"Anh buông tay ra! Buông ra!" Một giọng nữ lạnh lùng mang theo giãy dụa vang lên nơi góc khuất chung cư.
"Hừ! Cô có tật giật mình sao?" Giọng đàn ông khàn khàn mang theo mỉa mai.
Tiếng cãi vã này tuy không lớn nhưng lại đặc biệt vang vọng trong không gian yên tĩnh của chung cư vào lúc mười một giờ đêm, thành công thu hút sự chú ý của David khi anh vừa quay xe vào ngã quẹo. Cẩn thận lắng nghe, anh nhận ra âm điệu nữ có phần quen thuộc thì nhíu mày. Cẩn thận dừng xe lại nơi góc ít người để ý, anh tắt đèn, khóa xe kỹ càng rồi men theo tiếng nói mà đến gần.
"Anh nhảm nhí gì vậy? Tôi đâu làm gì trái với lương tâm mà phải giật mình! Tôi cũng chẳng có gì để mà phải giải thích với anh!" Người phụ nữ không che giấu sự chán ghét, cố gắng giằng co, đẩy cái móng vuốt kia ra khỏi tay mình.
"Cô cũng nhanh thật đấy! Vội vàng rũ bỏ quan hệ với tôi là để tiến tới với hắn ta phải không?" Người đàn ông trào phúng, ánh mắt vốn hẹp dài lại càng trở nên âm hiểm, không hề lưu tình mà gia tăng sức lực trên tay.
"Gì chứ? Tôi và anh ấy là trong sạch. Anh đừng có nghĩ ai cũng như mình! Vơ vạ lung tung!" Người phụ nữ nhíu mày vì đau và nhức.
"Vơ vạ lung tung? Cô còn dám nói? Hôm chủ nhật rõ ràng tôi còn thấy cô cùng hắn đi chơi về, thân mật như vậy mà còn chối?" Người đàn ông cười gằn.
"Anh theo dõi gia đình tôi?" Cô kinh dị nhìn người trước mặt.
"Tôi chỉ tiện đường đi ngang qua thôi!" Ánh mắt gã đàn ông né tránh "Nhờ vậy tôi mới thấy được cô vì lấy lòng mà cho hắn ôm con của tôi. Thật không biết liêm sỉ mà!"
"Liêm sỉ? Anh biết cái gì gọi là liêm sỉ sao? Con của anh? Nói ra mà anh không ngượng miệng sao? Có người cha nào mà từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ẵm con, con ốm đau bệnh tật cũng chẳng bao giờ quan tâm như anh không? Thằng bé mới tám tháng, vừa biết lật, anh đã chẳng nói chẳng rằng xách ba lô đi thẳng, không hề lưu luyến. Không nói đến thời gian còn ở nhà anh chưa từng thực hiện nghĩa vụ của một người làm cha, bốn năm trời anh ra đi cũng chẳng có một lần quay về thăm con; lúc đến đây ký đơn ly hôn, anh cũng chỉ nhìn con, không hề hỏi thăm, đến cả vài ngàn mua bánh cho con anh cũng luyến tiếc. Anh tự hỏi lương tâm mình xem, anh có làm tròn trách nhiệm của một người cha sao?" Cô thôi không giãy dụa nữa mà ánh mắt sắc bén chất vấn người đàn ông.
"Đó còn không phải do tôi không có tiền sao? Lúc còn ở rể nhà cô, mẹ cô không phải cũng vì điều đó mà không cho tôi sắc mặt tốt sao?" Anh ta chột dạ trả lời.
"Buồn cười! Đúng là thứ người lương tâm bị chó cắn mà! Anh nói anh không có tiền? Vậy mà rõ ràng tôi thấy anh còn móc ví ra trả tiền nước ngọt, trên xe còn treo hẳn một ly nước mía chưa khui. Không có tiền mà lại có thể đi xe tay ga đắt tiền? Vậy anh lấy gì để mua xăng đổ vào? Anh nói mẹ tôi khắc nghiệt với anh? Bà như vậy lúc nào? Bà không chê trách anh nghèo khó, lừa gạt đủ điều, lợi dụng tình cảm của tôi tiến vào nhà, sẵn sàng gạt bỏ mọi thành kiến giúp anh tìm được công ăn việc làm, chỉ mong anh chuyên tâm làm ăn, vợ chồng hòa thuận, dù không giàu sang nhưng cũng đủ ăn đủ mặc là hà khắc với anh?" Cô giận quá hóa cười.
