[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 105




Hữu Xu ghé vào tấm lưng rộng lớn của chủ tử, cảm giác cực kỳ an toàn, không khỏi ngâm nga điệu hát dân gian. Giọng điệu y y nha nha, triền triền miên miên đem lỗ tai Mạnh Trường Dạ thổi đến nóng bỏng phiếm hồng, bàn tay nâng mông thiếu niên nhịn không được vuốt ve vài cái, sau đó trầm giọng cười.

Mấy người Lưu Truyền Sơn ghi hận trong lòng đối với hành vi hạ độc của Thuần đế, lại thấy tướng quân bị cậu mê hoặc, có chút khó chịu, vì thế ác thanh ác khí mắng, “Hát cái gì mà hát? Nếu không phải tướng quân che chở ngươi, lão tử đã sớm đem ngươi chém thành mười tám khúc!”

“Rống cái gì mà rống, đã nói, cậu ấy và Thuần đế không giống.” Nhận thấy được chó con co rúm lại một chút, tâm tình mừng như điên mất mà có lại của Mạnh Trường Dạ bị quấy nhiễu, cũng phát hỏa theo.

“Tướng quân, ngài còn thật sự tin chuyện ma quỷ của hắn à? Trên đời nào có người là một thân thể hai linh hồn? Nếu là thật sự, đó cũng là yêu quái, nhanh chóng cột vào khúc gỗ đốt lên đi!” Lại một phó tướng trầm giọng mở miệng.

Hữu Xu vội vàng ôm chặt cổ chủ tử, đem đầu chôn trong hõm vai hắn. Trái tim Mạnh Trường Dạ nhéo chặt, vừa vỗ nhẹ cái mông ụ thịt của cậu lấy làm an ủi, vừa quay đầu lại, từng câu từng chữ thận trọng nói, “Hôm nay bổn tọa nói ở đây, chó con là người của bổn tọa, ai muốn động tới cậu ấy, bổn tọa làm thịt người đó trước!”

Mấy người Lưu Truyền Sơn bị khí thế của hắn chấn nhiếp, lộ ra vẻ mặt phẫn nộ lại sợ hãi. Mắt thấy không khí càng nháo càng cương, Lưu Ôn vội vàng hoà giải, “Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ. Bất quá chỉ là một luyến sủng, làm sao nên nỗi tổn hại tình nghĩa huynh đệ mọi người? Người đã trở lại, chúng ta nhanh đi về thu thập, lập tức chạy đi.”

Thường Thuận bị trói gô lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, Hoàng Thượng hiện giờ hình như không phải người trước kia? Khó trách người lúc thì thông minh, lúc thì ngu dốt; lúc thì muốn chạy trốn, lúc lại muốn quay về.

Mọi người nghẹn không lên tiếng mà về doanh địa. Binh lính nấu thức ăn thấy người tới đông đủ, lúc này mới gõ nồi bảo mọi người đến ăn cơm trưa. Mạnh Trường Dạ thật cẩn thận đặt thiếu niên xuống đất, vuốt vuốt tóc trước trán lộn xộn của cậu, quay đầu trở lại thì biểu tình ôn nhu đã bị hung thần ác sát thay thế, rút đao đi về phía Thường Thuận. Nếu không có thái giám chết bầm này khuyến khích, chó con làm sao chạy trốn? Hắn đã sớm muốn làm thịt hắn ta rồi!

Thường Thuận giống như con sâu nhúc nhích đứng lên, muốn cầu xin tha thứ, miệng lại bị cái khăn ngăn chặn, chỉ có thể dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Hoàng Thượng. Nhưng mà trong lòng hắn ta cũng rõ ràng, dựa vào tính tình lãnh đạm của Hoàng Thượng, chỉ cần không nguy hiểm đến lợi ích của mình, chết sống của người khác sẽ không quản.

Nhưng khiến Thường Thuận kinh ngạc chính là, Hoàng Thượng thế mà lại mở miệng, “Tướng quân, tha hắn đi. Sau này ta không bao giờ cùng hắn chạy trốn. Hắn cũng là vì cứu ta, cũng không có ác ý.”

