Liệu Tôi Có Thể Quay Lại Không?

Chương 5: Hãy hiểu rõ cảm xúc của anh ấy




“Bỏ súng xuống! ”

Người đàn ông lên tiếng. Thì Hàn Châu mới bỏ súng xuống, mà đút vào gầm tủ rượu ngay đó và cầm cốc uống. Hắn ta ngồi xuống nền nhà thở phào, rồi cảm ơn người đàn ông đó với khuôn mặt cười cợt một cách tự nhiên. Hắn ta với vẻ mặt vui sướng nhưng--

*Bốp *

Hắn ta lại sững sờ mà lăn ra đất, với dòng máu mũi lăn xuống. Hắn ta chùi đi sau đó đứng lên nói cùng vời khuôn mặt nhếch nhác:

- Sao... sao mày lại đánh tao!

Hắn ta đứng dậy, chùi mép người đàn ông đến gần xoan nắm đấm vừa rồi, sau đó đến sát vào gần mặt hắn ta và nói:

- Sao mày dám gây sự với quán của tao! Mày không cho tao làm ăn à!

Rồi người đàn ông đó đánh túi bụi vào mặt hắn, Hàn Châu lên tiếng:

- Dừng lại đi! Ồn!

Người đàn ông buông tay sau đó không quên nói!

- Tha cho mày__ lần cuối đấy!

Rồi người đó lại tung tay chạy đến chỗ Hàn Châu.



- Anh à! Anh Châu ơi!

- Máu! Tránh ra!

Người đàn ông lặng lẽ đi rửa tay rồi chạy vào quầy bán và bán đồ uống cho họ, làm cho tất cả nhân viên lẫn người trong quán và bọn xã hội đen sợ tái lại. Người trong quán thì lại không hiểu chuyện gì. Nên người chủ quán này đã lên tiếng.

- Tôi là Đào Mễ là Alpha nữ là chủ của mê cung Alice’s này! Xin giới thiệu tất cả mọi người ở đây, anh này tên là Hàn Châu là đội——! Ưm ưm!

Lệ Thành nhanh tay bịp miệng lại không cho Đào Mễ lên tiếng. Mọi người trong quán bắt đầu reo lên

“Bà... bà chủ nói tiếp đi!”

Khung cảnh trong mê cung Alice's vang rộn lên. Người kia không biết làm gì thì Lệ Thành nhanh miệng trả lời:

- Ha ha! Hàn Châu là đội của chúng tôi đấy! Là đôi bạn tri kỉ á mà! Ha ha!

Rồi anh buông ra sau đó nhéo vào eo của cô. Cô nhăn mặt rồi tát thẳng vào mặt của Lệ Thành, cuộc chiến tranh và thế đã sảy ra giữa hai người, đánh nhau túi bụi sau đó phang những câu không thể tả được. Nhưng câu phang phảng đó đi qua tai của Hàn Châu nhưng nó không lọt qua tai của anh, anh uống xong rồi lặng lẽ đi ra ngoài cùng lúc đó hai người cũng chịu dừng lại. Quay sang hỏi người kia Hàn Châu đâu rồi, hai người nhìn nhau rồi nhìn ra ngoài thấy anh đã ra đến cửa rồi chạy lẹ chạy vội kéo anh lại.

- Anh Châu à! Anh có gì thì cứ từ từ nói bọn em nghe mà! Hứa! Sẽ không đánh nhau trước mặt anh nữa đâu nha! Đi mà

Hàn Châu vẫn im lặng, anh như người vô hình. Hai con người nhìn nhau rồi Lệ Thành nói nhỏ vào tai của Đào Mễ:

- Nhìn người ta như thế chắc là do một Beta gây lên đó đấy!

Đào Mễ ngớ người rồi đến bên Hàn Châu ngửi ngửi cái gì đó. Có thể cô đã ngửi thấy thấy mùi hương nhè nhẹ thoáng qua người anh. Hàn Châu quay lại hỏi:



- Gì vậy! Không có pheromone tràn ra chưa đến kì phát tình đâu! Đừng ngửi nữa, bị sao vậy?!

Đào Mễ ngửi thấy pheromone có mùi sữa vào có thoang thoảng của mùi dâu, rồi tập trung suy nghĩ lịch trình của tất cả các nhân viên của quán, thì không có loại pheromone này, nhưng cô lại chợt nghĩ ra có một ca sĩ nổi tiếng ở đây nhưng lại vào ban đêm, khi có sự kiện nào của quán thì liên lạc với người đó để biểu diễn chương trình.

Hàn Châu hỏi cô là con gái hay con trai thì cô lại đáp rằng là con gái. Cô cảm thấy khuôn mặt của anh trầm lại rồi đưa cho anh một vài lời khuyên đến đây nghe cô hát thì có lẽ tâm trạng của anh sẽ tốt hơn.

Nhưng anh lại bảo không cần, rồi cô lại đưa ra lỡ như gặp lại được Beta nào đó mà anh đang tìm kiếm thì sao, thì lúc này anh mới chịu đồng ý rồi hỏi lịch sự kiện, rồi sau đó phóng xe đi. Hai con người ngơ ngác nhìn nhau rồi cùng một ý tưởng là tình yêu của “đồng đội đầu” nghĩa là một trong ba người họ nếu đã thích một Omega hay Beta nào trước thì sẽ được gọi như vậy.

Đúng vào ngày 25/12 tết Noel đã bắt đầu diễn ra nhộn nhịp ở mê cung Alice’s cũng không kém phần, bên trong sự góp mặt của Hàn Châu và Lệ Thành cùng với tiếng nói ồn ào đó.

- Hàn Châu! Sao mày cứ phải đeo tai nghe suốt vậy!

- Quá ồn! Mày không nghe thấy gì à! Tai điếc sao?!

- Sao mày có thể nói như thế với người bạn đồng hành của mày chứ! Vậy thì mày cho tao nghe nhá!

Thấy thế Hàn Châu đưa cho anh một bên rồi hai người cùng nghe, lời nhạc êm dịu xoá tan cơn muộn phiền khiến ai cũng muốn chìm đắm vào nó.

Tiếng nhạc êm dịu qua từng nốt, giống như giúp người ta liên tưởng đến một người với đôi bàn tay nhẹ nhàng trên những nốt nhạc ấy.

Như muốn xoa dịu người ta thoát khỏi những muộn phiền, giọng hát cất lên khiến người ta không thể thoát khỏi ranh giới ấy giữa cái ảo và cái thực. Muốn chìm mãi, chìm mãi không muốn thoát khỏi nơi đó, âm thanh vang lên xen lẫn nốt cao, nốt thấp như tiếng sóng vỗ vào bờ.

Vậy là hết rồi tạm biệt! Gặp lại ở chương sau nhé!