Trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, tòa nhà cao tầng cách đó không xa bị nổ ầm mộtcái, như một màn khủng bố trong phim ảnh, ầm ầm sập xuống, mọi người chung quanh phát ra tiếng la tuyệt vọng đau lòng, như ong vỡ tổ chạy tán loạn khắp nơi.
Vụ nổ mạnh khiến bầu không khí trong lành của thành phố nháy mắt đã trở nên mù mịt khói bụi.
Ngay lập tức, vốn là một buổi lễ trang trọng đã trở thành đại nạn, âm thanh bén nhọn của kẻ địch vang vọng khắp thành phố. một đám người trang bị áo giáp không biết từ đâu xuất hiện, bọn họ tay cầm súng, vọt vào trong đám người đang bắn phá kia, tiếng kêu thảm thiết của con người hòa lẫn với tiếng súng bắn nhau.
„Lục Hành, đem cô ấy bình an trở về thành phủ.“
Tư Ngang vừa lấy máy truyền tin điều động nhân viên cảnh vệ trong thành, vừa giao phó nhiệm vụ cho Lục Hành, đem Trì An – người vẫn còn chưa phản ứng lại với mọi chuyện hiện tại – đẩy qua bên cạnh Lục Hành, khi thiếu chút nữa là cô bổ nhào vào lồng ngực Lục Hành, đột nhiên tay trở nên căng thẳng, khiến khó khăn lắm cô mới dừng lại.
Trì An có chút mơ màng, vội vàng quay đầu nhìn hắn.
Vốn Lục Hành đã giang hai tay, chuẩn bị tiếp người vào lòng, thấy một màn như vậy, cũng trở nên ngốc nhìn.
Đối diện với ánh mắt cô, động tác Tư Ngang chỉ chần chờ trong chốc lát, nhanh chóng tiến lên, hai tay ấn lên vai cô, đột nhiên cúi đầu hung hăng hôn miệng cô, hơi thở nam tính bá đạo xâm nhập với hơi thở cô.
Sau khi hung hăng hôn cô, hắn liền mang theo đám người Nguyên Tịch nhảy xuống đài cao, đi nhanh đến địa phương đang phát nổ.
Trì An che miệng sưng đỏ của mình, nhìn theo hướng Tư Ngang rời đi, ánh mắt đảo qua đài cao đầy hỗn loạn, phát hiện những khách quý từ khu khác đến tham gia lễ dưới sự hộ tống của thân vệ bên người, đã rời đi đến được khu an toàn, nhưng vẫn cómột ít kẻ lại chạy về phía đài cao bên này.
„Đáng chết!“ Lục Hành thấy một màn như vậy, tự nhiên biết mục đích của những kẻ này là gì.
không có gì tốt hơn chuyện đục nước béo cò vào lúc này, hiển nhiên bọn họ cho rằng Tư Ngang đã rời khỏi chỗ này, bọn họ sẽ có cơ hội xuống tay với Trì An.
hắn thấp giọng mắng một tiếng, túm lấy Trì An chạy về phía thông đạo phía sau lưng đài cao.
Quan chỉ huy cho hắn ở lại chỗ này không chỉ là phòng ngừa những kẻ địch ẩn nấp, mà còn muốn phòng bị những gã đục nước béo cò.
Trì An mang giày cao gót, nghiêng ngã lảo đảo bị hắn lôi kéo, tự nhiên chạy trốnkhông mau.
Lục Hành lại thấp giọng chửi thề, nhanh chóng rút ra trường kiếm của Trì An đưa chocô, nói: „Lát nữa mặc kệ là ai, cô cứ trực tiếp đâm, không cần khách khí.“
nói xong, một tay bế cô lên, chạy nhanh về phía trước.
Trì An cầm lấy kiếm, nhìn qua bả vai, cô thấy nhiều gã tay chân nhanh nhẹn nhảy lên đài cao, chạy về phía bọn họ.