Đao của Mạnh Trường Dạ cũng đã giơ lên, lại vẫn luôn không hạ xuống, nhưng biểu tình lại càng ngày càng đáng sợ. Hữu Xu hết cách, chỉ đành dời đi lực chú ý của hắn, “Ôi, chân ta đau quá, tướng quân ngươi giúp ta nhìn xem.”

“Sao ngươi nhiều chuyện như vậy!” Giọng điệu Mạnh Trường Dạ cực kỳ không kiên nhẫn, cuối cùng lại buông xuống bội đao, quay lại đi thăm dò xem. Đám người Lưu Ôn tuy rằng hận thái giám này, nhưng cũng không tới mức giết chết hắn ta. Không có hắn ta, ai tới chiếu cố cái gọi là một “Thuần đế” khác? Tóm lại hiện tại mọi người vừa nhìn thấy Thuần đế liền hai mắt rực đỏ, ai cũng không muốn phản ứng cậu, càng miễn bàn chiếu cố. Tướng quân thích thì tùy hắn đi, con đường long dương cũng không phải là chính đồ, sớm muộn gì cũng có ngày nào đó chán ngấy, đến lúc đó giết chết Thuần đế còn không phải chỉ bằng một câu à.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhìn thấy tướng quân quỳ gối trước mặt Thuần đế, tự tay cởi giày đối phương vuốt ve bàn chân, khiến đám người Lưu Ôn cảm thấy khó chịu, sôi nổi liếc trắng mắt.

“Nắm nhẹ chút, lòng bàn chân hình như nổi bọng nước.” Hữu Xu hừ hai tiếng.

“Quả nhiên. Ngươi mới đi bao xa, lại nổi lên ngần ấy bọt nước, đậu hũ làm thành hả?” Mạnh Trường Dạ xoay người xem xét, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ bàn chân trắng hồng non mịn của thiếu niên, trách mắng, “Xem ngươi về sau còn chạy không! May mà ngươi tự mình đi về, nếu không lão tử thật muốn đánh gãy chân chó của ngươi!”

Hữu Xu lần thứ hai nhắc lại, “Không phải ta muốn chạy, là Thuần đế.” Ta làm thế nào nỡ rời khỏi ngươi?

Xuy! Bên cạnh có người phát ra âm thanh trào phúng, hiển nhiên đối với hành vi giả ngây giả dại của cậu rất là không vừa mắt, nghe thấy tướng quân sai người lấy châm và rượu mạnh, lại một người cũng không chịu động đậy. Mạnh Trường Dạ hết cách, chỉ đành tự mình đi lấy, nướng nướng kim châm trên lửa, lại tẩm qua trong rượu mạnh, thật cẩn thận mà đâm vỡ bọt nước.

Hai chân thiếu niên trắng nõn mà lại thon dài, nhẹ nhàng nằm trong lòng bàn tay, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ. Mạnh Trường Dạ vừa giúp cậu bôi thuốc, vừa tâm viên ý mã, kiềm chế hồi lâu mới áp chế xao động ở bụng dưới, trầm giọng hỏi, “Ngươi không phải nói có thể dời hồn phách cẩu hoàng đế đi sao? Chuyện này hoàn thành chưa?”

“Chưa, hồn phách của hắn cũng không phải là đạo nhân bình thường nhốt vào trong cơ thể ta, hẳn là do quỷ tiên nào đó làm. Dựa vào thực lực ta bây giờ, còn không có cách nào mang hắn ra.”

Mạnh Trường Dạ thất vọng, mấy phó tướng dựng thẳng lỗ tai nghe lén hai người nói chuyện lại lộ ra biểu tình châm chọc, còn có một người cười lạnh nói, “Cái gì đạo nhân, quỷ tiên, ngươi đang nói chuyện thần thoại à? Tướng quân, lời nói vô căn cứ giống vậy, lão Triệu ta từ năm tuổi đã không thích nghe nữa rồi.”

Hai má Hữu Xu đỏ lên, không biết phải nói lại cái gì.