"Điều đó cũng đâu thể bao biện cho việc bà ta chỉ trích tôi sau này?" Anh ta hùng hổ dọa người.
"Đó còn không phải vì anh bức bà? Nếu không phải anh không chịu làm ăn, lấy hết tài sản của vợ cầm cố để lấy tiền tiêu xài khi tôi đã lớn bụng, không thể đi làm thì bà cần phải như vậy sao? Thậm chí, khi con được sinh ra, anh còn dùng lời ngon tiếng ngọt mà lừa tôi lấy hết tiền mừng cho thằng bé! Anh nghĩ mẹ tôi biết được sẽ còn nhân nhượng cho anh sao?" Cô giận dữ phản bác.
"Tôi.. Tôi.." Anh ta ấp úng nửa ngày không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Tôi cái gì mà tôi! Nay anh tìm được người tình như ý, sao không về ôm ấp cô ta mà nửa đêm còn chạy lại đây chất vấn tôi một cách vô lý như vậy? Anh nghĩ anh là ai chứ?" Cô cười lạnh mỉa mai.
"Sao cô dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi? Dù sao tôi cũng là.." Anh ta như bị giẫm phải đuôi, mặt mũi tím tái mà vung tay lên, định cho cô một bạt tai.
"Anh chỉ là đồ giẻ rách, thứ đồ cũ không ai cần." Đúng lúc này một bàn tay to lớn vươn tới, nắm chặt cổ tay anh ta vặn về sau, mạnh mẽ tách rời hai người.
"Á, buông ra! Thằng chó!" Tên đàn ông đau đớn, không lựa lời mà hét lên "Mày là thằng nào?"
"Bốp!" Một cú đánh như trời giáng vung thẳng vào mặt khi anh ta định quay lại, chưa kịp nhìn rõ người sỉ nhục mình là ai thì đầu óc đã quay cuồng choáng váng, bên tai là giọng điệu lạnh lẽo rợn người "Ăn nói cho đàng hoàng!" Tiếp theo đó, cổ tay được thả lỏng, gã mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
"Á!" Tên đàn ông chật vật ổn định thân mình, cố gắng giương đôi mắt sưng to nhìn người trước mặt. Khi nhìn rõ, anh ta hoảng loạn trong lòng, cơn đau xé rách trên mặt khiến gã bụm lại khuôn mặt bị đánh bầm: "Mày! Mày!.."
"Mày cái gì mà mày? Muốn ăn đá nữa sao?" David vung chân lên.
Gã đàn ông sợ hãi, vội vàng đứng dậy, co giò bỏ chạy, nhanh như chớp chạy về phía chiếc xe tay ga đang dựng ở đằng kia, chỉ bỏ lại một câu "Mày chờ đó cho tao!" rồi rồ máy chạy mất hút.
Anh khinh bỉ nhìn theo. Đúng là thứ giẻ rách, không lên nổi mặt bàn!
"Anh, uống rượu à?" Đúng lúc này, giọng điệu êm ái mang theo không tự nhiên của cô vang lên.
"Ừm, có chút!" Anh gật đầu, sâu trong ánh mắt có phần hơi say mang theo thương tiếc nhìn cô.
"Anh.." Cô ngượng ngùng, lúng túng nhìn anh. Vì sao lúc nào cô chật vật nhất cũng có anh xuất hiện vậy chứ!
"!" Còn đang chưa biết nói sao cô đã bị anh ôm chặt vào ngực. Hơi thở nam tính kết hợp với hương rượu thoang thoảng ngập tràn chóp mũi khiến cô cảm thấy tim bỗng chốc đập nhanh. Phải chăng mình say rồi? Tư Phàm bối rối, vươn tay định đẩy anh.
"Đừng nhúc nhích!" Giọng anh trầm khàn vang lên trên đỉnh đầu lọt vào tai cô nghe quyến rũ dị thường.
