[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 135




Vốn tưởng rằng “Dị Quỷ” đã là vật trong bàn tay quân đoàn Đệ Nhất, lại không ngờ một cước trước khi vào cửa lại phát sinh nghịch chuyển lớn động trời. Cũng không biết cọng gân nào của An Hữu Xu mọc sai, lại khởi xướng cái gọi là khiêu chiến với An Thành Kiệt, dẫn tới cục diện chính trị rung chuyển, sóng ngầm mãnh liệt.An Thành Kiệt là ai? Siêu cấp thiên tài xếp hạng nhất học viện quân sự đế quốc hiện nay, đặc chủng nhân tinh thần lực, dị năng, thể chất đều là cấp SS, mà hắn hiện nay mới hơn hai mươi tuổi, tôi luyện vài năm rất có thể tấn chức cấp SSS, là hậu bối có hy vọng vượt qua Cơ tướng quân nhất. Mạng cá nhân của hắn, số fan trên trăm tỷ, từng được hoàng đế và thái tử tiếp kiến, cách tốt nghiệp hai năm đã thu được thư mộ binh đến từ bốn đại quân đoàn, cho điều kiện đều vô cùng ưu tú. Nhưng hắn không chọn một cái nào, hóa ra là chờ ở chỗ này. Hắn không muốn làm cấp dưới người khác, mà là dựa vào lực kêu gọi của cơ giáp siêu năng xây dựng một quân đội hoàn toàn thuộc về mình. Hắn muốn đưa An gia lên đỉnh cao, làm cho cả đế quốc thậm chí toàn tinh hệ đều nhớ kỹ tên hắn.

Đây là một nam nhân dã tâm cực lớn, cũng là một nam nhân năng lực trác tuyệt, càng là một nam nhân mị lực siêu phàm. Mọi người nói đến hắn luôn nói say sưa, thậm chí lấy hắn ra đánh đồng với Cơ tướng quân.

Trái lại An Hữu Xu, lại không có gì nổi bật, sinh ra không có tinh thần lực và dị năng còn chưa tính, ngay cả thể chất cũng là cấp F yếu ớt nhất, phế vật như vậy xách giày cho An Thành Kiệt cũng không xứng! Sau khi tuyên ngôn tuyên bố ra, rất nhiều người chờ xem cậu chê cười, đương nhiên cũng có người tức đến khó thở, trong đó Lâm gia là quá nhất. Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, bọn họ cũng không thể dễ dàng tha thứ hành vi tùy ý thay đổi di chúc của thiếu niên, nhưng thiếu niên thực giảo hoạt, cho đến khi phi thuyền sắp đến tinh cầu Luke mới tuyên bố, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.

Gia chủ Lâm gia lập tức liên hệ con trai, bảo y khuyên can thiếu niên, lại chỉ nhận được bốn chữ —— tin tưởng cậu ấy. Một phế vật bảo người ta làm thế nào tin tưởng? Lâm gia chỉ có thể phái người đuổi theo đến tinh cầu Luke, hy vọng ở một khắc cuối cùng đúng lúc chặn đứng tổn hại, mà cấp cao của quân đoàn Đệ Nhất lại không có bất luận động tác gì, giống như căn bản không quan tâm “Dị Quỷ” cuối cùng thuộc sở hữu ai. Bọn họ đã sớm nhận được mệnh mệnh của Cơ tướng quân, hết thảy tùy ý nguyện bản thân của thiếu niên, không được mê hoặc thuyết phục, lại càng không được cưỡng ép. Cậu ấy thích làm gì thì làm đó, thích đưa cơ giáp cho ai thì đưa cho người đó.

Không hề nghi ngờ, đây là tuyên bố không hiểu ra sao nhất cũng là quân lệnh không lý trí nhất của Cơ tướng quân từ khi thượng vị tới nay, nhưng uy vọng của hắn ở quân đoàn Đệ Nhất rất cao, lại không ai dám đứng ra khuyên nhủ. Đương nhiên, thông qua lần thăm dò này cũng có thể dễ dàng nhìn ra mấy gia tộc phụ thuộc vào Cơ gia đến tột cùng giấu diếm tâm tư như thế nào. Hai anh em Lâm gia thì ổn, nhưng gia chủ đương nhiệm của Lâm gia lại xác thực làm người ta thất vọng, ông ta thực nhanh lựa chọn liên thủ với người ngoài, chuẩn bị độc lập tách khỏi Cơ gia.