Giống như trò chơi truy đuổi, chỉ cần bắt được thì chính là của bọn họ. Đám đàn ôngkhông áp chế được hưng phấn trên mặt, thân mình rắn chắn mạnh mẽ, giống như là báo đốm hoang dã, tốc độ nhanh không thể tin được.
Đàn ông ở thế giới này, chỉ cần có được gen tin tức chiến sĩ, giá trị vũ lực đều cường hãn đến mức người thường không thể nào tưởng tượng được, đây cũng là lý do vì sao quân đội được thống trị bởi đàn ông.
Tòa nhà bị sập nơi xa, tiếng súng phanh phanh phanh vang lên, còn có tiếng đạn đạo tầm thấp bay qua, tiếng nổ ầm vang khắp nơi, phía sau lại có đám đàn ông như dã thúđang đuổi theo bọn họ.
Trì An giống như đang xem một bộ phim chiến tranh, túm chặt kiếm trong tay, khi thấy một gã rốt cuộc đuổi đến, không chút khách khí mà giơ kiếm đâm qua.
Xoát một cái, hàn ý lành lạnh từ mũi kiếm đã nhẹ nhàng xẹt qua ngực gã đó, quân trang bị cắt rách, thấy miệng vết thương ra máu, nhanh chóng thấm ướt nhiễm hồng áo của hắn.
Gã đó che ngực lại, lùi lại vài bước.
„Làm tốt lắm!“ Lục Hành cười ha ha, vô cùng vui sướng.
Trì An lại ra tay một lần nữa, lại có mấy gã bị kiếm đâm, mùi máu tươi trong không khí càng nồng đậm. Mà mùi máu tươi rốt cuộc khiến đám đàn ông đỏ cả mắt, kích thích thú tính thú tính trong người bọn họ.
Người không bị thương vẫn như cũ đuổi theo không bỏ.
„Lục Hành, con mẹ nó, đừng chạy!“ Những gã đó chửi ầm lên.
Lục Hành ôm một người còn có thể chạy nhanh, thở không chút nặng nề, hắn kiêu ngạo cười: „Các vị có bản lĩnh thì đuổi theo, là đàn ông thật thì không sợ đổ máu, nếu chút máu này mà cũng luyến tiếc, thì làm sao có thể theo đuổi con gái?“
Lời này làm cho đám đàn ông đang đuổi theo nổi trận lôi đình, tức muốn hộc máu mànói: „Vậy ngươi đem cô ta để lại.“
„Nằm mơ!“ Lục Hành nhìn một gã đang đuổi tới, một đá đá vào ngực hắn, cười mắng: „Đây là phụ nữ của khu 5, ngay cả quan chỉ huy không ở đây, cũng không đến lượt các vị nhúng chàm!“
Hành vi kiêu ngạo này, tự nhiên khiến đám đàn ông tức giận đến không nói nên lời, có mấy người hai mắt gắt gao trừng mắt nhìn Trì An, hai mắt bị kích thích đến đỏ cả lên, dùng ánh mắt tham lam mà nhìn chằm chằm con mồi.
Trì An – người đang làm con mồi, nhìn thấy ánh mắt điên cuồng tham lam kia, trong lòng phát lạnh.
Cuối cùng cô cũng hiểu dục vọng cuồng nhiệt của đàn ông đối với phụ nữ, khôngchiếm được không bỏ qua.
„Để tôi xuống!“ Trì An đột nhiên nói.
„Cái gì?“ Lục Hành sửng sốt hỏi.
„Tôi muốn làm thịt bọn họ!“ Trì An bình tĩnh nói.
Lục Hành theo bản năng liếc nhìn cô một cái, thấy kiếm trong tay cô dính đầy máu,một đôi mắt đen kịt, ánh mắt lóe lên tia thị huyết, không biết làm sao, vậy mà buông tay, nhìn cô nhanh nhẹn xoay người, đối mặt với đám đàn ông cơ hồ đã mất đi lý trí.