Bất giác, lòng cô mềm nhũn, không muốn giãy dụa nữa, bàn tay cũng thả lỏng vòng lấy eo anh. Hãy để cô yếu đuối một chút thôi! Chỉ một lúc này thôi!
"Đồ ngốc!" Giọng nam trầm khàn gợi cảm vang lên bên tai khiến cõi lòng vốn yên tĩnh của cô có chút gợn sóng "Đừng cố chịu đựng như vậy!"
"Ừ!" Sau một lúc ngây người, cô khẽ hừ trong cổ họng, cả thân hình nhỏ bé ẩn trong vòng ôm to lớn rắn chắc.
Hiếm khi thấy cô dịu ngoan như vậy, anh thấy lòng mình thỏa mãn, vòng tay bất chợt xiết chặt hơn, như muốn khảm cô vào cơ thể.
Trên lan can lầu một, bà Duyên nhìn một màn như vậy thì không khỏi thở dài. Tuy vì trời tối nên không nhìn rõ tình cảnh bên dưới, nhưng cõi lòng vốn nặng trĩu của bà như trút bỏ được điều gì đó, khoé mắt chằng chịt nếp nhăn lấp lánh ánh nước.
* * *
"Này, anh nặng quá!" Bước chân cô có phần liêu xiêu khi đỡ người đàn ông cao hơn mét tám, nặng gần chín mươi ký đi vào căn hộ chung cư.
"Nặng sao? Anh đâu có! Tại em yếu quá thôi!" Anh bất mãn nhíu mày, bước chân hơi chập choạng phối hợp với cô, bàn tay thò vào túi áo suit lục tìm chìa khóa.
"Đưa đây!" Cô ghét bỏ bàn tay lúng túng, tra nửa ngày cũng không tra được chìa vào ổ của anh. Người này, hồi nãy không phải vẫn còn tỉnh táo lắm sao? Hà cớ gì vừa tới cầu thang lại chếch choáng như vậy?
"Cạch.. Cạch.." hai tiếng, cửa phòng được mở ra, cô thận trọng dìu anh đi vào. Vốn cô dự định quăng đại gánh nặng này lên ghế sofa ngoài phòng khách thì bị câu nói "Anh mệt!" của anh làm cho chột dạ. Thế nên, cô chỉ đành kiên nhẫn mà dìu anh vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng, cô đã muốn rụt chân ra. Nếu người ta biết cô cùng anh đi vào phòng ngủ thì không biết sẽ bị gièm pha như thế nào nữa! Nghĩ đến đây, cô vội quăng anh như quăng củ khoai lang nóng phỏng tay "oành" một cái lên giường, dự định co giò chuồn lẹ. Nhưng là, khi cô đi được hai bước thì khựng lại, quay đầu nhìn người trên giường mà bối rối. Y phục anh mặc trên người lúc này có phần xốc xếch, quần áo ngày thường vốn chỉnh chu thì nay lại trở nên nhăn nhúm, giày vớ vẫn còn nguyên trên người chưa kịp cởi. Nghĩ đến việc anh chỉ có một mình, mọi thứ đều phải tự xử lý, giờ lại say rượu không có người chiếu cố thấy cũng có phần tội tội. Thêm nữa, lúc nãy anh cũng vừa mới bênh vực cô, đánh đuổi kẻ mặt nhìn dạ thú kia đi..
Cắn cắn môi, cô quyết định đi vào phòng tắm, tìm kiếm khăn mặt, chỉnh vòi nước nóng lạnh, pha nước ấm, thả khăn vào đó rồi bưng ra để trên bàn. Cô cẩn thận đỡ anh dậy, có phần lúng túng mà cởi áo suit, tháo nút thắt caravat, để nó sang bên, cởi giày và vớ xong cô mới nhúng khăn ướt lau mặt và hai tay cho anh. Sau khi chỉnh lại gối, dằn lại góc chăn cô nhẹ chân nhẹ tay bước ra ngoài, cẩn thận đóng lại cửa phòng.
Khi cánh cửa "cạch" một tiếng đóng lại, người vốn đang nằm trên giường lại mở mắt ra, bên trong đáy mắt hàm chứa ý cười, khoé môi mỏng hồng nhạt cũng giương lên cao.
