Liệu Tôi Có Thể Quay Lại Không?

Chương 7: Có mắt như mù




Anh đi đến cầm hai xà đơn bọn chúng tuy đông người nhưng lại sợ một bé Beta nhỏ bé này.

“Mày đi chết đi! Giám đánh tao sao?! Coi như cuộc đời của mày toi rồi con!! ”

Người đàn ông lao đến phía cậu một cách nhanh chóng nhưng hắn ta lại phải ăn hai cái thanh xà của cậu. Thanh xà ấy bê bết máu của đồng bọn. Nhưng ai ngờ cậu đã biết đánh nhau từ lâu.

- Ủa! Tao nói chúng mày bị điếc à! Không màu rời khỏi đây đi! Nếu không muốn bị chết ngay lúc này!

Tâm trạng ấy bây giờ cậu thật sự rất tức giận dám làm hỏng sự riêng tư của cậu. Bây giờ bọn nó bắt đầu sợ hãi, mà chạy ra ngoài nhưng lại bị cậu phi thanh xà vào tường, chúng biết rằng sẽ không thể đánh lại nên đã quỳ xuống xin lỗi cậu. Cậu đi đến xách áo bọn chúng, rồi lôi ra ngoài một khung cảnh lộn xộn diễn ra. Rồi một bóng người chạy lướt qua cậu. Đào Mễ đi đến chắn ngang cho cậu rồi lên tiếng hỏi, nhìn cô ấy đang rất lo lắng cho cậu thì phải.

- Cô đi vào trong đi! Ngoài đây rất nguy hiểm đấy!

Nhưng cậu không lo lắng mà hỏi bà chủ. Với khuôn mặt đã dính máu của ai đó.

- Chỉ có một mình cô thôi à! Vậy thì có lẽ khó nhỉ! Tôi giúp đỡ cho nhé!

- Ôi không xin đừng cô sẽ bị thương mất! Mình tôi thì làm sao có thể chống lại bọn nó cơ chứ, phải nhờ đến hai người kia kìa! Đâu phải có một mình tôi đâu!

Trình Tử Diệp nhìn theo tay Đào Mễ, thì lại phát hiện ra người trong số kia, có sự góp mặt của một người đó là Hàn Châu.

- Hàn Châu! Tôi cần sự hỗ trợ!

- Biết rồi! Im đi dùm cái! Nói nhiều quá!

Anh lao đến đánh bọn nó một cách nhanh chóng. Một số người đã chạy ra khỏi nơi nguy hiểm ấy.

- Sao mà đông dữ vậy! Đây là lôi kéo cả một hội đồng đó hả? Thôi cô mau vào trong đi! Quán của tôi sắp tàn thành khói bụi rồi đấy nhá! Các anh đánh cho cẩn thận đi chứ!



Đào Mễ không nghe thấy âm thanh gì, quay lại chỉ nhìn thấy cô rơi vào trầm tư đứng lặng rồi nhìn phía người đang đánh đấm ấy mà nghĩ.

- “ Sao anh ấy lại ở đây chứ! Làm sao anh ấy lại biết được mình diễn ở đây chứ! May mà lúc này mình vẫn còn đội tóc giả lên__ “

“Này! Mày đang nghĩ gì thế? ”

Lúc này cậu mới giật mình tỉnh lại đã nhìn thấy con dao đang dì vào cổ của cậu. Con dao sắc nhọn ấy đang cận kề ngay cổ cậu. Chỉ cần động một chút có thể chết nhanh chóng. Cậu đang đứng giữa hai ranh giới giữa cái chết và sự sống. Không biết sẽ đi theo hướng nào, hay là cái chết nhỉ. Một giọng nói vang lên:

- Buông cô ấy ra!

“Nếu các người muốn tao thả người này ra! Thì hãy bắt thằng kia lại! “

- Thằng nào? Mày muốn tìm người nào màu nói!!

“Cái người đang đánh người của bọn tao đấy! Tên là Hàn Châ___ “

“KHÔNG ĐƯỢC!! ”

Một giọng nói lớn làm cho tất cả mọi người lặng im không giận bắt đầu khó xử. Ngay lúc này cậu cảm thấy bọn họ chỉ nhằm vào mình để bắt anh ấy đi. Lấy mình ra làm mồi nhủ của bọn chúng chi bằng mình là người bị bắt đi. Cậu khẽ khàng mà nói với giọng điệu cười cợt như muốn làm bọn chúng tức điên.

- Chỉ cần tôi đi là được chứ gì! Như vậy các người sẽ không bắt anh ấy nữa đúng không? Các anh không phải muốn như vậy sao?!

Người đàn ông đó trầm rồi lại cười to. Ra lệnh cho đàn em rút lui mà mang cậu về. Đào Mễ chạy đến kéo cậu lại nhưng bị cậu hất đi rồi ném một tờ giấy xuống đất. Sau đó gật đầu với Đào Mễ. Cô không hiểu chuyện gì đang sảy mà nhặt tờ giấy. Hai người kia cũng đi đến

“Tôi không sao. Không cần lo lắng! bảo vệ tốt bạn của cô nhé! Tạm biệt. ”



Tại sao cô ấy lại viết như vậy. Và viết vào lúc nào trong tình trạng như thế. Thì ra cậu ấy đã viết từ trước khi bị hắn ta bắt giữ. Ở một khu nhà hoang cậu lên tiếng. Tay chân bị trói nhưng cậu đã để sẵn chiếc dao lam và đang rạch chỗ dây thừng ấy

- Bọn mày cũng giỏi lắm đấy! Dám bắt cả tao cơ à!

“Mồm mày cũng mạnh thật! Bọn mày lột hết quần áo cho tao! ”

- Thử động đến người ta thử xem!

Cậu gỡ được cái dây thừng ấy và cầm sẵn một cái gậy ngay gần đó. Người đàn ông sai thuộc hạ đến lột sạch đồ của cậu thì ăn một chiếc gậy cho ngay vào cẳng chân mà nằm lăn ra một cái, rồi thằng nào thằng đấy nằm lê liệt.

- Sao! Rồi có một mình ông nữa! Tôi lên chơi thế nào nhỉ? Đánh cho chết hay sao đây ta

“ Mày...... mày đừng có động đến tao! Tao..... tao gọi cho hội đến đây là mày chết đấy! ”

- Thử xem! Cậu nói xong rồi quay lại ghế ngồi. Mặc kệ cho hắn ta làm gì rồi vài phút sau một đám người đến bao quanh cậu.

“Coi như mày tới số rồi! Cái tội mày dám động đến tao! ”

“Quỳ xuống! ”

Tất cả bọn họ ngơ ngác nhìn nhau rồi:

“Thằng này sắp chết tình trạng bệnh ảo tưởng à! ”

“Ha ha mày tưởng bắt họ sẽ nghe lời__ “

Rồi sau đó cậu tháo bộ tóc giả xuống rồi ra lệnh cho bọn họ.