Mạnh Trường Dạ nhéo nhéo ngón chân cậu lấy làm trấn an, cuối cùng quay đầu lại mắng, “Cút sang một bên đi! Ngươi thích tin hay không, dù sao lão tử cũng tin.”

Hữu Xu mặt ủ mày ê lập tức cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền thở dài, “Ở trên đời này, chỉ có tướng quân hiểu ta nhất.”

Bên tai Mạnh Trường Dạ nóng lên, để che giấu xấu hổ, ác thanh ác khí chất vấn, “Chạy thì chạy đi, làm chi lại trở về? Chẳng lẽ ngươi không sợ lão tử làm ngươi à?” Hàm nghĩa của “làm” này tất nhiên là người nhân thì nhìn ra việc nhân, người dâm thì thấy việc dâm.

Đỉnh đầu Hữu Xu bắt đầu bốc hơi nước, đang định trả lời, lại nghe Lưu Truyền Sơn giương giọng nói, “Tàng bảo đồ còn trong tay chúng ta, hắn đương nhiên phải trở về. Bán mông tính là cái gì, được tài bảo mới là thực dụng. Nói không chừng chờ chúng ta đem bảo tàng ra khỏi địa cung, hắn liền hạ độc một lần nữa, đem chúng ta giết chết!”

“Soát người, lục hết những thứ có độc dược mà hắn mua ra!” Lưu Ôn như đinh đóng cột mà hạ lệnh.

Mắt thấy vài tên tráng hán hùng hổ đi tới, Hữu Xu vội chui vào trong ngực chủ tử. Tuy rằng cậu mua một ít đồ vật có độc, nhưng đã sớm nghiền thành mực nước, viết lên trên bùa. Cậu thật sự không có lòng hại người.

Bảo bối tâm ái của mình, Mạnh Trường Dạ nào có thể để cho người bên ngoài chạm tới? Hắn chỉ thản nhiên liếc qua, vài tên tráng hán liền lui bước, cúi đầu rụt vai, yên lặng ngồi xổm một bên.

“Đừng sợ, ta sẽ không để cho người ta thương tổn ngươi. Mấy thứ kia của ngươi tạm thời giao cho ta bảo quản, lúc cần thì hỏi ta mà lấy. Ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng phải tin tưởng ta, được không?” Hắn vừa mang lại giày cho thiếu niên vừa ôn nhu nói nhỏ, diễn xuất ôn nhu chân thành, cẩn thận chu toàn này càng làm vài phó tướng tức giận đến ngã ngửa.

Hữu Xu vội vàng mở túi hành lý tùy thân mang theo, giải thích, “Không có độc dược, tất cả đều là bùa, ngươi xem.” Sợ mọi người không tin, lại cởi bỏ đai lưng, mở rộng ngoại bào, lộ ra tiết khố áo lót mỏng manh bên trong.

Mọi người tập trung nhìn vào, quả nhiên thấy trong bao ngoại trừ rất nhiều hoàng phù, lại không có thứ gì khác, mà trên người cậu cũng sạch sẽ, vừa xem hiểu ngay. Sắc mặt Mạnh Trường Dạ nháy mắt xanh mét, nhanh chóng đem ngoại bào rộng mở của cậu buộc chặt, lại cởi áo khoác của mình xuống bọc kỹ, thấy cậu ngoại trừ một khuôn mặt nhỏ nhắn, thì không còn một chút da thịt nào lộ ở bên ngoài, lúc này mới từ bỏ.

“Không có thì không có, trước mặt mọi người cởi quần áo cái gì? Thiếu đánh phải không?” Hắn đưa tay làm bộ muốn đánh, sau khi hạ xuống lại biến thành khẽ vuốt khuôn mặt.

Hữu Xu nhịn không được cọ cọ lòng bàn tay hắn, sau đó nhích qua, lắp bắp nói, “Tướng quân, ngươi tin tưởng ta, ta không phải vì bảo tàng mới trở về. Ta yêu ngươi, muốn cả đời ở bên cạnh ngươi.”

