[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 133




Đơn phương tàn phá vẫn còn tiếp tục. Hữu Xu từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái thảm lông trải trên mặt đất, chính mình thì ngồi xếp bằng xuống, dùng một cây ngân châm nhiều lần đâm vào hình nhân giấy. Xương cốt cả người An Thành Tuấn đã bị đạp gãy ngay cả đứng cũng không vững, đang tứ chi vặn vẹo mà quỳ rạp trên mặt đất, vốn tưởng rằng thống khổ đã qua, lại phát hiện trong não giống như nhồi đầy đinh, tư vị quả thực khó nói thành lời.

Hình nhân giấy đã bị đạp ra rất nhiều dấu chân bị thiếu niên nắm lấy, đâm đầu chọc cổ, đâm cổ chọc ngực, một đường xuống phía dưới. Cũng mãi đến lúc này An Thành Tuấn mới suy nghĩ cẩn thận, đau đớn quỷ dị này đúng là do phế vật An Hữu Xu ban tặng.

“Đây đến tột cùng là thủ đoạn gì? Sao mày lại học được? Mau dừng tay, nếu không sớm muộn gì tao cũng giết mày!” Gã không nghĩ tới phương diện dị năng, bởi vì người An gia đều biết, An Hữu Xu sinh ra chính là phế vật, nếu không phải mẹ cậu ta y thuật cao siêu, luôn giúp cậu ta điều trị thân thể, không chừng đã sớm chết non.

Hữu Xu không đáp hỏi lại, “Sinh thần bát tự của ngươi là bao nhiêu?” Vừa nói vừa tiếp tục châm kim, một khắc cũng không nhàn rỗi.

Cho dù An Thành Tuấn là đặc chủng nhân thể chất cấp SS, lúc này cũng có chút không đỡ nổi, cắn răng nói, “Sinh thần bát tự là cái gì? An Hữu Xu, tao cảnh cáo mày nhanh thả tao ra, nếu không chờ anh trai tao từ tinh hệ Mata trở về, nhất định sẽ bẻ gãy cổ mày! Mày quên khi còn bé hắn trừng trị mày như thế nào sao, có phải rất sung sướng hay không? Nếu tao thiếu một sợi tóc, hắn nhất định sẽ làm cho mày thi cốt vô tồn!”

Hữu Xu ghét nhất bị người ta uy hiếp, nhẹ nhàng nhấn cổ hình nhân giấy xuống một cái, chạm vào trước ngực. An Thành Tuấn rốt cuộc chống đỡ không nổi, thê lương kêu rên. Cổ của gã gãy rồi! Đang lấy góc độ quỷ dị rũ ở trên vai, nếu không phải thể chất vững vàng, chỉ sợ cũng đã chết mấy trăm lần.

Đối với trình độ chịu đựng tàn phá của gã Hữu Xu tỏ vẻ xem thế là đủ rồi, mắt to vừa đen vừa tròn cũng sáng ngời vài phần, “Mạng ngươi cứng quá! Ta vốn tính toán hành hạ chết ngươi, rồi lại cứu sống, lại hành hạ chết, lại cứu sống, nhưng hiện tại lại có thể đỡ rất nhiều chuyện. Đặc chủng nhân cấp SS thật là lợi hại!”

An Thành Tuấn hận muốn điên lại không thể nói, Lâm Đức Hải nằm úp sấp trên sàn gác cũng đã chảy đầy người mồ hôi lạnh. Thiếu niên nói chuyện biểu tình thực ngây thơ, tiếng nói thanh thúy uyển chuyển không chứa một tia sát khí, nhưng chính bởi vì loại tàn nhẫn gần như thiên chân vô tà này mới càng làm người ta sợ hãi, bởi vì trong cảm nhận của cậu ta, hết thảy mình làm đều là đúng, gia tăng thống khổ với người khác sẽ chỉ làm cậu ta sung sướng, chứ không để lại thẹn thùng. Cậu ta vừa lãnh tĩnh như người đứng xem, lại cao cao tại thượng như chúa tể, nếu ai đối địch với cậu ta, liền phải chuẩn bị tốt cho kết cục tan xương nát thịt.

