảo, nhẹ nhàng mênh mông tựa như ảo cảnh.
Một chiếc đàn cổ, một chiếc lư hương lượn lờ khói, xinh đẹp đến không thật.
Tần Lạc Y một mình đi tới đình Tuý Trúc Âm rồi ngồi xuống trước đàn cổ, hít sâu một hơi, mười ngón tay đặt trên mặt dây đàn. Theo sự chập chờn của mười ngón tay nàng, âm thanh sầu triền miên như nước trong núi chảy nhỏ giọt, tiếng đàn trong vắt mang theo vài phần ưu thương.
” Trần gian nhiều hỗn loạn…Chút tình khó quyết định…Đúng là khó dứt tình…Linh hồn quanh cung điện”
Tiếng hát du dương từ môi Tần Lạc Y bật ra.
Như hát như khóc, không khỏi khiến người ta đau lòng.
Cơn gió thổi nhẹ qua rừng trúc, đưa tiếng ca thê lương của Tần Lạc Y bay xa …
“Khúc nhạc như vậy chỉ có ở trên trời, nhân gian làm sao có thể nghe được?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tần Lạc Y kinh ngạc, dây đàn đột nhiên đứt, tiếng đàn tạch một tiếng rồi dừng lại…
“A….”
Nàng kinh sợ thở mạnh, ngón tay bạch ngọc thiếu chút nữa bị dây đàn làm đứt.
“Ngươi…”
Tần Lạc y ngẩng đầu, đôi mắt như ngọc lưu ly hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thật đúng là một mỹ nam. Đôi mắt đen thâm thuý toát ra ánh sáng dịu dàng ấm áp, cánh mũi thẳng mang theo độ cong xinh đẹp.
Nhìn từ một bên thì dường như hắn có khí chất giống với Da Luật Ngạn Thác, chỉ có điều thiếu đi một phần lạnh lùng củaDa Luật Ngạn Thác.
Hắn giống như một cơn gió mát.
“Tại hạ nghe tiếng đàn liền đi theo, không ngờ lại doạ cô nương, mong cô nương thứ tội!”
Giọng nói trầm thấp lộ ra khí chất hoàng tộc cao quý làm cho người khác cảm thấy thân thiết.
Đứng trước mặt Tần Lạc Y chính là đương kim đại hoàng tử – Da Luật Bội.
Hắn tới Đông Lâm Phủ là vì hắn muốn tìm anh họ Da Luật Ngạn Thác, nhưng lại nghe có tiếng đàn mờ ảo, như có như không, giống như ảo giác của hắn.
Da Luật Bội tinh thông âm luật, bởi vậy hắn không khỏi ngẩn ra, lại nhịn không được mà lắng nghe. Tiếng đàn uyển chuyển du dương, sầu triền miên như nước chảy trong suối, lại có tình ý chân thành uyển chuyển truyền vào.
Nếu so với nhị hoàng tử Da Luật Hưu Ca luôn đặt tâm tư vào chính sự thì Da Luật Bội hắn không thích chính sự. Hắn có hứng thú với Âm dương ngũ hành, với văn hóa nhạc thuật hơn.
Tiếng đàn thản nhiên ôn nhu và kỉ xảo đánh đàn thành thạo khi nãy làm hắn nảy sinh hứng thú. Không biết là người phương nào lại có tấm lòng thanh nhã đến mức có thể gảy được khúc đàn hoàn mỹ như thế.