Lời này quá giả dối, quá không biết xấu hổ, chọc cho mấy người Lưu Ôn thiếu chút nữa nôn mửa. Trái lại Mạnh Trường Dạ, lại là vẻ mặt nhộn nhạo, đỉnh đầu bốc khói, đã sung sướng sắp thành tiên luôn. Hai tay của hắn giống như kìm sắt kẹp lấy bả vai đơn bạc của thiếu niên, run giọng nói, “Ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa xem?”

Hữu Xu nhích đến càng gần, thấp giọng lặp lại một lần.

Lúc này Mạnh Trường Dạ mới xác định mình không phải nằm mơ, bỗng nhiên ôm cậu lên, bước nhanh đi vào rừng rậm, đặt trên một khối đá lớn, hung hăng, điên cuồng, trằn trọc mà hôn môi. Mặc dù hai lần ba lượt tự nói với mình: sở dĩ chó con không chạy, ngược lại chủ động trở về, tất nhiên là có tình nghĩa với mình, nhưng cũng mơ hồ mang lo lắng. Lo lắng mình tự mình đa tình, lo lắng mình bị lợi dụng lừa gạt. Cho đến khi chính tai nghe thấy cậu hổ lộ, tảng đá lớn này mới coi như rơi xuống, ngay sau đó mừng như điên khó nhịn.

Hắn muốn cười to, muốn rống to, lại đều so ra kém chân thật hơn cái hôn chân chân thật thật, nhiệt nhiệt liệt liệt này.

“Ngươi thích ta, chuyện khi nào?” Hôn có một khắc đồng hồ, hắn mới lưu luyến không rời mà tách ra.

Hữu Xu thở hổn hển, “Chuyện thật lâu thật lâu trước kia, ta cũng không nhớ rõ.”

Mạnh Trường Dạ mặt mày hớn hở, vô cùng sung sướng, lần thứ hai sáp qua cắn môi cậu, đắc ý nói, “Chó con thật tinh mắt.”

Hữu Xu muốn cười, tiếng cười nhỏ vụn lại bị chủ tử hít vào miệng, biến thành tiếng nước miệng lưỡi giao triền. Hai người ôm nhau đồng thời vuốt ve nhau, hồi lâu sau mới tách ra.

“Nếu không phải Thuần đế còn trong thân thể ngươi, ngày mai tỉnh lại người ôm trong ngực sẽ đổi thành một người khác, ta nhất định sẽ làm ngươi ở trong này.” Mạnh Trường Dạ tiếc nuối lắc đầu. Ngẫm lại buổi tối triền miên với bảo bối tâm ái, ngày hôm sau liền biến thành Thuần đế điên điên khùng khùng, gào rống kêu to, hắn liền mất hết khẩu vị.

Sắc mặt Hữu Xu tối lại, chắc chắn nói, “Sẽ có biện pháp.”

Hai người nói mãi lại hôn nhau, lặp đi lặp lại, ngươi tới ta đi, không dứt. Đáng thương các tướng sĩ ở bên ngoài, đỉnh đầu cũng sắp mọc cỏ rồi. Nhất là vài tên phó tướng, không khỏi lo lo lắng lắng, biểu tình ngưng trọng. Bất quá chỉ là một câu hư tình giả ý, Thuần đế liền đem linh hồn tướng quân câu đi luôn, nếu muốn tướng quân chán cậu ta, nên chờ đến năm nào tháng nào? Lỡ như tướng quân đùa thật thì sao?

Nếu không thì lúc về Tây Bắc tìm một cơ hội giết chết Thuần đế? Nghĩ vậy, Lưu Ôn nhìn về phía Lưu Truyền Sơn. Lưu Truyền Sơn ấn chuôi đao, yên lặng gật đầu. Chờ hai người tâm sự xong, canh giờ đã không còn sớm, Mạnh Trường Dạ ôm chó con vào trong ngực, dùng áo khoác gói lại kỹ lưỡng kín kín kẽ kẽ, lúc này mới cưỡi ngựa rời đi, chúng thuộc hạ đi theo ở phía sau, trải qua một ngày một đêm bôn ba, rốt cuộc đến chân núi Bàn Long, tìm một sơn cốc có khả năng tấn công để hạ trại.