Lâm Đức Hải từng tung hoành chiến trường, một số lần gần như tử vong, lần đầu tiên dâng lên cảm giác sợ hãi nồng đậm như thế đối với người kia, sàn gác xung quanh y lại bị mồ hôi chính mình chảy ra làm ướt đẫm, thấm ướt ra một vết ướt hình người. Dù ở trước mặt cường giả đệ nhất tinh hệ là Cơ tướng quân, y cũng có thể bảo trì không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại lộ hết vẻ suy tàn dưới sự đả kích vô ý thức của thiếu niên, chỉ vì y biết, Cơ tướng quân có cường đại nữa cũng là quân nhân có nguyên tắc, mà thiếu niên lại tùy tâm sở dục, không kiêng nể gì.

Khi đặc chủng nhân sợ hãi tới cực điểm, dị năng giấu ở trong cơ thể sẽ không thể khống chế mà kích phát ra, đạt tới mục đích bảo hộ bản thân. Làn da Lâm Đức Hải dán trên sàn gác đã bao trùm một tầng giáp kim loại thật dày, cho đến khi nghe thấy tướng quân cảnh cáo mới lấy lại tinh thần, lập tức thu liễm.

“Đừng động dị năng, từ trường xung quanh cậu đã có biến hóa!” Cameras phi hành đang lơ lửng phía trên, nhất nhất ghi lại phản ứng của mọi người, cũng đem sự biến hóa từ trường trong nhà xưởng phân hình vào trí não. Cơ Trường Dạ nhìn chằm chằm thiếu niên tự do tự tại, lại nhanh chóng liếc mắt một cái nhìn cấp dưới vạn phần chật vật, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo nói không nên lời. Người khác có lẽ sẽ cảm thấy thiếu niên tàn nhẫn tà ác, nhưng nhìn trong mắt hắn, không thể nghi ngờ là một loại hấp dẫn càng thêm ma mị. Chỉ cần mở máy theo dõi, nhìn thấy nhất cử nhất động của thiếu niên, bụng dưới của hắn tùy thời tùy chỗ đều sẽ sưng tấy, giống như giây tiếp theo liền bùng nổ.

Hắn phủ thêm áo choàng tắm rộng lớn, ngồi vào sô pha, dùng tay đè đè cái chỗ nhô rất cao kia.

Một đầu khác Lâm Đức Hải chảy ra càng nhiều mồ hôi lạnh, tất cả tóc gáy ngoài thân đều dựng thẳng, không giống như là giám thị con người, ngược lại như là ẩn núp bên cạnh một cự thú tinh tế. Để giảm bớt thần kinh quá mức buộc chặt, y tự dẹp đường, “Tướng quân, An Hữu Xu là một tiểu quái vật! Cậu ta căn bản không cần chúng tôi bảo hộ, ngược lại, tất cả những người tiếp cận cậu ta đều nguy hiểm tính mạng!”

Cơ Trường Dạ lại cười không nói.

Trên mặt Hữu Xu không thấy nửa điểm khác thường, ánh mắt lại hơi hơi lóe ra. Sau khi bẻ gãy cổ An Thành Tuấn, cậu lại hỏi một lần, “Sinh thần bát tự của ngươi là bao nhiêu?” Tạm dừng một khắc lại bổ sung nói, “Quên giải thích, sinh thần bát tự chính là ngày ngươi sinh ra, có thể chính xác đến mấy phút mấy giây là tốt nhất.”

An Thành Tuấn trừng mắt, trong yết hầu gãy phát ra khí âm hồng hộc. Hữu Xu vỗ trán, bừng tỉnh đại ngộ, “Ai, thiếu chút nữa quên, cổ ngươi bị bẻ gãy, không thể nói chuyện.” Cuối cùng vuốt phẳng cổ hình nhân giấy, còn dùng đầu ngón tay đè nếp gấp lại cho bằng.