Trở thành nguyên soái quân đoàn thứ năm đế quốc, từ đó có được quyền quyết sách trong quốc hội, không có nam nhân nào có thể chống đỡ hấp dẫn này. Cấp cao quân đoàn Đệ Nhất thực lý giải tâm tình ông ta, nhưng cũng không nuông chiều, chờ Lâm Đức Hải mang An Hữu Xu trở lại đế đô tinh, Lâm gia phải đổi gia chủ mới.

Cùng lúc đó, Lâm Đức Hải cũng nhận được văn kiện mật phụ thân phát tới, trong ánh mắt lóe ra bất định giấu diếm sợ hãi và phẫn nộ. Phụ thân thế mà lại thật sự bị người khác thuyết phục, chuẩn bị mưu sát An Hữu Xu đồng thời giá họa cho An gia, đến tột cùng ông có biết hậu quả khi làm như vậy hay không? Không nói tướng quân sau khi biết được tin tức sẽ tức giận như thế nào, dù là bản thân An Hữu Xu cũng tuyệt đối sẽ không chết trong một phen ám toán không hề có hàm lượng kỹ thuật như vậy. Kiểu chết mà phụ thân lượng thân định chế cho An Hữu Xu nhìn trong mắt Lâm Đức Hải quả thực là chê cười lớn bằng trời, thiếu chút nữa liền khiến y giận đến bật cười.

Hữu Xu đang làm ổ trong sô pha ăn bánh ngọt, vân đạm phong khinh nói, “Như thế nào? Lâm gia chuẩn bị giết tôi à?”

“Không! Không dám!” Thái dương Lâm Đức Hải chậm rãi chảy mồ hôi lạnh, giống như thoải mái tùy ý mà tắt đi văn kiện mật. Dù người ngoài đồn đãi An Hữu Xu là một phế vật, y cũng tuyệt đối không dám dựa theo phụ thân phân phó mà làm.

Hữu Xu thật sâu liếc y một cái, lúc này mới tiếp tục ăn. Cậu dám quậy lớn chuyện thì sẽ không sợ bị người ta ám toán, dù sao qua ngày mai, hết thảy liền trần ai lạc định.

Lúc này, hai người đã đến tinh cầu Luke, đang tham gia yến hội An gia cố ý tổ chức cho Hữu Xu. Để thể hiện sự công bằng, cũng vì chặn miệng dân chúng toàn tinh hệ, An gia lấy tốc độ nhanh nhất mời đến ba vị quan công chứng, theo đến cùng bọn họ còn có đại hoàng tử Lục Cao Lãng. Dưới cái nhìn của người ngoài, “Dị Quỷ” đã là vật trong túi An Thành Kiệt, mà hắn cũng rất có thể trở thành nguyên soái quân đoàn thứ năm. Hoàng thất bị bốn đại gia tộc khác chèn ép đến thở không nổi rất cần vị minh hữu này, tự nhiên không tiếc hết thảy mượn sức hắn.

Em trai An Thành Kiệt là An Thành Tuấn đã được quân đội hoàng gia tuyển làm quan chỉ huy nhất đẳng, em gái An Thành Nhã “nhất kiến chung tình” với đại hoàng tử trong yến hội, hiện giờ đang anh anh em em, show ái muội. Thành viên khác của An gia rất muốn trào phúng An Hữu Xu vài câu, rồi lại lo lắng chọc giận cậu, từ đó hủy bỏ khiêu chiến ngày mai, chỉ có thể cố nén. Điều này cũng dẫn đến cục diện sau khi hai người tiến vào phòng yến hội thì không ai phản ứng.

Làm một phế vật sắp mất cơ giáp siêu năng, không có vị tân khách nào sẽ kết giao với An Hữu Xu ở yến hội An gia, để tránh đắc tội An Thành Kiệt. An Hữu Xu thật sự là dại dột không giới hạn, trước tiên xé rách mặt với An gia, sau đó lại chắp tay nhường cơ giáp siêu năng sắp tới tay, một hồi gây sức ép cho đến lúc này, lại chặt đứt toàn bộ đường lui của mình. Chẳng những ngày sau An gia sẽ không quan tâm cậu ta, ngay cả quân đoàn Đệ Nhất và Lâm gia cũng sẽ vứt bỏ phế vật này. Qua ngày mai, thật không hiểu cậu ta nên sống thế nào.