Trì An đem linh lực ngưng tụ ở trên chân, khi thấy đám đàn ông như dã thú nhào tới, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy lên một bức tượng cao ba mét bên cạnh, sau đó từ trên cao nhảy xuống, vừa lúc ấy thì gã đàn ông phía dưới bị cô đá một cước văng ra xa. Kiếm trong tay cắm vào đá, lấy kiếm làm điểm chống đỡ, thân thể bay giữa không trung, đồng thời đá hai gã đứng hai bên, linh lực ngưng tụ thành sức mạnh, một cước đá ra khiến bọn họ gãy xương ngực.
Loại vết thương này đối với đàn ông mà nói, cũng không phải là vết thương trí mạng, nhưng có thể khiến bọn họ không thể bò dậy.
Lục Hành che ngực, hắn nghe được tiếng xương sườn vỡ vụn, cô gái này khi phát huy quả thật là hung tàn.
Chờ trên mặt đất đã có vài gã nằm dài, những người còn lại cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Bọn họ kinh ngạc nhìn về phía cô gái hung hãn không giống con gái kia, hoài nghi có phải đây là âm mưu của khu 5 không, bảo người giả dạng phụ nữ dụ bọn họ lại đây, sau đó hủy diệt.
Ngón tay bọn họ theo bản năng đặt lên súng bên hông, Lục Hành thấy thế, cười lạnhnói: „Các vị muốn nổ súng với phái nữ?“
nói xong, hắn duỗi tay, một tay đem vòng cổ Trì An đang đeo xuống.
Nháy mắt, một mùi hương ngọt ngào thuộc về phái nữ mà chỉ có những người đàn ông có được gen chiến sĩ mới ngửi được lan tỏa trong không khí, hương vị ngọt ngào mê người như vậy, kích thích dục vọng nguyên thủy của bọn họ, làm cho bọn họ đương trường chỉ có thể chịu đựng, vốn đôi mắt có chút thanh tỉnh lại đỏ bừng trở lại.
Đám đàn ông ngừng lại hành động, ý chí chiến đấu rốt cuộc bị hương thơm ngọt ngào kia ăn mòn sạch sẽ.
Bọn họ trầm mặc đứng ở đó, nhìn cô gái mặc lễ phục xinh đẹp, trên chân là đôi giày cao gót, trên tay cầm kiếm đã nhiễm đầy máu, lạnh lùng đứng đó, vô kế khả thi.
cô gái này quá mạnh mẽ, đã vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Nhưng sự quyến rũ mê người kia lại hấp dẫn bọn họ hơn bất kỳ thứ gì, hận không thể đem cô trở thành sở hữu tư nhân của bản thân, đem cô đè dưới thân, làm cho đến khicô khóc thút thít xin tha.
Trì An cảnh giác nhìn bọn họ.
Pháp luật ở thế giới này có quy định, đàn ông không thể hướng phụ nữ nổ súng, cho nên cô chắc chắn đám đàn ông này sẽ không dễ dàng ra tay với cô, mới có thể nhẹnhàng buông lỏng một chút.
Nếu bọn họ nổ súng, phỏng chừng cô và Lục Hành cũng không có biện pháp.
Chỉ là, hành vi Lục Hành lấy trang bị ức chế ra khỏi người cô, làm cô có chút khôngvui, đặc biệt là nhìn thấy phản ứng của đám đàn ông này, làm trái tim cô càng thêm băng giá.
Lục Hành đi lên trước, trong tay cầm một khẩu súng, họng súng chỉ vào bọn họ, cười tủm tỉm nói: „Tốt, các vị tiên sinh, hiện tại các vị có thể rời đi! Còn có, hoan nghênh các vị đến tham gia tiệc tối nay.“
Ánh mắt đám đàn ông dừng trên người Trì An, tuy không có tiếp tục truy đuổi công kích, nhưng ánh mắt kia vẫn vô cùng cuồng nhiệt hung ác.
Như ánh mắt mãnh thú theo dõi con mồi.
Sắc mặt Trì An trở nên lạnh lùng, đột nhiên nhấc váy lên.
Ánh mắt bọn họ nhịn không được đi xuống, nhìn cặp đùi thon dài lộ ra dưới làn váy, còn không kịp nhìn nhiều một chút, đã thấy cô lấy ra một thanh chủy thủy, tùy tay ném đi.