Lại là một trận đau đớn sống không bằng chết đánh úp lại, cổ gãy của An Thành Tuấn lại quỷ dị mà chậm rãi tốt lại, giống như bị thương trước đó chỉ là một hồi ảo giác. Một màn này chẳng những kinh sợ người bị hại, cũng kinh sợ hai người đứng xem. Theo gien càng ngày càng ưu hoá, thể chất càng ngày càng mạnh, nhân loại thức tỉnh rất nhiều loại dị năng, theo công tác thống kê của khoa học gia, đế quốc tồn tại 2435 loại dị năng, chưa bị phát hiện có lẽ còn vượt qua số lượng này, nhưng tuyệt đối không có ai xưng là mình có thể khống chế từ trường.

Thử nghĩ, nếu một dị năng giả nắm giữ lực lượng căn nguyên, như vậy tương đương hắn đồng thời nắm giữ tất cả dị năng đã biết, không biết, đó là cảnh tượng đáng sợ như thế nào? Hai người tuyệt đối không thể tưởng được, loại chuyện chỉ tồn tại trong vọng tưởng của khoa học gia này, lại chân chân thật thật phát sinh trước mắt.

“Đó là dị năng hệ trị liệu đi? Dị năng khống chế từ trường đổi một cách nói chính là toàn hệ dị năng, không, càng xác thực mà nói là thần hệ dị năng! Tướng quân, ngài thật sự chuẩn bị tốt cho việc nuôi hổ thành họa sao?” Lâm Đức Hải thận trọng gõ những chữ này, trong lòng lại một trận vô lực. Dù không chuẩn bị sẵn sàng, thì ai có thể làm gì thiếu niên? Dù sao lấy thực lực hiện nay của Lâm Đức Hải, hoàn toàn không nắm chắc phần thắng, hơn nữa đối phương còn có được cơ giáp siêu năng cường đại nhất tinh tế. Dù tướng quân lấy tốc độ nhanh nhất trở về, thời gian cũng không còn kịp rồi, bởi vì qua bốn ngày chính là sinh nhật mười sáu tuổi của thiếu niên, chẳng sợ từ miệng An Thành Tuấn hỏi không ra cái gì, đầu não cũng sẽ gửi di chúc Tống phu nhân viết lúc sắp chết cho cậu ta.

“Chuyện này tôi đều có chừng mực, cậu không cần quản.” Cơ Trường Dạ không phải đang nuôi hổ, mà là đang nuôi vợ từ nhỏ, nhưng loại chuyện này làm thế nào cho người khác biết. Chờ về sau bọn họ kết hôn, những người này tự nhiên liền rõ.

Lâm Đức Hải không dám hỏi lại, ngừng thở nhìn tiếp. An Thành Tuấn cũng coi như một con người rắn rỏi, bị tra tấn đến không ra hình người còn không chịu nhả ra. Hữu Xu cũng liều mạng với gã, lấy bật lửa ra châm lên hình nhân giấy, tiện tay ném xuống đất. Nói đến cũng kỳ quái, hình nhân giấy kia rõ ràng đã bị đốt trọi cong mép, rồi một giây sau lại khôi phục như lúc ban đầu, đúng là đốt như thế nào cũng không đốt đến tận cùng. Đáng thương An Thành Tuấn cũng cả người thiêu đốt, làn da chốc lát cháy đen như than, chốc lát hoàn hảo không tổn hao gì, thừa nhận tra tấn không ngừng không nghỉ.

Tiếng tru thê thảm tuyệt vọng quanh quẩn trên nóc, khiến trái tim Lâm Đức Hải run rẩy, ẩn đau không thôi.

“Đây là dị năng hỏa hệ. Tướng quân, cậu ta quả nhiên có thể tùy tiện khống chế tất cả dị năng. Trong đầu cậu ta có thể nghĩ ra hết thảy thủ đoạn, cũng có đầy đủ năng lực đem nó biến thành hiện thực, tướng quân, chờ cậu ta trưởng thành thêm một ít, tuyệt đối sẽ trở thành tồn tại khủng bố nhất toàn tinh hệ. Tướng quân, ngài phải nghĩ kỹ!” Lâm Đức Hải dùng đầu ngón tay run rẩy đánh những lời này.

“Chuyện của cậu ấy, cậu không cần quản.” Cơ Trường Dạ vẫn hồi âm như trước.