Bởi vì bàn chân chó con nổi rất nhiều bọt nước, đi đường đau đớn như kim châm, Mạnh Trường Dạ đi chỗ nào cũng cõng người theo, tư thế kia quả thực là như hình với bóng. Thường Thuận bị đánh mười roi, hiện tại thành thật không ít, đập vỡ trứng chim tướng quân tự mình tìm được, làm thành bánh ngọt phù dung.

Ăn uống no đủ đã là trăng treo giữa trời, mọi người sắp xếp tuần tra, an an ổn ổn mà qua một đêm. Mạnh Trường Dạ vốn còn ôm chó con vào trong ngực, nhận thấy được đối phương bắt đầu giãy dụa, ước chừng sắp tỉnh, vội vàng bỏ tay ra, ngồi ở một bên quan sát.

Thuần đế mở mắt liền nhìn thấy gương mặt Hổ Uy tướng quân, không khỏi hoảng sợ, sau đó thê lương gào lên, “A a a a a… Ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này? Không đúng, trẫm, ta, ta sao lại ở chỗ này? Đây là lều trại, ta vốn đang ngủ ở khách điếm! Ngươi lại bắt ta à? Thường Thuận đâu? Đồ cẩu vật Thường Thuận vô dụng kia, không phải nói sẽ không đuổi theo sao? Thường Thuận, Thường Thuận!”

Để che giấu sợ hãi trong lòng, hoặc là tìm cái đệm lưng, Thuần đế bắt đầu hô to tên Thường Thuận.

Mấy người Lưu Ôn bị đánh thức, không khỏi âm thầm mắng: nương, Thuần đế này diễn kịch còn diễn đến nghiện, một ngày ầm ĩ một lần, có xong hay chưa?

Thường Thuận đứng ở ngoài lều trại không dám đi vào, lắp bắp đáp, “Chủ tử, nô tài ở chỗ này. Ngài đừng hô, vô dụng, là ngài tự muốn về.” Hắn ta hiểu rõ Thuần đế hơn người ngoài, tự nhiên cảm nhận được chỗ khác nhau giữa hai người, từ đó tin tưởng cách nói “nhất thể song hồn” không nghi ngờ. So với Thuần đế hiện tại, hắn ta càng thích hầu hạ người lúc trước. Người kia tính tình tốt, thiện tâm, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ gây họa, nhưng cũng sẽ chịu trách nhiệm.

Nếu tỉnh lại luôn là người lúc trước thì tốt rồi.

Thuần đế nghe thấy giọng Thường Thuận, không khỏi nổi trận lôi đình. Cái gì gọi là bản thân muốn về? Xem gã là đồ ngốc à? Ắt hẳn là cẩu nô tài kia bán đứng mình! Gã quần áo cũng không mặc liền muốn lao ra tìm Thường Thuận tính sổ, lại bị Hổ Uy tướng quân đặt trên đất, nhanh chóng mặc vài món xiêm y dày, sau đó dùng dây thừng da trâu trói gô xách ra ngoài.

Nha, hôm qua còn nâng niu như bảo bối tâm ái, hôm nay liền trói lại, xem ra tướng quân cũng lây bệnh điên của thằng nhãi này rồi. Mấy người Lưu Ôn đồng loạt oán thầm.

Mạnh Trường Dạ không điên, bất quá chỉ là phân biệt rất rõ Thuần đế và chó con thôi. Thân thể này là của chó con, không được tổn thương một chút da thịt, nhưng không trừng phạt Thuần đế, trong lòng hắn lại không chịu được, đợi rót bát cháo tiếp theo xong, thấy gã không nhổ ra nữa, mới nói, “Người tới, lấy một cọng lông chim lại đây.”

Sĩ binh không rõ lí do, lại vẫn lấy đến một cọng lông đuôi cú mèo, liền thấy tướng quân cởi giày Thuần đế, bắt đầu cù bàn chân gã. Thuần đế da mịn thịt non, xúc giác sắc bén, bất luận là cảm giác đau hay là ngứa, đều mẫn cảm hơn người thường mấy lần, vừa cù liền cười rộ lên hi hi ha ha, thực nhanh liền lớn giọng cầu xin tha thứ, nước mắt giàn giụa.