Đương nhiên cũng có người muốn bám víu lên Lâm Đức Hải, lại đều bị ánh mắt lãnh khốc của y bức lui. Lâm Đức Hải quả nhiên chính trực như đồn đãi, đến lúc này còn canh giữ ở bên cạnh An Hữu Xu ngu xuẩn, không mặc kệ cậu ta tự sinh tự diệt, càng không hạ sát thủ. Phải biết, dựa vào căn cơ và năng lượng của thế gia nhất lưu Lâm gia, muốn giết chết một người đồng thời xóa đi tất cả chứng cứ cũng không phải là việc khó.

Cuối cùng vẫn là An Thành Nhã nhịn không nổi, cùng đại hoàng tử vành tai tóc mai chạm vào nhau một lát sau đó bưng một ly rượu đỏ chậm rãi đi tới, thấp giọng cười nói, “An Hữu Xu, bộ dạng mi gầy đi rất giống nhị thẩm. Khi còn bé ta rất chán ghét mi, nhưng hiện tại ta lại thực lòng thực dạ mà cảm tạ mi. Biết không, mi tặng cho ta một người chồng tốt.” Dứt lời giơ lên ly rượu với đại hoàng tử, tao nhã mỉm cười.

Hữu Xu liếm bơ trên khóe miệng, nghiêm túc nói, “Vậy ngươi liền hưởng thụ giờ khắc này cho tốt đi, ta chúc ngươi hạnh phúc.”

“Cám ơn. Xem ở việc mi thức thời như thế, ta cho mi một lời khuyên, cách xa Lâm đại thiếu gia một chút, hiện tại hắn chính là người muốn giết chết mi nhất đó.”

Lời An Thành Nhã nói khiến khóe miệng Lâm Đức Hải co rút. Giết chết An Hữu Xu, đây quả thực là một chuyện chê cười! Cậu ta không bóp chết tất cả mấy người đã coi như tốt rồi! Nhìn thấy An Thành Tuấn đứng ở bên cạnh An Thành Kiệt, có vẻ uể oải mà lại tiều tụy, trong lòng y nhất thời nảy lên cảm xúc đồng bệnh tương liên.

An Thành Kiệt như có cảm giác, giơ giơ ly rượu về bên này, trong mắt tràn đầy ngạo khí. Trước đây thực lực của hắn cao tới đâu cũng phải cúi đầu trước mặt mấy quý tộc này, hiện tại lại không cần e ngại bất luận kẻ nào, về phần An Hữu Xu ngồi ở bên cạnh Lâm Đức Hải, sớm bị hắn ta xem nhẹ triệt để.

Tiệc tối tổ chức thực thành công, đây là nhận thức chung của An gia và Hữu Xu. An gia mượn sức rất nhiều thế lực, mà Hữu Xu thì ăn đến vô cùng thỏa mãn. Hôm sau, dưới sự quay lại của mấy chục camera phi hành, An Thành Kiệt triệu hồi “Dị Quỷ” trong không gian ra, bề ngoài thần bí mà lại dữ tợn khiên toàn tinh hệ lâm vào chấn động.

Cũng giống như Đế Thần, nó cũng cả người thuần đen, vỏ ngoài kim loại trải rộng rất nhiều đồ hình và văn tự thần bí, sau lưng còn gác một thanh cự kiếm, trong lúc vô ý phát ra uy áp ngay cả đặc chủng nhân cũng khó có thể thừa nhận. Mọi người ở đây ngoại trừ An Thành Kiệt và Lâm Đức Hải có thể bảo trì trấn định, tất cả những người còn lại đều sắc mặt trắng bệch, cả người run lên. ”Dị Quỷ” dùng khí cơ siêu mạnh của nó biểu thị hai chuyện: một, nó chỉ tiếp nhận cường giả; hai, nó chỉ che chở chủ nhân.