Chủy thủy ghim vào trên ngực một gã đứng cách đó không xa tay đang cầm súng muốn phục kích bọn họ, những kẻ khác thấy thế, không chút do dự bổ thêm vài phát súng, phảng phất đem sự nghẹn khuất buồn bực vì Trì An mà phát tiết trên người gã phục kích kia.
Lục Hành hơi hơi nghiêng đầu, nhanh chóng một binh lính đi đến đem gã phục kích kia kéo qua một bên, hơn nữa nhanh chóng đem những kẻ phục kích chung quanh cũng được giải quyết.
Lúc này, sắc mặt đám đàn ông đã hoàn toàn thay đổi, trở nên lạnh lùng nghiêm trang, giống như từ một đám dã thú nguyên thủy khoác lên người tấm da người.
„Xem ra chuyện hôm nay thật nhiều, không ngại chúng tôi hộ tống vị tiểu thư này trở về đi?“ một gã đàn ông có nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt mỉm cười hỏi.
Trì An liếc mắt nhìn hắn một cái, phát hiện gã này mặc quân trang màu đỏ, quân mũ quấn một vòng kim loại màu vàng hình lúa mạch và hoa huệ, giống như ánh sáng mặt trời, một đôi mắt màu khói, cùng nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt phi thường phù hợp, trênngười có hơi thở lãng tử không câu nệ.
Vừa rồi rất nhiều lần, gã này tuy bị kiếm của cô bức lui, lại không hề bị thương gân cốt chân chính, vẫn là có chút bản lĩnh.
hắn rất mạnh!
Lục Hành đồng dạng liếc hắn một cái, cười nói: „Dĩ nhiên không ngại, mỹ nữ thì luôn cần kỵ sĩ bảo hộ.“
Những người khác nghe được lời này, toàn bộ cười rộ lên, súng trong tay tựa như kiếm của kỵ sĩ, những nơi đi qua, thế lực hắc ám ẩn núp đều bị họ thanh trừ.
Trì An được một đám đàn ông cao lớn bao quanh rời khỏi quảng trường, nhưng trong lòng vẫn là cự tuyệt.
Đám đàn ông từ truy đuổi giả bộ biến thân thành hộ vệ, thân phận thay đổi trong nháy mắt, nhưng trên người bọn họ vẫn còn mang thương tích do kiếm cô gây ra, chứng minh vừa rồi bọn họ đã truy đuổi cô, làm cô không có biện pháp quên đi.
Chỉ là hiện tại, bọn họ giống như một tổ binh lính đã qua huấn luyện, phối hợp với quân đội quân khu 5, dọc theo đường đi đem những kẻ phục kích tiêu diệt hết, hộ tống cô bình an trở về thành phủ.
Trong nhất thời Trì An không biết đánh giá những người này như thế nào.
„Người có nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt là Cưu Dẫn, quan chỉ huy khu 10, tính cách quỷ dị khó lường, cô phải cẩn thận hắn.“ Sau khi lên xe, Lục Hành nhỏ giọng nói với cô.
Trì An quay đầu nhìn hắn, nghĩ nghĩ hỏi: „Trận tập kích hôm nay là sao?“
Lục Hành vừa lái xe, vừa nói với giọng bất cần đời: „Trái phải cũng chỉ có vài thứ như vậy, một là ở đại quảng trường giết cô, hai là hủy đi nghi thức thành niên, ba là khủng bố tập kích. Hai chuyện trước là khiêu khích khu 5, đồng thời cũng là khiêu khích quan chỉ huy, nến có thể khiến khu 5 bị tổn thương nặng nề, vậy thì càng tốt. Chuyện còn lại, là chuyện vô cùng bình thường, cô hẳn là đã quen, không phải sao?“
Nữ giới của khu 5 rất ít, hơn nữa tính cách vị phụ trách Tư Ngang lại thật sự không vui vẻ, cùng những quân khu khác không hợp, có người muốn hắn không tốt cũng là bình thường.