Phía dưới sàn gác, An Thành Tuấn như sắp chết giãy dụa, Hữu Xu cũng đã mất kiên nhẫn, mấy đạp dập tắt ngọn lửa, xé hình nhân giấy thành mảnh nhỏ.

Cảnh tượng tay xé đặc chủng nhân mi có từng gặp qua chưa? Có thể tưởng tượng ra không? Trước hôm nay, Lâm Đức Hải chắc chắn cười nhạt với hai câu hỏi này, bởi vì cường độ thân thể đặc chủng nhân có thể so với cơ giáp cấp bảy tới cấp mười, ngay cả pháo hạt cũng không xuyên nổi, huống chi tay xé? Nhưng trước mắt, trong không khí giống như tồn tại rất nhiều lưỡi dao sắc bén vô hình, cắt thân thể An Thành Tuấn thành những khối vụn, một giây trước gã còn quỳ rạp trên mặt đất, chớp mắt sau liền vỡ nát thành chi gãy thịt tàn, máu tí ta tí tách từ giữa không trung rơi xuống, dính trên làn da trắng nõn của thiếu niên, lại lộ ra một loại mỹ cảm quỷ dị.

Phần háng Lâm Đức Hải một trận co rút nhanh, đáng xấu hổ phát hiện mình lại thiếu chút nữa tè ra quần, mà tướng quân ở một chỗ khác lại kêu rên tiết ra, cuối cùng lắc đầu cười khổ.

Đầu An Thành Tuấn lộc cộc lộc cộc lăn hai vòng, trong tròng mắt phóng đại là tràn đầy không dám tin. Nhờ thể chất cường hãn ban tặng, ba đến năm giây sau khi tứ chi bị xé nát, ý thức của gã vẫn còn lưu lại trong đầu, cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy là mảnh giấy từ trong lòng bàn tay trắng nõn của thiếu niên bay xuống.

Hóa ra mình là người giấy trong tay cậu ta, tất cả sống chết chỉ một ý niệm của cậu ta mà thôi. Lĩnh hội này tới có chút muộn, chớp mắt sau, gã liền rơi vào giấc ngủ sâu vĩnh viễn.

Nhưng Hữu Xu tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha đối phương. Ngay cả ngày sinh tháng đẻ cũng hỏi đến lao lực như vậy, càng miễn bàn lấy được chân tướng An Hữu Xu bị mưu sát từ trong miệng gã, cho nên cậu vừa lên liền dùng thủ đoạn phi thường, phải dọa vỡ mật đối phương. Hiệu quả vẫn thực tốt, từ biểu tình vừa chết không nhắm mắt vừa sợ hãi muôn dạng lưu lại trên đầu lâu của đối phương mà có thể suy đoán, lần tới hỏi lại nhất định có thể thuận lợi nhận được đáp án.

Hữu Xu vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới chắp nối những mảnh giấy vụn lại.

“Ổn định! Chút kích thích ấy cậu cũng chịu không nổi, cậu còn lên chiến trường cái gì?” Giọng nói trầm ổn của tướng quân kéo Lâm Đức Hải gần như sụp đổ về hiện thực. Y dùng tự chủ lớn nhất đem ý tiểu nghẹn trở về, lúc này mới tiếp tục xem. Trên hình phân tích từ trường, An Thành Tuấn đã mất đi từ trường phản ứng đang từ từ khôi phục sinh cơ, nhưng thể chất vốn đạt tới cấp SS hiện tại đã rơi xuống cấp A hoặc B, màu đỏ tươi biến thành cam, chớp chớp tắt tắt vô cùng yếu ớt. Mà cảnh tượng hiện thực lại là: tàn chi rách nát của gã đang bị một đôi tay vô hình chắp nối, sau đó chậm rãi liên kết lại.

Hóa ra lời An Hữu Xu nói trước đó không phải nói đùa, cậu ta quả thật chuẩn bị giết chết An Thành Tuấn rồi lại cứu sống. Loại thủ đoạn này quả thực chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy. Từ từ, nếu ngay cả người chết cậu ta cũng có thể cứu sống, vậy bệnh của em trai… Nghĩ đến đây, biểu tình Lâm Đức Hải kích động, hô hấp cũng bất tri bất giác tăng thêm vài phần.