* * *
Tư Phàm mở cửa kéo nhà mình ra, cố gắng nhẹ nhàng khóa lại, mang theo phức tạp nhìn hai chiếc chìa khóa cửa nhà bên kia. Vừa nãy, vì lo anh sẽ không dậy khóa cửa được, an ninh nơi này lại không quá tốt, cô đành dựa theo trí nhớ mà tách ra từ hai cặp chìa khóa cửa kéo và cửa chính mỗi thứ một chiếc để khóa lại. Nhìn nhìn hai chiếc chìa lẳng lặng nằm trên tay mình, cô thầm nghĩ không biết anh biết được có trách mình lắm chuyện, quá tự tiện không nhỉ? Thôi, mai tranh thủ trả lại rồi giải thích cho anh hiểu. Người này cũng không tới nỗi vô lý, chắc sẽ không trách cô đâu nhỉ?
Đặt chúng nằm chung với mấy chiếc chìa khóa của mình, cô khẽ mở cửa phòng ngủ ra, nhìn hai bà cháu ngủ ngon trên giường mà thở phào nhẹ nhõm.
* * *
Sáng hôm sau,
Văn phòng Tổng giám đốc,
"Cạch" một tiếng, hai chiếc chìa khóa lạnh lẽo nằm ngay trên bàn, trước mặt David khiến anh ngạc nhiên. Ngước mắt nhìn người đang đứng trước mặt, anh giương lên vẻ mặt mịt mờ.
"Cái kia, tôi, đây là chìa khóa cửa nhà anh. Hôm qua anh say quá, tôi sợ sẽ có trộm nên đã lấy hai cái chìa này khóa cửa. Giờ, tôi trả lại anh!" Tư Phàm ngượng ngùng khi đối diện với cặp mắt sâu như hàn đàm của anh, tâm có phần chột dạ. Dù sao cũng là mình sai, không hỏi ý chủ nhà đã tự tiện lấy đi; nếu anh trách cứ cô cũng không thể nói gì được.
"À.." Anh cố tình kéo dài âm điệu, liếc mắt nhìn chúng rồi lại khóa tầm nhìn trên khuôn mặt đang dần ửng hồng lên như con tôm bị người luộc lên của cô. Đợi chờ đến khi cặp kính cận kia cũng không thể che giấu đi sự đỏ lựng trên mặt cô, biểu lộ chủ nhân của nó đang hết sức lúng túng, anh mới vươn tay ra, đẩy hai chiếc chìa khóa về phía cô: "Em giữ đi."
"..."
Tư Phàm giật mình, có chút ngốc trệ nhìn anh, lát sau cô mới phản ứng lại "Không được! Tôi đâu có quyền gì mà giữ chúng, việc hôm qua là tôi không đúng, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!"
"Em cứ giữ lấy! Anh không đòi! Nếu sau này anh có bận đi công tác thì em qua nhà giúp anh trông nom nhà cửa." Anh híp mắt, vươn móng vuốt nắm lấy tay cô, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay non mềm.
"Này!" Cô giãy nãy, muốn vùng ra nhưng là bàn tay anh như cái gọng kìm, tuy không xiết chặt nhưng lực đạo không nhỏ khiến cô không thể giãy ra được. Cô phùng má, tức giận nói: "Anh nói gì vậy chứ? Tôi chỉ được trả lương để làm thư ký ở công ty, chứ đâu phải là bà quản gia nhỏ nhà anh.."
"Hửm? Sao lại không nói tiếp?" Anh nhếch mép nhìn người vừa nãy còn nói năng không ngừng giờ lại im thin thít, trong đôi mắt phượng hàm chứa ý cười.
Cô lắc đầu, ngậm chặt miệng. Hình như cô càng nói càng sai thì phải! Trực giác mách bảo, cô mà còn không khống chế nói tiếp sẽ chỉ có tự đào hố chôn mình. Cô ảo não nhíu mày, cái tật xấu miệng nhanh hơn não này cần phải sửa đổi nha!
"Sao vậy?" Anh nhìn cô cười tà, ngón tay dài ve vuốt những ngón tay như búp măng của cô. Ừm, cảm giác không tệ!