Nương, hóa ra trừng phạt còn có thể làm như vậy? Mấy người Lưu Ôn bu qua, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Cù ước chừng nửa canh giờ, mắt thấy Thuần đế đã cười đến hôn mê, Mạnh Trường Dạ mới dừng tay, sau đó dùng khăn tỉ mỉ chà lau nước mắt trên mặt Thuần đế, cuối cùng ôm lên lưng ngựa bọc vào trong áo khoác, xuất phát về phía Bàn Long sơn. Lúc này tỉnh lại chính là chó con của hắn, thái độ tự nhiên mà biến thành ôn nhu.

Đoàn người lại chạy vài ngày đường, chậc chậc lấy làm kỳ lạ mà nhìn Thuần đế nhiều lần biến sắc mặt, lúc thì gào khóc tức giận la mắng, chọc cho tướng quân nổi trận lôi đình, lúc thì dịu ngoan nhu thuận, bị tướng quân ôm vào trong ngực, nâng niu trong lòng bàn tay. Trong cảnh gà bay chó sủa, đại đội đến giữa Bàn Long sơn, đứng bên một cái hố trời nhìn xuống phía dưới.

“Nương, đây là hố trời lớn nhất ta từng gặp từ lúc chào đời tới nay, phỏng chừng toàn bộ kinh thành đều có thể chứa được!” Lưu Ôn lấy bản đồ ra nhìn nhìn, chắc chắn nói, “Địa cung ngay ở dưới này.”

“Phía dưới rất sâu, đen sì nhìn không rõ. Quân sư, chúng ta làm thế nào đi xuống?” Có người cao giọng hỏi ý kiến.

“Tìm thừng cỏ leo xuống.” Mạnh Trường Dạ che ánh mắt chó con, thấp giọng an ủi, “Đừng sợ, ta ôm ngươi đi xuống, ngươi chỉ cần rúc trong ngực ta, nhắm chặt hai mắt là được.”

Hữu Xu kéo bàn tay chủ tử ra, ngưng mắt nhìn đáy hố, không biết sao có chút tâm thần không yên.

Mọi người bỏ thời gian vài ngày bện thừng cỏ, để lại một ngàn người ở phía trên quan sát, một ngàn người khác theo dây thừng đi xuống. Hố trời thật sâu, vả lại bị sương mù đen đặc bao phủ, bỏ thời gian nửa ngày mới chạm đến đáy hố, trên đường thừng cỏ không đủ dài, thiếu chút nữa ăn mệt, may mà trên vách hố cũng mọc cây mây thô dài như bàn long, lúc này mới giải nguy cấp.

Bởi vì diện tích đáy hố, đủ để chứa cả kinh thành, Lưu Ôn lại bỏ thời gian mấy ngày đo lường tính toán phương vị chính xác của địa cung, cuối cùng vào bốn ngày sau đem cửa đá che giấu trong lớp rêu thật dày đào ra. Cửa đá kề sát mặt đất, phía trên điêu khắc rất nhiều ác quỷ mặt mũi hung tợn và cung điện nguy nga lạnh lẽo, nhìn vào lại không lý do làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Lưu Ôn nhìn lại nhìn mới nói, “Là nơi này, phong thạch và đất đá bốn phía đều hoàn hảo như lúc ban đầu, hẳn là không ai đi vào.”

“Làm thế nào đi vào? Giữ cửa cạy mở à?” Mạnh Trường Dạ trầm giọng hỏi.

“Bên trong không chừng có cơ quan gì, nếu mạnh mẽ phá hư, có lẽ sẽ chết. Ngươi xem, giữa cửa đá này có một dấu bàn tay lõm xuống, hẳn là cần người của hoàng tộc Cơ thị ấn lên mới có thể mở ra.” Lưu Ôn suy đoán nói, lập tức nhìn về phía Thuần đế bị trói gô, “Ngươi không phải nói có thể mở cửa địa cung sao? Lại đây thử xem!”