Nếu có thể giết được cô gái làm lễ thành niên hôm nay, đối với khu 5 mà nói, là tổn thất vô cùng lớn.
Nghe được lời này, Trì An không còn gì để nói.
Quả nhiên, thế giới này quá nguy hiểm, không chỉ có ngoại tộc uy hiếp, còn có loạn đấu từ trong nội bộ.
rõ ràng nhân loại đang chịu uy hiếp từ Vũ tộc và bọn La Mỗ Sâm, dù đối ngoại nhất trí chiến đấu, nhưng bên trong cũng không có khả năng đoàn kết một lòng, ngẫu nhiên vẫn có một số ít kẻ có dã tâm âm thầm gây chuyện.
Khi vế đến phủ thành chủ, Lục Hành đưa cô xuống xe, nói: „Tôi muốn đi qua giúp quan chỉ huy, cô tự mình vào đi.“
Trì An ừ một tiếng, sau khi nhìn thấy Lục Hành rời đi, cô liếc nhìn đám đàn ông hộ tống cô trở về, thấy ánh mắt bọn họ như có như không dừng ở trên người cô, quả thậttựa như muốn đem quần áo cô lột ra, lòng cô phát lạnh, quay đầu trở lại phòng dướisự hộ tống của thân vệ riêng của Tư Ngang.
Trở lai địa phương an toàn, cô nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo mở cửa sổ, nhìn vế phía xa xa.
Bụi mù khu vực bị nổ vẫn còn chưa tan hết, còn có thể nghe được tiếng súng từ xa truyền đến, Trì An chú ý thấy, trận tập kích tuy ngay từ đầu khiến người ta trở taykhông kịp,nhưng những người đó phản ứng cũng rất nhanh, tựa như đã quen với chuyện này, toàn thành đồng thời cảnh giới, đâu lại vào đấy mà dọn sạch những kẻ phản loạn đang trà trộn trong thành.
Còn chưa tới chạng vạng, hỗn loạn bên ngoài đã được bình ổn xong.
Trì An ở trong phòng dùng vải lau vết máu trên kiếm, nghe được có ngươi gõ cửa.
„Trì tiểu thư, Trì Mộng tiểu thư đến.“
Trì An đi mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt chị gái bất an đứng ngay cửa, khi nhìn thấy cô thìđột nhiên gắt gao ôm lấy cô: „An An, em không sao chứ?“
“không có việc gì, khá tốt.” Trì An nhàn nhạt mà nói.
Trì Mộng đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, sau khi xác nhận cô không có sao, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, lôi kéo cô nói: „An An, khu 5 quá nguy hiểm, em theo chị về khu 4 đi. Được không?“
Ánh mắt Trì An hơi lóe lên, kéo cô vào trong phòng, sau khi để cô ngồi xuống, rót chocô ly nước, hỏi: „Vì sao chị cho rằng khu 5 nguy hiểm? Mười ba khu của con người,thật ra khu nào cũng như nhau, không phải sao?“
„không phải! Khu 5 không giống như những khu khác...“ Trì Mộng chần chờ một chút, thấp giọng nói: „An An, Tư Ngang đã từng thiếu chút nữa giết một cô gái có ý đồ câu dẫn hắn, tuy pháp luật không phán tội hắn, nhưng hắn thật sự là một tội phạm. Vì việc này, rất nhiều không người không quen nhìn hắn, trận tập kích hôm nay, cũng là do những kẻ không ưa hắn gây ra, hắn không phải là một người chồng phù hợp.“
Trì An cười như không cười nhìn cô, hỏi: „Chị biết những chuyện này từ đâu?“
Trì Mộng có chút mê mang nhìn cô, nghi hoặc nói: „Vì sao không biết? Rất nhiều biết chuyện này, từ nhỏ em sống chung với đám người thường, không quá chú ý tình hình quân đội, cho nên em mới không rõ ràng thôi.“
„Phải không?“ một tay Trì An để trên đùi hỏi.
„An An, chị nói đều là thật!“ Trì Mộng có chút gấp, hận không thể nhanh chóng đưa em gái mình về khu 4.