Cô vội rụt tay về, cảm giác tê dại từ chỗ tiếp xúc của các ngón tay khiến cô rùng mình. Tư Phàm quẫn bách đứng đó, lòng bàn tay xiết chặt hai chiếc chìa khóa. Cảm giác cấn cấn, lành lạnh trong tay khiến cô sực nhớ ra mình lại vô tình thu luôn chúng về. Vừa định mở miệng giải thích thì đối mặt với đôi mắt mang theo ý cười của anh.
"Vậy, đây là quyết định của em?" Anh khoanh tay, chân mày nhếch lên nhìn cô "Đã giữ rồi thì không được trả lại đâu nha!"
"Không, tôi.. chỉ là.." Cô bối rối. Cái này gọi là tự bê đá đập chân mình này!
"Vậy đi!" Anh khôi phục thái độ nghiêm túc, quay mặt nhìn vào màn hình máy vi tính.
"..."
Cô bặm môi, ở lại không phải, mà đi ra thì lại không cam tâm.
"Em chuẩn bị hồ sơ đi! Nửa tiếng nữa là cuộc họp của Ban Giám Đốc rồi." Anh không cho cô cơ hội.
".. Vâng!" Cứ việc rối rắm, cô cũng không thể bỏ dở công việc được. Thế là, Tư Phàm chỉ đành quay gót ra chỗ bàn làm việc của mình.
Lúc này, anh mới nâng mí mắt lên, đôi mắt phượng híp lại nhìn theo bóng lưng cô, đôi môi mỏng gợi cảm cong lên.
* * *
Sau cuộc họp Ban Giám Đốc, mọi người đều giải tán ra về. Ngoài những người có việc phải giải quyết, ít nhiều cũng có những thành viên chủ chốt đến bắt tay giao lưu, nói vài câu xã giao với David. Anh tuy không thích, nhưng cũng không thể không cho mấy lão cáo già chút mặt mũi, nên cũng không nặng không nhẹ khách sáo vài câu. Vả lại, trong đám người này cũng không ít tinh anh do anh lựa chọn, cũng không thể làm người ta lạnh lòng. Dù sao, vận hành cả một cỗ máy nặng nề như công ty này cũng không phải chỉ một mình anh và Josh là đủ, ít nhiều cũng phải nhờ sự trợ lực của họ.
Đúng lúc này, một giọng nữ thánh thót như chim vàng anh vang lên bên tai, khiến cho cả đám đàn ông đang tán gẫu cũng phải im bặt: "Chào Tổng giám đốc!"
Đoàn người quay lại thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp, mặc trên người bộ váy công sở ôm lấy cặp chân thon dài nuột nà, chiếc áo vest màu xám cài dưới đôi ngực nở nang, lộ ra một khe rãnh sâu hoắm ẩn hiện dưới lớp áo trắng sữa, tạo cho người nhìn cảm giác mơ màng. Cô ta giơ những ngón tay trắng nõn vén lên một lọn tóc nghịch ngợm ra sau vành tai, cặp mắt to tròn được kẻ chì cẩn thận càng hiện lên vẻ lóng lánh, khi đôi mắt ấy nhìn vào người đối diện sẽ khiến họ đắm chìm vào hồ nước mùa thu ẩn bên trong.
Mấy lão hồ ly thấy vậy thì cười cười, ánh mắt mang theo mờ ám nhìn hai người.
David bất giác nhìn sang Tư Phàm, thấy cô đang bận nghe điện thoại của ai đó mà không để ý bên này thì trong lòng trầm xuống. Anh nhíu mày nhìn người phụ nữ sắc sảo trước mặt: "Cô là?"
"Em là Angel Mai Phương, anh không nhớ em sao?" Cô ta bẽn lẽn nói.
David nhướng mày: "Tôi phải nhớ cô sao?"
"Em.. Hôm thứ bảy em đã gọi điện thoại cho anh!" Người đẹp nhắc nhở.
"Không nhớ! Không biết!" Anh nheo mắt.