Mỗi ngày Thuần đế tỉnh lại liền phải đối mặt với rừng rậm không có ánh mặt trời, cự mãng thô như thùng nước, con nhím lưng đầy gai nhọn, lão hổ to như trâu độc, không bị tươi sống hù chết đã xem như mạng lớn. Gặp thời điểm nguy hiểm, gã chỉ có thể khóc rống thét chói tai, một chút tác dụng cũng không có, ngược lại là một gã khác, cực kỳ bình tĩnh lãnh tĩnh, khiến mọi người không khỏi có chút tin vào cách nói “nhất thể song hồn”.

Vì vậy, chỉ cần Thuần đế chiếm thân thể này, để tránh cho gã kéo chân sau mọi người, Mạnh Trường Dạ luôn trói gô bịt miệng gã, khiêng trên vai.

“Đi mở cửa.” Mạnh Trường Dạ cởi bỏ dây thừng, không nhẹ không nặng đạp một cước.

Thuần đế lảo đảo một chút thiếu chút nữa ngã sấp xuống, rồi lại giận mà không dám nói gì, chỉ phải đi qua, đem tay phải đặt lên hoa văn lõm xuống. Cửa đá nửa ngày không thấy động tĩnh, dưới cái nhìn của mọi người, gã lại thay tay trái, vẫn không làm nên chuyện gì.

“Không phải nói cần máu tươi của hoàng tộc sao? Cắt đứt lòng bàn tay thử xem.” Lưu Ôn đề nghị.

Mạnh Trường Dạ có chút không đành, nhưng đối diện hai mắt đáng thương nhìn qua vẩn đục của Thuần đế, lại bị ghê tởm đến mức buồn nôn, lấy ra chủy thủ trong ống giày, dứt khoát lưu loát cắt một đao. Mấy ngày nay Thuần đế bị Hổ Uy tướng quân khiêng đến khiêng đi, tuy rằng thái độ thô lỗ, lại luôn tại lúc nguy nan xả thân bảo hộ, liền đương nhiên mà cho rằng hắn thích mình, bất quá là ngại thân phận hai bên đối địch không dám thổ lộ thôi, kiêu ngạo không những không bị ngăn chặn, ngược lại càng tăng vọt.

Thấy lòng bàn tay cắt ra một miệng vết thương, gã ủy khuất nói, “Tướng quân, ngươi thật tàn nhẫn, ngươi có thể nào đối đãi với ta như thế?”

Mạnh Trường Dạ thiếu chút nữa nôn bữa cơm cách đêm ra, đối diện hai mắt châm biếm của bọn thuộc hạ, không khỏi thẹn quá thành giận, “Ngươi mẹ nó lề mề cái gì? Nhanh chóng mở cửa địa cung ra cho lão tử!”

Thuần đế là một đồ đê tiện, không đánh không nhớ việc, thấy hắn biểu tình hung thần, lúc này mới bàn tay dính máu ấn vào vết lõm. Một khắc đồng hồ đi qua, hai khắc đi qua, ba khắc đi qua, máu tươi trong lòng bàn tay đã đọng lại, cửa đá vẫn không chút sứt mẻ, mọi người thất vọng.

“Sớm biết rằng hắn vô dụng như thế, nửa đường liền làm thịt, làm sao lại giữ đến hiện tại!” Không biết ai nói thầm một câu.

Mạnh Trường Dạ trừng mắt nhìn người nọ một cái, khoát tay nói, “Cạy ra thử xem.” Dứt lời trói Thuần đế lại một lần nữa, ném ở nơi tương đối an toàn.

Một ngàn tráng hán cạy tròn một đêm, lại thử mở ra, đều không làm nên chuyện gì. Cửa đá nặng nề như núi, bùn đất xung quanh cứng rắn như sắt, không có cách thức đặc biệt, tuyệt đối không cách nào tiến vào. Lưu Ôn lấy bản đồ ra nghiên cứu một lần nữa, tâm tính xưa nay trầm ổn bắt đầu nôn nóng.

“Lúc nào chó con có thể tỉnh?” Hắn ta nhìn nhìn thiếu niên trong ngực tướng quân.