Hóa ra đây là cơ giáp siêu năng, quả nhiên không phải thứ người thường có thể mơ tưởng. Trong hội trường ngồi đầy người, đều không dám phát ra một chút tiếng vang ở trước mặt “Dị Quỷ”.

Hữu Xu tránh ở sau lưng Lâm Đức Hải, rụt vai cúi đầu, làm bộ mình rất khó chịu. Mấy chục camera phi hành vây quanh cậu quay hai phút mới xông về phía An Thành Kiệt. An Thành Kiệt mới vừa đến gần “Dị Quỷ”, người khổng lồ sắt thép này liền nửa quỳ xuống, xòe bàn tay nâng hắn ta, thật cẩn thận mà đưa vào khoang điều khiển. Không cần An Thành Kiệt dùng tinh thần lực thắp sáng hai mắt màu lục tối của “Dị Quỷ”, thì thế nhân cũng đã biết, nó đã thần phục.

Tiếng than sợ hãi tràn ngập internet, cũng tràn ngập hội trường, mọi người bị một màn này làm rung động thật sâu. Người thường mấy đời cũng sẽ không biết cơ giáp siêu năng kết hợp thành một thể với chủ nhân như thế nào, lại khởi động như thế nào, hôm nay thật sự có thể nói là mở rộng tầm mắt. Bình luận ”cuộc đời này không uổng” sôi nổi nhảy ra, ngắn ngủn một khắc, fan của An Thành Kiệt lại tăng thêm mấy triệu, lần nổi tiếng này cũng gần bằng chiến thần đế quốc Cơ tướng quân.

Chỉ có Lâm Đức Hải và Hữu Xu biểu tình bình thản, ngay cả An Thành Tuấn cũng cho là mình sắp thoát khỏi khống chế của Hữu Xu. Chờ anh trai tham gia quân diễn hoàng gia xong, gã nhất định phải bảo hắn giết An Hữu Xu!

Sau khi An Thành Kiệt rời khỏi khoang điều khiển liền cười cười với Hữu Xu, nhìn qua khoan dung độ lượng, trong mắt lại đều là nồng liệt lệ khí. Bị một phế vật thiếu chút nữa bức đến tuyệt cảnh, đây không thể nghi ngờ là sỉ nhục suốt đời hắn, chỉ có khi xóa bỏ sỉ nhục này mới có thể triệt để bình ổn phẫn nộ trong nội tâm hắn.

Hữu Xu cũng không thèm nhìn tới An Thành Kiệt, lập tức đi đến trước mặt “Dị Quỷ” ngẩng đầu nhìn lên. Rốt cuộc cậu xác định, Dị Quỷ quả thật có chút quan hệ với mình, đồ văn khắc trên người nó là một loại tụ linh phù cậu phát minh, tuy rằng tồn tại không trọn vẹn và thiếu sót, nhưng hoặc nhiều hoặc ít có chút hiệu quả. Khó trách dưới tình huống không thắp sáng hai mắt nó cũng có thể tự chủ hành động, bởi vì linh trí của nó hơn xa bốn cơ giáp còn lại.

Nhưng hành động khúm núm của nó với An Thành Kiệt đã chọc Hữu Xu rất không thoải mái, biểu tình hứng thú chậm rãi thu liễm, cuối cùng chỉ còn tối tăm. Cậu tiến lên hai bước, ý đồ đi lên đài, lại bị cự kiếm sắc bén của “Dị Quỷ” ngăn trở đường đi, lạnh giọng cảnh cáo, “Cút ngay, phế vật! Dị Quỷ ta chỉ thừa nhận cường giả!”

Lời này vừa nói ra, toàn tinh hệ ồ lên. Cơ giáp siêu năng có cường đại hơn nữa cũng chỉ là một cái máy móc, tuyệt đối không có khả năng tùy tiện hành động dưới tình huống không người điều khiển, mà còn nói ra lời nói giàu sắc thái tình cảm như thế. Mà “Dị Quỷ” cố tình lại làm được, cũng từ đó chứng minh trình độ trí năng và thực lực của nó. Cơ giáp cường đại nhất đế quốc, nó hoàn toàn xứng đáng!