Hữu Xu đang chờ An Thành Tuấn hoàn hồn, bởi vì quá mức nhàm chán, bắt đầu đá mấy cục đá xung quanh, đem viên này đá xa, lại làm viên kia văng vào trong bùn, giống như chán đến chết. Mấy phút đồng hồ sau, An Thành Tuấn rốt cuộc phun ra một ngụm khí, run giọng nói, “Ngày sinh của tôi là 12 giờ 45 phút rạng sáng ngày 9 tháng 6 năm 3479 kỷ nguyên tinh tế. An Hữu Xu, cầu xin cậu buông tha tôi đi, trước kia là tôi có lỗi với cậu, sau này tôi vừa nhìn thấy cậu liền đi đường vòng, như vậy được chứ? Chỗ ông và anh trai tôi cũng sẽ giúp cậu nói chuyện!”

Hóa ra cả nhà này đều muốn khiến An Hữu Xu chết, chứ không phải ân oán cá nhân. Hữu Xu viết ngày sinh tháng đẻ lên mặt trái hình nhân giấy, tiếp tục truy vấn, “Vì sao các ngươi muốn giết ta? Ta là một cô nhi không cha không mẹ, lại không có bao nhiêu di sản, hẳn là không gây trở ngại được cho các ngươi đi?”

An Thành Tuấn có tâm giấu diếm, lại cảm thấy trong nháy mắt ngày sinh của mình bị thiếu niên viết trên giấy thì lại giống như bị cậu ta nắm trong lòng bàn tay, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng có thể cách không khí truyền lại đây, vì thế lập tức thẳng thắn, “Mẹ cậu là con gái quỷ y thế gia Tống gia, trước khi chết để lại cơ giáp siêu năng ‘Dị Quỷ’ của Tống gia cho cậu. Cậu hẳn là biết một cơ giáp siêu năng có ý nghĩa như thế nào đi? Để có được nó, An gia nguyện ý trả giá hết thảy.”

“Quỷ y? Y quỷ?” Hữu Xu hãy còn trầm ngâm, luôn cảm thấy họ Tống, lại được xưng quỷ y, dường như có chút quan hệ với mình.

“Nếu cậu thả tôi, tôi trở về khuyên nhủ ông nội, cha và anh trai, bảo bọn họ để lại cho cậu con đường sống.” Nói tới đây, An Thành Tuấn nghẹn lại. Nếu An Hữu Xu vẫn luôn ẩn giấu thực lực, mà còn biết được sự tồn tại của cơ giáp siêu năng, liền không phải vấn đề An gia có để lại đường sống cho cậu ta không, mà là cậu ta có nguyện ý buông tha An gia hay không!

Không không không, anh cả đã thức tỉnh “Dị Quỷ”, mà còn khiến nó nhận chủ, An Hữu Xu có lợi hại hơn nữa cũng không có biện pháp với An gia! Nghĩ đến đây, An Thành Tuấn lập tức đem chuyện An Thành Kiệt đã có được cơ giáp nói ra. ”Dị Quỷ” là cơ giáp siêu năng xếp hạng nhất đế quốc, có được nó tương đương có được một món linh khí thiên giai, Hữu Xu còn không kịp cao hứng đã bị một bầu nước lạnh tưới xuống đầu, tất nhiên là lòng đầy hậm hực.

Cậu và chủ tử ở chung nhiều năm, khó tránh khỏi nhiễm một chút bệnh sạch sẽ, chờ mong đối với “Dị Quỷ” cũng liền giảm xuống, có điều dù sao cũng là linh khí thiên giai, ném đáng tiếc, vì thế khoát tay nói, “Ngươi trở về đi, nói cho mấy người An gia, qua mấy ngày ta sẽ trở về xử lý chuyện này.”

“Cậu đến tinh cầu Luke à?” An Thành Tuấn không nghĩ tới cậu dám xâm nhập đầm rồng hang hổ, lá gan thật sự là lớn tận trời!

