Đào Mễ: TRÌNH TỬ DIỆP!! *gọi*
Trình Tử Diệp: “ Chết rồi ra ngoài không đội tóc giả lên rồi!” *chạy*
Hai con người đuổi nhau. Sau đó cậu rẽ vào một ngõ nhỏ để cắt đuôi Đào Mễ.
Đào Mễ: Cậu ấy đâu rồi! *nhìn quanh* Vừa nãy mình thấy cậu ta chạy về hướng này mà! Vụ này khó tìm thấy người rồi đây chắc có lẽ mình nên gọi cho anh Hàn Châu đến xử lý việc tìm người này rồi!
Ở bên trong một con hẻm nào đó có người đang lo sợ vì một điều gì đó về một việc quên mất bản thân đã bỏ đi mà không nói một điều nào cho Hàn Châu cả.
Trình Tử Diệp: “Tại sao lại gọi cho anh Châu cơ chứ việc này e rằng mình không thể chạy thoát được rồi!” *lắc đầu* Hể! May mắn đến rồi này!
Trình Tử Diệp móc từ trong túi mình ra một cái khẩu trang và nhìn thấy một cục than bên cạnh cậu hoá trang thành một thanh niên của bang đảng nào đó. [Trong khi cậu đã trở thành một bang đảng nổi tiếng:)] Vừa bước ra cậu chạm mắt với Hàn Châu nhưng lại ngó lơ nhu không biết gì mà đi vào khu tạp hoá gọi điện cho đàn em của mình.
Hàn Châu: Lệ Thành! Ông tìm tất cả các khu ngõ hẹp xung quanh này đi!
Lệ Thành: Biết roài! Nói nhiều! Nguoeif gi—
Đào Mễ: *huỵch vào vai của Lệ Thành* Anh đừng nói nữa xem anh ấy lo lắng đến nhường nào kìa!
Lệ Thành không nói gì mà bất lực lo tìm kiếm ở một bên nài đó đang suy nghĩ tích cực về hành động của mình.
Hàn Châu: “Em ấy có thể đi đâu được! Không biết em ấy bỏ đi mà không nói một câu nào?! Hay vì có một nguyên do nào đó?”
Chính xác rồi đấy Trình Tử Diệp không phải do tự ý mà ra khỏi nhà Hàn Châu một cách bất đắc dĩ mà do chính bang đảng của cậu người chủ tịch đã bị một tai nạn thảm khốc trong một chuyến bắt người đã vu oan cho gia đình nên đã sảy ra tai nạn trên vòng đai ngự tuyến trong thành phố này. Bang đảng của cậu sau vụ việc đó đã không còn người tiếp vụ cai quản chỉ có người đàn ông đã ngoài 60 không thể quản lý được nên đã đổi sang cậu. Cùng lúc đó cậu đã nhận được một tin nhắn: “Nếu cậu không về! Chúng tôi chỉ còn cách giết người mà cậu yêu quý bên cạch cậu! Nếu không thì hãy tìm cách mà về đi! Chúng tôi đang chờ cậu!”.
Bang đảng Yassumi!
Lúc đấy cậu hoảng sợ không biết làm gì nên đã rời khỏi căn nhà đó để không liên luỵ đến Hàn Châu.
Lệ Thành: Ơ! Hàn Châu! Ông nhìn này là danh thiết của người ông tìn này!
Lúc đó Lệ Thành đi vào một con hẻm nhỏ dẫm phải một danh thiếp nhưng không biết là ai nên đã nhặt lên xem khi anh giật mình nên đã chạy đưa cho Hàn Châu. Nhìn thấy vậy Hàn Châu đã lập tức kéo cả đàn đi đến khu chung cư đến đó nhìn vào một cảnh hùng vĩ.
Lệ Thành: Này tôi không biết người ông tìm là người như thế này đấy!
Chỗ Hàn Châu tìm đến là bang đảng Yassumi nổi tiếng trong nước vì sự chiến thuật mạnh mẽ của mình.
Hàn Châu: “Em ấy ở chỗ này sao?!” *ngỡ ngàng*
Hai người chưa hết bàng hoàng thì có một giọng lớn nào vang lên.
Đào Mễ: TRÌNH TỬ DIỆP! CẬU Ở TRONG ĐÓ HẢ?! *hét*
Hai người quay lại đưa cặp mắt sắc bén nhìn về phía Đào Mễ.
Đào Mễ: Ha ha...em chỉ đang...gọi cậu ấy thôi mà! Các...các anh có cần phải nhìn...nhìn em như vậy không?! *ngượng ngạo*
Lệ Thành: Em làm vậy thì——
Hai người đang cãi nhau thì có một người xuất hiện.
Khắc Khuê: Mấy người tìm đến chúng tôi có việc gì không?!
Khắc Khuê là một trong những người có lực lớn trong bang đảng này nhưng lại không thể thắng nổi Trình Tử Diệp nên đã làm thư ký bên cậu. Khắc Khuê là một người rất nghiêm khắc trong việc rèn giũa những người phục vụ cho bang đảng trong đó có cả Trình Tử Diệp.
Khắc Khuê: Tôi hỏi mấy người đến đây làm gì?!