Thật cuồng vọng, nhưng lại thật có cảm giác! Toàn tinh hệ đều đang a a a thét chói tai, còn có người say mê cơ giáp đang quỳ liếm bình luận, kỳ vọng đối với An Thành Kiệt trong nháy mắt tăng đến đỉnh điểm. Có người thậm chí khẳng định: dưới sự phối hợp của “Dị Quỷ”, quân đoàn hắn xây dựng sẽ vượt qua quân đoàn Đệ Nhất trong vòng năm năm, trở thành đao nhọn sắc bén nhất đế quốc.

Hoàng thất nở nụ cười, đại hoàng tử nở nụ cười, mọi người An gia càng là mừng rỡ như điên, mà Hữu Xu bị trở thành đá kê chân thì hơi hơi hạ mắt, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

An Thành Kiệt cũng thực kinh ngạc, trước đó, hắn cũng không biết “Dị Quỷ” còn có thể mở miệng nói chuyện, hơn nữa nói được lời hợp tâm ý mình như vậy. Chờ An Hữu Xu xấu mặt đủ, hắn mới ra vẻ rộng lượng mệnh lệnh, “Dị Quỷ, để cậu ta đi lên, đây là một trận khiêu chiến công bằng.”

“Dị Quỷ” nghe lời, lúc này mới thu hồi cự kiếm để thiếu niên đi lên đài. Lâm Đức Hải bỏ qua một cái thỉnh cầu trò chuyện phụ thân gửi tới, trong mắt tràn đầy vẻ thầm chờ xem kịch vui.

Sau khi Hữu Xu tiến vào khoang điều khiển cũng không đặt tay lên máy cảm ứng tinh thần lực, ngược lại làm ổ trên sô pha bằng da yên lặng sinh hờn dỗi, qua mấy phút đồng hồ mới lấy ra âm dương điểm hóa bút, vẽ phù văn và pháp trận trên mặt đất và trên vách tường, lại dán một lá bùa lóe ra lưu quang trên vị trí mắt trận.

“Ngươi đang làm gì đó? Mời ngươi lập tức rời khỏi khoang điều khiển!” Dị Quỷ nhận thấy được hành động của thiếu niên giấu diếm uy hiếp, lập tức vươn ra một người máy đi bắt lấy, lại bị ngòi bút của cậu nhẹ quét qua sau đó cắt thành hai đoạn. Đây chỗ nào là thực lực mà một phế vật có thể có? Trước đó cậu đều ngụy trang, hơn nữa đã lừa gạt tất cả mọi người, bao gồm cả “Dị Quỷ” tự xưng là thần thông quảng đại.

“Mời ngươi đặt tay trên máy cảm ứng, không cần tùy tiện vẽ vời trong khoang điều khiển!” Nó vừa phát ra cảnh cáo vừa dùng máy phân hình từ trường phân tích những ký hiệu và đồ hình đó, lại phát hiện chúng nó không có chút năng lượng dao động nào. Chẳng lẽ là trực giác mình sai lầm?

Khi Dị Quỷ thấp thỏm không yên, Hữu Xu đã hoàn thành một bút cuối cùng, cuối cùng nhanh chóng rời đi trong kim quang rực rỡ mà trận pháp phát ra. Khi ánh sáng dần dần tán đi, những đồ án đó lại hoàn toàn biến mất, tựa như chưa từng tồn tại. Hữu Xu đi vào thang máy, lúc này mới cau mày phỉ nhổ một hơi: phi! Ngay cả cường giả và kẻ yếu cũng phân không rõ, thật sự là cái thứ không có mắt nhìn! Dám bảo ta là phế vật, dứt khoát xóa hết toàn bộ linh trí của ngươi!

Trước khi đến cậu còn từng rối rắm do dự, dù sao thì linh khí sau khi luyện hóa lần nữa có lẽ so ra kém nguyên khuông nguyên dạng, nhưng hiện tại thì ngay cả một chút không nỡ cũng không có. Đúng vậy, cậu căn bản không tính toán lấy được “Dị Quỷ” trước mắt bao người, chỉ muốn giải quyết sạch tất cả phiền toái.