“Để cậu ấy ngủ, hôm nay mệt muốn chết rồi, còn bị thương.” Mạnh Trường Dạ mở lòng bàn tay phải cậu ra, nhăn mày nhìn đường cắt kia. Sớm biết rằng máu vô dụng, nói cái gì hắn cũng sẽ không cắt, đã từng hứa hẹn phải bảo vệ cậu, không cho người khác tổn thương cậu một chút ít, lại không ngờ người tổn thương cậu ngược lại là chính mình.

“Thôi, đừng tự trách, một vết cắt thôi không chết được người.” Lưu Ôn ghé sát lỗ tai, “Chờ chó con tỉnh, chúng ta bảo hắn đi thử một lần. Không phải hắn nói thân thể này là của hắn, Thuần đế là cô hồn dã quỷ tu hú chiếm tổ sao? Như thế, Thuần đế đi lên ấn tự nhiên vô dụng, còn phải do chính chủ đến mới được.”

Vài phó tướng còn lại nghe lời ấy mặc dù cảm thấy vớ vẩn, nhưng cũng chỉ có thể ngựa chết làm như ngựa sống, chó con kia quả thật càng đủ khí thế hậu duệ thiên hoàng quý tộc hơn so với Thuần đế.

Mạnh Trường Dạ trào phúng cười nói, “Không phải các ngươi vẫn luôn không tin lời cậu ấy nói sao?”

“Vài ngày gần đây có chút tin. Người có giả ngây giả dại như thế nào đi nữa cũng không có khả năng vứt bỏ tính mạng mình không để ý. Lúc biến thành chó con rõ ràng thân thủ hắn không tồi, đổi thành Thuần đế lại chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác mà đứng chờ chết, này không hợp lẽ thường. Tóm lại chờ hắn tỉnh lại, bảo hắn đi ấn một cái, không được nữa, chúng ta chỉ có thể dẹp đường hồi phủ.”

Mạnh Trường Dạ ôm thiếu niên vào trong ngực, sao cũng được mà gật đầu.

Ánh nắng loãng xuyên thấu qua sương mù nồng đậm, chim chóc bắt đầu kêu to, dã thú bắt đầu ngủ đông, thời gian bất tri bất giác lại qua một ngày. Hữu Xu tỉnh dậy trong cái ôm ấm áp của chủ tử, lại không muốn đứng dậy, ngược lại chui đầu vào trong khuỷu tay hắn.

Mạnh Trường Dạ trầm giọng cười nhẹ, “Mau tỉnh lại, ngày hôm qua lúc ngươi ngủ chúng ta đã tìm được cửa địa cung.”

“Ở nơi nào?” Hữu Xu lập tức ngồi dậy.

“Ở chỗ này. Cơ công tử, phiền toái ngươi hỗ trợ nhìn xem.” Lưu Ôn đứng ở cách đó không xa, dưới chân đạp lên hai cánh cửa đá thật lớn.

Hữu Xu chạy tới, vừa mới thấy rõ phù điêu trên cửa đá liền la hoảng lên, “Sao lại là quỷ môn?” Nhớ năm đó khi cậu mê man ở hồn giới, đúng là đẩy ra cánh cửa này mới vào minh phủ, ký ức về phù điêu và hoa văn trên cửa đến nay hãy còn mới mẻ. Có điều thực nhanh cậu lại phủ định điều này, chỉ vì cánh cửa này có thêm một dấu bàn tay so với cánh cửa kia, phía trên dính một ít vết máu.

Thấy cậu vê vê vết máu ngửi ngửi, Mạnh Trường Dạ khàn giọng nói, “Nghe Thuần đế nói cần máu của hoàng tộc Cơ thị mới có thể mở địa cung ra, ta liền cắt lòng bàn tay ngươi, xin lỗi.”

“không có chuyện gì, chỉ cần có thể giúp ngươi là được.” Hữu Xu nhìn về phía Lưu Ôn, chầm chậm nói, “Suýt nữa quên nói cho ngươi biết, thân thể này mặc dù là của ta, nhưng ta cũng không phải là hoàng tộc Cơ thị, chỉ sợ cũng mở không ra cánh cửa này.”