"Phốc!" trong đám người có anh chàng trẻ tuổi không kiềm nén được mà bật cười ra tiếng, bị người bên cạnh vỗ vai thì vội bụm miệng, nói tiếng "Xin lỗi" không mấy thật lòng. Ai trong số họ mà không biết người đẹp này, cô ta là giám đốc bộ phận tài chính, vốn là một đóa hoa hồng xinh đẹp, quyến rũ nổi bật giữa rừng gươm bạt ngàn này. Không ít người ngấp nghé, theo đuổi thật lâu nhưng là đều bị cô ta từ chối. Dần dà, họ cũng không còn hứng thú nữa, mà chỉ dùng thái độ nhìn ngắm từ xa đối đãi với cô nàng. Một người phụ nữ tuy đẹp, tài giỏi nhưng lại kênh kiệu như thế thì bất kể tên đàn ông có chút liêm sỉ nào cũng sẽ đều né ra thôi. Dù sao hoa thơm cỏ lạ đâu đâu chẳng có, hà cớ gì phải lao đầu vào một đóa hồng đầy gai nhọn chi cho mệt chớ! Vậy mà, hôm nay họ lại có thể chứng kiến một màn kịch hay như thế này. Đóa hoa yêu diễm ngạo mạn ngày nào giờ lại hạ mình đến làm quen với đàn ông. Ấy thế mà lại bị người ngó lơ, không cho chút mặt mũi nào! Thật là, ê mặt quá đi!
Angel lần đầu tiên bị đàn ông đối xử lạnh nhạt như vậy thì sắc mặt khó coi vô cùng. Cơ mặt cô ta cứng ngắc, cảm giác cả khuôn mặt như muốn rút gân, tâm thái xấu cực kỳ. Cảm giác vừa tức giận vừa xấu hổ đan xen khiến cô ta không biết nên làm thế nào. Bàn tay xinh đẹp với những móng tay được điểm tô bằng những hạt đá đính trên đó xiết chặt vào nhau, khiến cho vài chiếc móng bị gãy, những viên đá cọ xát vào da thịt non mềm khiến chúng rách da, rỉ ra chút máu. Nhìn theo ánh mắt hờ hững kia, cô ta thấy anh đang quan sát hành động thư ký của mình mà một bụng đầy lửa. Tại sao anh ta không thèm nhìn mình một cái mà lại đi ngắm nghía người phụ nữ quê mùa kia cơ chứ? Cô có điểm nào thua kém chứ? Ai đời đi làm công sở mà lại chỉ toàn áo thun, quần jean với đôi giày bata rẻ tiền như vậy chứ? Đúng là nghèo nàn mà! Càng nghĩ người đẹp càng không cam lòng, ánh mắt càng mang theo nhiều sự u oán và căm hận.
"Khụ.. Cô là giám đốc tài chính?" Đúng lúc này, giọng nam trầm ấm của Josh vang lên, đánh thức một tia lý trí còn sót lại của cô nàng.
Angel thu hồi tầm mắt, dựa theo bậc thang anh đưa tới mà bước xuống: "Vâng, chào ngài, COO mới đầy tài năng của công ty chúng ta!"
"À, cô quá khen rồi! Rất hân hạnh được làm quen với cô!" Josh lịch sự giơ tay ra.
"Chào anh!" Angel vươn tay ra bắt lại.
"Mong cô giúp đỡ nhiều hơn!" Josh mỉm cười.
"Không dám! Đây là trách nhiệm của tôi!" Cô nàng cười chuyên nghiệp, khoé mắt chân mày lại lén liếc nhìn David.
Chỉ là, lúc này anh lại chẳng bận tâm đến ánh mắt sáng như đèn pha này mà chỉ cất bước đi về phía cô thư ký nhỏ nhà mình.
Lúc này, Tư Phàm lại không ý thức được có người đến gần, cô chỉ mỉm cười trả lời người bên kia điện thoại: "Ừ, chiều gặp!" rồi tắt máy.
David vừa bước đến sau lưng cô vừa vặn thấy tên người gọi đến. Ánh mắt anh trầm xuống: "Vĩ Khanh là ai?"
Lời nói đột ngột vang lên mang theo sự lạnh lẽo khiến Tư Phàm rùng mình, cô giật thót người mà vỗ ngực: "Anh, anh làm tôi hết hồn! Sao đến mà không báo trước một tiếng như vậy?"
"Sao hả? Em vừa làm chuyện gì xấu sao?" Anh híp mắt nguy hiểm nhìn cô. Một ngọn lửa vô danh không hiểu sao bao bọc lấy anh, khiến tâm trạng anh không vui, lại có phần thấp thỏm.