Hai mươi phút đi qua, hai mắt “Dị Quỷ” còn chưa thắp sáng, Lâm Đức Hải vốn tin tưởng tràn đầy bắt đầu lộ ra biểu tình bất an, cho đến khi nhìn thấy thiếu niên ủ rũ từ trong cầu thang đi ra, mới không thể không tiếp thu hiện thực —— cậu ấy thất bại, cậu ấy thế mà lại thất bại! Nhưng làm sao có thể chứ? Dựa vào tinh thần lực cấp SSS và thủ đoạn biến hoá kỳ lạ khó lường của Hữu Xu, cậu ấy không có khả năng không xóa được liên hệ giữa An Thành Kiệt và cơ giáp.

Trong lúc bất tri bất giác, Lâm Đức Hải đã sinh ra tín nhiệm gần như mù quáng với thiếu niên. Y đi lên trước, thấp giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Chính là chuyện như vậy.” Hữu Xu hưng trí dạt dào nhìn người An gia ôm chầm nhau, còn cực kỳ thích ý vẫy tay với An Thành Tuấn. Dường như An Thành Tuấn còn muốn chạy lại đây, bị An Thành Kiệt ẩn nhẫn kích động ôm lấy, bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau một khắc, sau đó song song nhìn qua bên này, trong mắt đều tràn ra sát khí lạnh lẽo. Luật sư đại hoàng tử mang đến lập tức lấy hiệp nghị chuyển nhượng để những người liên quan ký tên, cũng bãi bỏ phần di chúc trước kia.

Sau khi Hữu Xu đi xa một chút mới lấy hình nhân giấy ra, mệnh lệnh, “Cho ngươi hai mươi phút chúc mừng, sau đó chúng ta gặp ở sân bay. Quên nói cho ngươi biết, nếu ta chết, hình nhân giấy cũng sẽ bị đốt sạch theo. Ngươi hẳn là từng hưởng qua mùi vị tử vong đi? Lần này sẽ không ai giúp ngươi sống lại đâu.”

Rõ ràng cách gần ngàn mét, xung quanh còn tràn ngập ồn ào và tiếng pháo mừng, giọng nói bình thản của thiếu niên lại giống như trực tiếp vang ở màng tai, khiến thần kinh mới vừa lơi lỏng xuống của An Thành Tuấn một lần nữa kéo căng. Gã nhớ tới tra tấn gặp phải ngày đó, nhớ tới liệt hỏa trải rộng thân thể mình khi hình nhân giấy thiêu đốt, rốt cuộc khuất phục, cố nén kinh sợ “ừm” một tiếng.

Lúc này Hữu Xu mới cùng Lâm Đức Hải chậm rãi đi xa. Trên mạng tràn đầy lời trào phúng và chế nhạo, mạng cá nhân của cậu ngoại trừ chửi rủa thì không còn gì khác, hết thảy những điều này có lẽ sẽ tạo thành áp lực tâm lý lớn lao đối với người thường, thậm chí tươi sống bức điên người ta, nhưng đối với Hữu Xu mà nói lại không hề có ý nghĩa. Bình sinh cậu chỉ quan tâm hai thứ, một là chủ tử, hai là chính mình; người có thể làm cho cậu để vào mắt ít càng thêm ít, còn lại đều là không khí.

Lâm Đức Hải lần thứ hai cắt đứt thỉnh cầu trò chuyện trên trí não, hỏi, “Cậu thật sự không có cách khống chế dị quỷ à?” Luôn cảm thấy loại chuyện dọa người này tuyệt đối không có khả năng phát sinh trên người thiếu niên, cậu chính là dị năng giả thần hệ!

Hữu Xu không đáp, lấy từ trong không gian ra một khối bánh ngọt, chẹp chẹp ăn đến khoan khoái.

Lâm Đức Hải còn có rất nhiều lời muốn hỏi, lại bị từ trường của thiếu niên bài xích bên ngoài, chỉ đành bảo trì im miệng không nói. Đứng ở bên cạnh phi thuyền tư nhân đợi hai mươi phút, An Thành Tuân sắc mặt xanh mét đúng hẹn tiến đến, bị Hữu Xu kéo vào góc nói chuyện. Cách xa mấy mét, căn bản chạy không khỏi nhĩ lực sắc bén của đặc chủng nhân, nhưng sau khi thiếu niên đốt một tờ giấy vàng liền bị từ trường nào đó ngăn cách bên ngoài, Lâm Đức Hải chỉ có thể nhìn thấy biểu tình của An Thành Tuấn từ tức đến khó thở biến thành kinh ngạc nghi hoặc, cuối cùng là như trút được gánh nặng.

