Leo chỉ tay ra ngoài mà vữa nãy Khắc Khuê bước ra.
- Có lẽ là hắn! Khắc Khuê!
Hai người đang nói chuyện thì anh bước vào.
- Mọi người nhắc tên tôi có chuyện gì sao?!
- OMG! Sao anh nói gì với cậu chủ của nhà anh vậy hả?!
Leo chạy đến cầm cổ áo của Khắc Khuê mà quát. Khắc Khuê đưa ra lời giải thích thì cô mới bỏ ra.
- À! Tôi quên! Bởi vì ai dó chỉ đi với tình nhân của mình mà quên mất một xạ thủ trung thành nhất của ngài!
Anh gã quỵ xuống đất mà khóc. Tử Diệp cảm thấy rất thương nên đã chạy đến vỗ vào vai của anh.
- Tôi biết anh quan tâm tôi mà! Anh cũng nên tìm một người đối tốt với anh! Dễ anh khỏi lo lắng cho tôi ha!
- Cậu... cậu chủ! Cậu trêu tôi à?!
Leo tức giận mà quát:
- Nói nhanh lên! Đậu má nhà anh làm gì mà lề mề quá vậy?!
- Leo à! Cô từ từ đi chứ! Này còn không mau dỗ tình nhân của cô đi à!
- Mắc mớ gì tôi phải dỗ cơ chứ chị ấy tự biết khắc bình thường lại thôi!
- Nhanh lên!!
Leo tức giận mà đập tay xuống bàn. "rầm" chiếc bàn bị thủng một lỗ.
- " Kính cường lực không thể chịu được sức mạnh của cô ấy sao?!" Trình Tử Diệp sợ run người.
- " Sao Đào Mễ lại yêu một đứa Alpha mạnh vậy! Đáng lẽ Leo nên là đàn ông mới đúng đấy chứ!"
Hàn Châu nghĩ thầm.
- Được rồi! Được rồi! Vậy chúng ta vào vấn đề chính luôn nhé!
Sau một hồi lâu năm người góp ý vào việc cùng lúc Lệ Thành bước ra từ nhà bếp trên tay cầm một ly sữa. [ Chắc là cho ai đây?!]
- Vậy có nghĩa là chúng ta sẽ tiến vào quân khu 097 để lấy người đúng không?!
Hàn Châu hỏi.
- Ừm! Quân khu 907 đang giữ tiến sĩ Marlen, người đã tạo ra khẩu___
CHOANG
- ___súng MP3
"Có chuyện gì vậy?!"
Mọi người chạy vào phòng bếp, theo tiếng cốc vỡ, một dòng sữa chảy ra một con người đứng lặng, không mặt cảm thấy sợ hãi.
- Marlen! Đáng lẽ ông ta phải chết rồi chứ!
Rồi một khuôn mặt dã thú dần được hiện ra cùng với hơi thở hổn hển.
- Lệ Thành! Anh sao vậy?!
Đào Mễ chạy lại cầm tay Lệ Thành mà hỏi. Lệ Thành không ngừng nói:
- Marlen! Lẽ ra ông ta phải chết đi chứ! Tại sao mấy người còn cứu ông ta làm gì hả?!
Lệ Thành lên tiếng mà quát lớn. Leo lên tiếng:
- Vì ông ta đã giúp Bang Yassumi của Tử Diệp đấy!
- Mấy người không biết ở đó nguy hiểm lắm sao! Mà lại lôi nhau vào đó để làm gì?!
Lệ Thành quỳ xuống mà khóc.
- Anh sao vậy?!
Khắc Khuê quỳ xuống mà nói. Lệ Thành bíu vào tay áo anh không ngừng run rẩy mà cầu xin mọi người:
- Xin mấy người đừng có vào hay là cứu ông ta có được không?!
Khắc Khuê giữ chặt vai anh mà nói:
- Có chuyện gì sao? Tại sao anh không muốn cứu tiến sĩ Marlen!
Lệ Thành chỉ im lặng mà rúc vào người anh như một chú cún muốn chủ nhân của mình vậy. Khắc Khuê đứng dậy nhưng Lệ Thành cứ ôm chặt lấy anh:
- Buông tôi ra cái! Anh ôm chặt vậy?!
- Oa! Thì ra em mai mối cho anh cũng được đó nha!
Đào Mễ tươi cười mà nói. Leo lấy tay mà bịt miệng cô:
- Em! Không được nói chuyện với người đó nữa?!
- Anh đang tham lam quá đấy sao?!
Rồi có véo má Leo mà nói:
- Tý nữa cái kia anh sẽ mua lại nó chứ?!
Cô chỉ tay về phía chiếc bàn mà Leo vừa nãy đã làm hỏng nó.
- Được rồi! Anh sẽ mua lại cái mới xịn hơn chứ gì?!
- Ngoan lắm!
Đào Mễ cười mà đáp lại:
- Sao vậy?!
Leo mặt ủ rũ mà nói:
- Em lại quên nữa rồi sao?!
- A!
Rồi cô xoa đầu Leo với khuôn mặt vui tươi.
- Mấy người im lặng đi! Người này làm sao rồi này!
Khắc Khuê lên tiếng. Lệ Thành ngửi nóng rực kèm theo hơi thở. Hàn Châu đi đến lấy thứ gì đó trong ngăn kéo.
- Mấy người không ngửi thấy được peremons của Lệ Thành à!
Tất cả mọi người đều lắc đầu. Hàn Châu thở dà một hơi rồi nói tiếp:
- Có ngửi thấy mùi hoa hồng không?!
- Có mùi hoa hồng này! Nhưng nó chỉ thoang thoảng thôi!
Trình Tử Diệp nói, tất cả mọi người bây giờ mới ngửi thấy mà gật đầu.
- Thảo nào vừa nãy tôi bước vào nhà đã ngửi thấy mùi hoa hồng thơm vậy rồi!
Leo lên tiếng.
- Mùi peremons của cậu ấy đấy!
- LÀ MÙI HOA HỒNG SAO!
Đào Mễ lên tiếng.
- Ờ! Mà Đào Mễ ở với người ta mà không biết peremons của hắn ta luôn sao?!
Hàn Châu tức giận mà nói
- Làm gì có! Lúc ở cạnh anh ấy thì em có ngửi thấy mùi gì đâu?!
- Mũi Mễ Mễ tịt!
- Anh cũng tịt mà!
Đào Mễ túc giận mà chửi Leo.
- Peremons của Lệ Thành khác với chúng ta đấy!
- Ủa Châu Châu! Anh đang tiêm gì cho Lệ Thành vậy?!
- À! Là thuốc ức chế đấy!
Mọi người đều ngạc nhiên vì sự đến kì phát tình của anh ấy khác biệt với mọi người.
- Đừng... đừng tiêm nó! Nó không còn có... có tác... tác dụng đâu!