"Gì mà chuyện xấu! Anh đừng nói khó nghe như vậy có được không?" Cô bất mãn nhíu mi.
"Vậy em nói cho anh biết, người vừa nãy gọi cho em là ai?" Rõ ràng là tên của một gã đàn ông!
"A, đó chỉ là một người quen cũ." Sao tự nhiên có cảm giác có cái gì đó không đúng. Tại sao cô phải trả lời mấy cái vấn đề vô lý này của anh nhỉ?
"Còn hẹn gặp?" Anh nhìn thẳng cô, như muốn soi ra điểm lừa dối trên khuôn mặt kia.
"Có vấn đề gì sao? Cậu ấy chỉ muốn gửi tặng mẹ tôi chút đồ thôi mà!" Cứ thấy càng ngày càng sai nhỉ!
"Ở đâu?" Anh hỏi tới tấp.
"..."
Tư Phàm bị bước chân anh dồn ép từng bước thì bất chợt lùi lại, tránh né áp lực theo bản năng ".. Cổng công ty."
"..."
Anh híp mắt, nhìn xoáy vào cô, cho đến khi Tư Phàm lúng túng, tay chân có cảm giác dư thừa không biết để đâu thì anh mới vươn tay ra vẻ chỉnh lại áo ngoài của bộ comple, rảo bước rời đi "Về phòng làm việc."
"..."
Tư Phàm lúc này mới hoàn hồn, cảm giác trên trán mình mướt mồ hôi thì vội lau đi, nhanh chóng ôm sổ tay đi theo.
Nhìn hai người nói chuyện với nhau như chỗ không người, Angel nghiến răng nghiến lợi mà xiết chặt móng tay, vài chiếc móng còn sót lại không tránh được số kiếp bị xiết gãy, vang lên những âm thanh rợn người.
"..."
Josh theo phản xạ có điều kiện mà lùi lại vài bước. Cảm giác lông tơ dựng đứng khiến anh cảm thấy không mấy hay ho.
Đám đàn ông còn lại thì kẻ buông ra ánh mắt đồng tình, người tỏ ra vui cười trên nỗi đau của người khác. Dù sao cũng là nữ thần của công ty mà, bị người khác giới quăng cho nguyên rổ bơ to như vậy ắt hẳn là lần đầu tiên đi!
* * *
Trên tầng lầu cao nhất, biệt lập của công ty có một căn phòng duy nhất. Nó là văn phòng của Tổng giám đốc tập đoàn. Lúc này đây, nơi bệ cửa sổ nằm ngay phía đường của công ty có một người đàn ông đang vén rèm lên, nương theo ánh chiều tà, nhìn xuống dòng người xuôi ngược vào giờ tan tầm, dõi theo một bóng hình quen thuộc. Nhìn bóng dáng nhỏ xinh ấy đang nhận lấy món đồ từ tay một người đàn ông khác, không biết họ trao đổi cái gì mà cô có vẻ rất vui, bật cười khanh khách khiến anh không vui. Cây viết đang cầm trong tay bị anh niết mạnh, "rắc" một tiếng đầu thân hai nơi.
Sau khi thấy hai người đã tách ra, anh mới nhấc điện thoại lên, gọi vào một dãy số. Sau ba tiếng "tút" kéo dài, người bên kia cũng bắt máy: "Alo"
"Thấy rõ rồi chứ? Tôi muốn anh theo dõi người đàn ông vừa nãy." Giọng anh mang theo lành lạnh - "Tôi muốn mọi thông tin về anh ta!"
"Được! Chiều ngày mai sẽ có trên bàn cậu." Giọng người bên kia đều đều.
"Không! Anh cứ gởi qua mail cho tôi là được!" David nhíu mày.
".. Được!" Tuy hơi bất ngờ nhưng người đàn ông vẫn nhanh chóng đồng ý.
"Bíp" một tiếng, cuộc gọi kết thúc, anh không kiên nhẫn mà giục cây viết vào sọt rác dưới bàn. Vươn tay lấy áo khoác nằm trên ghế, anh mím môi rời đi. Dù sao cũng không nên bỏ lỡ bữa tối ăn cùng cô, không phải sao?