“Hy vọng cậu hết lòng tuân thủ hứa hẹn.” Lúc gần đi gã ý vị sâu xa nói.

“Chỉ cần ngươi mang đồ đến, ta sẽ tha cho ngươi.” Hữu Xu quơ quơ hình nhân giấy trong tay.

Thực hiển nhiên, hai người đạt thành giao dịch nào đó, nhưng cụ thể là cái gì Lâm Đức Hải đoán không ra, cũng không dám hỏi. Bọn họ chân trước rời khỏi tinh cầu Luke, cả nhà An gia cũng lên phi hạm hoàng thất, đến thủ đô tinh tham gia quân diễn. Đây là tín hiệu An gia chính thức kết minh với Lục gia, cũng là tuồng khai mạc An Thành Kiệt giương oai ở quân bộ. Bọn họ rất muốn đem trận diễn này diễn tốt, diễn đủ, diễn vang tinh tế, vì thế mời quảng đại khách quý đến quan sát, cũng mở hiện trường trực tiếp trên mạng, để các chủng tộc toàn tinh hệ chứng kiến sự cường đại của “Dị Quỷ”.

Đêm nay có bao nhiêu người nghiến răng nghiến lợi lại có bao nhiêu người mừng rỡ như điên đã không thể biết hết, nhưng Hữu Xu lại ngủ đến phá lệ say sưa, còn đòi Lâm Đức Hải một tấm thiệp mời chuẩn bị nhìn hiện trường.

“Tướng quân của mấy người trở lại chưa?” Sau khi ngồi xuống trên khán đài, cậu thân thiết hỏi.

“Tạm thời còn chưa.” Lâm Đức Hải an trí em trai ở góc trong cùng, miễn cho bị người ta đụng vào.

Ở đây đều là nhân vật có uy tín danh dự, vốn tưởng rằng anh em Lâm gia nhất định sẽ xé rách mặt với An Hữu Xu, lại không ngờ bọn họ nhìn qua vô cùng hài hòa, vả lại thái độ An Hữu Xu đối đãi hai người họ không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không hèn mọn lấy lòng giống bên ngoài đồn đãi. Cậu ta dựa vào cái gì? Mất đi “Dị Quỷ” cậu ta còn có giá trị lợi dụng gì? Chẳng lẽ hai anh em Lâm gia thật sự xem cậu ta là bạn ư?

Đối với vấn đề này, Lâm Đức Hải có thể thực khẳng định nói cho bạn biết: không, không phải bạn, mà là chủ nhân và con rối. An Hữu Xu không phải phế vật, là dị năng giả thần hệ! Đổi một cách nói, cậu ta là một nửa thần tiên của thế giới này, cho nên tuyệt đối không có khả năng ngay cả một cơ giáp cũng không hàng phục được, dù đó là cơ giáp siêu năng.

Đây là kết luận Lâm Đức Hải cho ra sau một đêm tròn tự hỏi, hơn nữa sau khi thiếu niên lộ ra biểu tình hưng trí thì càng thêm khẳng định. Giờ phút này cậu đang ngậm một cây kẹo que, dùng đôi mắt vô cùng sáng ngời nhìn chằm chằm Dị Quỷ đứng ở trước nhất quân đội, giống như đang chờ mong cái gì đó.

Lâm Đức Hải theo tầm mắt cậu nhìn qua: đôi mắt xanh lục tối của “Dị Quỷ” bỗng nhiên sáng lên, cũng rút cự kiếm sau lưng bổ ra tầng mây, bay thẳng tận trời, dòng khí mạnh mẽ đè áp mặt đất ra một cái hố sâu thật lớn, dáng người mạnh mẽ kia, khí tràng khiếp người kia, làm người ta tự dưng dâng lên cảm giác thần phục. Nhưng mà thực nhanh, hai mắt “Dị Quỷ” lóe lên vài cái cuối cùng dập tắt, lập tức từ trên cao rơi xuống, hung hăng nện trên đất, kích khởi tiếng vang đinh tai nhức óc.