“Ừm, bốn ngày sau ta sẽ trở về, ngươi bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.” Hữu Xu muốn phất phất tay áo, phát hiện mình mặc là một cái áo sơ mi trắng, chỉ đành phẫn nộ đặt bàn tay ra sau người, khẽ nâng cằm, “Ngươi có thể đi rồi.”

An Thành Tuấn nào dám ở thêm, lết ra nhà xưởng, chạy như bay rời đi. Lâm Đức Hải ghé vào trên sàn gác động cũng không dám động, chờ thiếu niên rời đi ước chừng mười phút mới chống thân thể đau nhức lên, lau mồ hôi lạnh. Nấp ở bên cạnh thiếu niên tựa như nấp bên cạnh một cự thú tinh tế, tùy thời tùy chỗ đều có nguy cơ tử vong, y vốn tưởng rằng đây là nhiệm vụ nhỏ nhất mình tiếp nhận, đến lúc này mới phát hiện là đáng sợ nhất.

Y theo thang lầu đi xuống, hai chân có chút như nhũn ra, không cẩn thận đạp đến một cục đá, tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, cả người tê liệt. Sấm sét là khắc tinh của dị năng giả kim hệ, một vòng điện quang bùm bùm hiện lên, y đã xụi lơ trên mặt đất không cách nào nhúc nhích, chỉ có đôi mắt có thể chuyển động, tai nghe vô tuyến trong lỗ tai cũng bị đánh thành bột phấn.

Cơ Trường Dạ luôn cảm thấy hành vi đạp mấy cục đá lung tung của thiếu niên nhìn thực quen mắt, rồi lại thấy trên hình phân tích từ trường không có phản ứng đặc biệt, vì thế không để ý. Nào ngờ đây là một từ trường dẫn đến sấm sét, chỉ có khi đạp vào một cục đá trong đó mới có thể kích phát. Thiếu niên dùng một chiêu này giết chết rất nhiều cuồng thú, hình ảnh kia đến nay còn rõ ràng ở trước mắt.

Từ lúc nào cậu ấy phát hiện người ẩn nấp? Thật sự là một chút cũng không nhìn ra! Cơ Trường Dạ vừa chậm rãi lắc đầu, vừa thấp giọng cười, than thở, “Không hổ là quốc vương đến từ viễn cổ, thật thông minh!”

Lâm Đức Hải hoàn toàn không lĩnh hội được cảm xúc vừa vui mừng vừa kiêu ngạo của tướng quân, y sợ tới mức thiếu chút nữa kêu thảm thiết, nghĩ đến em trai còn ở bên ngoài, sợ đưa hắn từ chỗ ẩn trốn tới gặp độc thủ của An Hữu Xu, mới miễn cưỡng nhịn xuống. Y giơ máy phân hình từ trường lên, phát hiện mình bị nhốt trong một từ trường sấm sét màu đen, trừ khi tướng quân cấp SSS tự mình đến cứu, nếu không đừng nghĩ đi ra ngoài, mà càng đáng sợ chính là, vật phẩm chống đỡ từ trường này lại chính là mấy cục đá nho nhỏ.

Nhớ tới hành động chán đến chết đá đạp lung tung của An Hữu Xu trước đó, y bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lá gan lại nứt ra. Địch nhân cường đại không đáng sợ, đáng sợ chính là chẳng những thực lực cậu ta phi phàm, còn thông minh tuyệt đỉnh! Vầy nên đối phó như thế nào? Dù sao thì hiện tại y không hề có biện pháp, chỉ có thể chậm rãi đợi xâm lược, chỉ mong đối phương không phát hiện em trai nấp ở bên ngoài.

Hữu Xu lột ẩn thân phù ra, chậm rãi đi đến bên pháp trận xem xét, “Anh theo dõi tôi? Vì Dị Quỷ ư?”

Ngàn vạn lần đừng bán tôi ra! Sắc mặt Cơ Trường Dạ hết sức khó coi, lại không thể đem chỉ lệnh của mình truyền đạt qua, máy liên lạc đã bị sấm sét phá huỷ, nếu hiện tại kết nối với trí não của Lâm Đức Hải thì sẽ bại lộ mình, chỉ có thể phí công vô lực mà nhìn một màn này. Hắn không muốn để lại cho thiếu niên một ấn tượng trăm phương ngàn kế, không muốn làm cho cậu vào trước làm chủ mà cho rằng mình tiếp cận cậu chỉ là vì “Dị Quỷ”. Cậu vốn không thuộc về thế giới này, đáy lòng bàng hoàng bất lực không hề ít hơn bất luận một cô nhi nào, càng khuyết thiếu cảm giác an toàn và tín nhiệm.

Một khi ấn tượng mới đầu vỡ tan, cậu sẽ dùng thái độ phòng bị nhất đối đãi với mình, cũng không biết đến khi nào mới có thể chân chính dung nhập cuộc sống của cậu. Cơ Trường Dạ gần như có thể tưởng tượng được vận mệnh tương lai của mình nhiều trắc trở, chỉ hy vọng Lâm Đức Hải có thể thông minh chút, đừng kéo mình và quân đoàn Đệ Nhất vào.

Nhưng hiện thực lại cực kỳ tàn khốc, chỉ tự hỏi một giây đồng hồ, Lâm Đức Hải liền rõ ràng trả lời, “Đúng. Tôi là Cơ tướng quân phái tới bảo vệ cậu. Chúng tôi đã điều tra về tai nạn trên không lần trước, phát hiện đây là chế tạo việc ngoài ý muốn để mưu sát cậu, theo manh mối này điều tra tiếp tự nhiên phát hiện Dị Quỷ. Bọn họ không chỉ muốn hại cậu, ngay cả cha mẹ của cậu cũng chết do mưu sát. Hiện tại, An gia đã từ tay luật sư của cậu lấy được Dị Quỷ, nếu cậu đơn thương độc mã chạy tới tinh cầu Luke, đừng nói mang nó về, chỉ sợ có thể còn sống hay không cũng là vấn đề. Tôi thừa nhận cậu rất cường đại, nhưng cậu có thể chống đỡ được mấy trăm cơ giáp vây công sao? Chỉ cần cậu đồng ý hợp tác với quân đoàn Đệ Nhất của chúng tôi, chúng tôi nguyện ý giúp cậu lấy được Dị Quỷ và còn báo thù. Cậu yên tâm, tướng quân của chúng tôi cũng không phải người qua sông đoạn cầu, chỉ cần giết chết An Thành Kiệt, liên kết tinh thần của hắn với Dị Quỷ liền đứt, đến lúc đó cậu lại đi thử một lần, nếu thành công, Dị Quỷ chính là của cậu, không thành công, tướng quân cũng sẽ không cướp đoạt. An trí nó ở quân đoàn Đệ Nhất cũng có thể sinh ra tác dụng kinh sợ thật tốt.”

Y thở dốc một ngụm khí thô, tiếp tục nói, “Cậu hiện tại lẻ loi một mình, thực lực có cường đại nữa cũng khó chống đỡ bốn phương tám hướng tính kế. Cục diện chính trị đế quốc rất phức tạp, sau này phiền toái của cậu khẳng định không thể ít, nhưng nếu cậu lựa chọn hợp tác với Cơ tướng quân, hắn có thể giúp cậu chắn rất nhiều phiền toái.”

“Lâm Đức Hải, ông đây cám ơn cả nhà cậu!” Cơ Trường Dạ xưa nay tao nhã thong dong bùng nổ câu thô tục. Nhưng hắn biết, dưới tình huống như vậy, hành động của Lâm Đức Hải mới là sáng suốt nhất.

Hữu Xu sợ nhất là phiền toái, suy nghĩ trong chốc lát nói rằng, “Tôi muốn tự mình trò chuyện với tướng quân của mấy người.” Thuận tiện cũng nhìn xem đối phương có bộ dạng gì.

“Tôi phải xin chỉ thị một chút.” Lâm Đức Hải nâng đầu ngón tay khẽ run lêm, ý đồ gọi số của tướng quân. Cơ Trường Dạ lấy tốc độ nhanh nhất mặc tốt quân trang, vuốt phẳng nếp nhăn, lại vuốt một ít keo chải tóc, lúc này mới ngừng thở ngồi nghiêm chỉnh.