Biến động này khiến tất cả mọi người dại ra, đến mấy phút đồng hồ sau mới có người phục hồi lại tinh thần, ý đồ hỏi thăm tin tức xác thật, lại bị vệ đội hoàng gia xua tan.

“Đi thôi, tuồng đặc sắc nhất đã kết thúc.” Hữu Xu nhét kẹo que vào miệng, hai má phồng thành cái bọc lớn, có vẻ thực đáng yêu.

Lâm Đức Hiên nhìn mà buồn cười, nhịn không được vươn tay chọt chọt, Lâm Đức Hải lại một chút cũng không bị mê hoặc, ngược lại bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Y biết, thiếu niên đặc biệt tới chính là vì thưởng thức một màn vừa rồi. Nhưng đây là cơ giáp siêu năng được xưng là không gì không công phá nổi, sao lại vô duyên vô cớ rơi xuống? Đến tột cùng cậu ta động tay chân gì?

Người muốn biết chân tướng rất nhiều, nhất là bốn đại quân đoàn, đặc công bọn họ phái ra quả thực không có cái khe nào không vào được, chẳng sợ hoàng thất canh phòng nghiêm ngặt tử thủ cũng không thể giữ được bí mật kinh thiên động địa này —— “Dị Quỷ” báo hỏng, nguyên nhân không rõ. An Thành Kiệt được khen là ngôi sao mới của đế quốc bởi vì tinh thần lực phản phệ mà thành người thường. Tinh thần lực, dị năng của hắn đã hoàn toàn biến mất, thể chất từ cấp SS giảm tới cấp F, hiện giờ đang nằm trong khoang thuyền tiếp thu trị liệu. Theo tiến sĩ Ellen nói, hy vọng khỏi hẳn không đến 1%, hơn nữa thực lực vĩnh viễn không cách nào khôi phục.

Thiên tài rơi đài, năm cơ giáp siêu năng báo hỏng cái đầu tiên, việc này đối với đế quốc mà nói giống như đả kích trầm trọng nhất. Buổi quân diễn vốn định khiến An gia, khiến hoàng thất dựng nên uy vọng, cuối cùng lại trở thành một trò khôi hài. Không ai có thể giải thích nguyên nhân trong đó, “Dị Quỷ” báo hỏng sau khi tiếp nhận kiểm tra tinh vi nhất đã được chứng thật là đã thành một đống sắt vụn.

Lòng người trong đế quốc dao động, lời đồn nổi lên bốn phía. Có người bóp cổ tay, có người khóc rống, có người tiếc nuối. Bốn đại quân đoàn sôi nổi tuyên bố cảm nghĩ tưởng nhớ “Dị Quỷ” trên mạng, nhưng trên thực tế, ngoại trừ hoàng thất và người phụ thuộc, tất cả mọi người đều thở phào một hơi. Cân bằng vẫn chưa bị đánh vỡ, cục diện chính trị mơ hồ có khuynh hướng bùng nổ đã chậm rãi khôi phục vững vàng.

Có lẽ toàn đế quốc, không, toàn tinh hệ, chỉ có Lâm Đức Hải suy đoán được một chút chân tướng. Ngay từ đầu, An Hữu Xu đã không muốn có được “Dị Quỷ”, mà là chuẩn bị hủy nó, tiến tới hủy diệt An Thành Kiệt và An gia. Từ nay về sau, không còn ai đi chú ý cậu và lợi dụng tính kế nữa. Sở dĩ cậu khiến chuyện ầm ĩ lớn đến như vậy, bất quá là vì nhất lao vĩnh dật giải quyết hết tất cả phiền toái mà thôi. Cái gì di chúc, tuyên ngôn, khiêu chiến, tất cả đều là cái bẫy, cậu trêu đùa tất cả mọi người một lần lại một lần, cuối cùng hoàn mỹ thoát thân, mà kẻ thù lại không thể nhận được bất luận chỗ tốt gì, ngược lại ngã xuống vực sâu tuyệt vọng.

Thật đáng sợ! Đến tột cùng cậu ta trải qua cái gì mới có thể trưởng thành đến tình trạng hiện tại? Trái tim Lâm Đức Hải co rút nhanh, khí lạnh xông lên đỉnh đầu, lại không hề biết mình chỉ nhìn thấy một góc núi băng.