Vài giây đồng hồ sau, Lâm Đức Hải khàn giọng nói, “Xin lỗi, trí não của tôi bị sấm sét phá huỷ.” Trí não là sử dụng hợp kim siêu cường tạo thành, có thể thừa nhận hạt pháo oanh kích, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát dưới từ trường thiếu niên bày ra, nếu không phải mình là dị năng giả kim hệ lực phòng ngự cực mạnh, lúc này chỉ sợ đã sớm chết.

“Lâm Đức Hải, đồ ngu xuẩn cậu!” Sống lưng thẳng tắp của Cơ Trường Dạ nháy mắt sụp xuống, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù bởi vì chờ mong thất bại mà có vẻ âm trầm vô cùng. Hắn hận không thể bắt Lâm Đức Hải từ trong màn hình ra hung hăng đánh một trận. Quen biết vài chục năm, sao giờ mới phát hiện người này lại không đáng tin như thế?

Hữu Xu điểm điểm trí não của mình, “Dùng của tôi gọi?”

“Quyền hạn của cậu không đủ, thỉnh cầu trò chuyện căn bản không cách nào vào được hệ thống độc lập của quân bộ.” Lâm Đức Hải chắc chắn nói, “Tôi có thể đại diện Cơ tướng quân, xin cậu tin tưởng tôi. Chờ đổi mới trí não, tôi sẽ an bài hai người trò chuyện.”

Trong lòng Hữu Xu hơi có chút thất vọng, nhìn thấy máy phân hình từ trường ném ở một bên, tâm thần lại bị hấp dẫn. Máy phân hình từ trường là thiết bị dò xét quân sự vô cùng quan trọng, sức chịu nén tự nhiên cao hơn trí não nhiều lắm, tuy rằng xác ngoài có chút tổn hại, lại vẫn cứ theo lẽ thường mà vận hành. Cậu giơ lên quét qua bốn phía, lại nhắm ngay pháp trận mình bày ra, nhìn thấy một khối màu đỏ thẫm hình người ghé vào trung tâm một lốc xoáy màu đen, không hề khác biệt cậu dùng mắt âm dương chứng kiến. Nói cách khác: có thứ này có thể nhận thấy được thuật pháp và trận pháp của cậu, từ đó làm tốt phòng bị.

Hữu Xu trầm ngâm một khắc, lấy một lá bạo linh phù ra đốt lên, khiến từ trường xung quanh vỡ nát. Lâm Đức Hải vốn bị điện giật không nhẹ nhất thời rơi vào trong ánh sáng tím, ngay cả thân hình cũng nhìn không thấy, mà máy phân hình từ trường, cuối cùng cũng báo hỏng. Lúc này Hữu Xu mới vừa lòng mà gật đầu, nhắc nhở mình ngày sau dùng thuật pháp, đều phải đốt bạo linh phù trước, phá hỏng hết dụng cụ xung quanh.

Cơ Trường Dạ đem nhất cử nhất động của cậu thu hết vào đáy mắt bùi ngùi thở dài: thật thông minh, thả một trăm Lâm Đức Hải ở bên cạnh quốc vương chỉ sợ cũng vô dụng. Thôi, không trông cậy vào bọn họ có thể bảo hộ quốc vương, chỉ cần theo sát cậu, đừng đánh mất người là được.

Lâm Đức Hải hấp hối tiếp được máy phân hình đã báo hỏng mà thiếu niên ném lại, nội tâm kêu rên: thứ này chính là tài sản chung của quân đoàn Đệ Nhất, mua một cái tốn từ mấy chục đến hơn trăm vạn điểm tín dụng, bây giờ còn không phải ghi vào sổ của mình sao? Nhưng ngay sau đó, y liền không còn tâm tư so đo những chuyện đó, chỉ thấy thiếu niên lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái khăn tay dính máu và một sợi tóc, nhét vào trong bình sứ bấm ngón tay.

Một màn này rất quen thuộc, làm đáy lòng y dâng lên dự cảm không tốt.