„Em biết chị nói thật, nhưng mà em không nghĩ sẽ trở về.“ Trì An không chút do dựnói, không để cô có cơ hội phản bác, tiếp tục nói: „Chị, chị đã biết ngay từ khi còn bé em và chị có mục tiêu sống không giống nhau, cho nên không cần tiếp tục khuyên em! Còn về Tư Ngang, em thấy anh ấy tốt là được rồi.“
„An An...“
Trì An nhìn cô cười cười.
Trì Mộng nhịn không được thở dài, có chút đầu hàng, nói: „An An, chị nghe Đoan Mộc Thư nói, em đã từng nói, chỉ muốn quan chỉ huy làm người chồng duy nhất của mình, đúng không?“
„Đúng vậy, ngoại trừ anh ấy, ai em cũng không cần.“
„Nhưng mà, đây là trái pháp luật, về sau em sẽ rất vất vả.“ Trì Mộng tiếp tục nói.
„Em biết, nhưng chưa thử qua, làm sao biết không được?“ Trì An có chút bất cần đờinói, „Pháp luật là do người định.“
Tức khắc Trì Mộng không còn lời gì để nói.
một lúc lâu sau, Trì Mộng đứng dậy rời đi, nói với cô: „Được rồi, An An, nếu sau này em hối hận, em cứ về khu 4, chị nuôi em.“
Trì An sửng sốt một lúc, trong mắt hiện ra ý cười, nói: „sẽ không hối hận.“
Trì Mộng muốn nói lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng nói một tiếng thật xin lỗi, sau đó xoay người rời đi.
Trì An dựa vào cửa sổ, nhìn thấy mấy người đàn ông đón Trì Mộng đi, thất thần mà nghĩ, đàn ông thế giới này là một đám mâu thuẫn, rõ ràng khát vọng phụ nữ như thế, nhưng khi cần lợi dụng, lại không chút nương tay nào, bọn họ trở thành chính khách lại càng phù hợp.
Sau khi Trì Mộng rời đi không lâu, nhóm người Tư Ngang cuối cùng cũng trở lại.
Trì An nghe được tin tức, nhanh chóng sửa sang lại chiếc váy có chút hỗn độn, lộp cộp chạy tới.
Tư Ngang mang theo nhóm thân vệ trên người đầy khói súng trở về, lúc này hắn thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, một thân người dính máu và mùi khói súng trộn lẫn vào nhau, quyền trượng đầu chim ưng biến thanh một thanh kiếm Tây Dương màu bạc, dính đầy máu, treo bên khuỷu tay hắn, khiến hắn thoạt nhìn càng lạnh băng thị huyết.
Chờ đến khi nhìn thấy người từ hành lang chạy đến, khuôn mặt lạnh lùng mới hòa hoãn vài phần.
hắn tiến lên, một tay đem cô kéo vào trong lòng ngực.
„anh/Em không sao chứ?“ Hai người đồng thanh hỏi.
Trì An nhìn hắn nhếch miệng cười, môi hắn cũng hơi nhếch lên, sau đó cúi đầu cho cômột cái hôn ngọt ngào.
Đám đàn ông đứng đằng sau nhìn một màn ngược cẩu như vậy, sau đó nhanh chóng di dời tầm mắt.
Tư Ngang mang cô trở về phòng.
Cửa vừa đóng lại, thanh kiếm treo bên khuỷu tay bị ném tùy ý sang một bên, sau đóhắn nắm lấy eo cô, đem cô nâng lên, đè lên trên cửa, nhanh chóng hôn qua, hôn lên đôi môi khẽ nhếch cười của cô, cuồng nhiệt mà đoạt lấy hơi thở của cô, hai thân hình dính sát vào nhau, tựa như muốn đem cô tiến vào trong cơ thể.
„An An, em thật ngọt...“ Giọng hắn khàn khàn nỉ non bên tai cô, miệng mút lấy vùng cổ nơi tập trung động mạch chủ của cô.
Trì An khó chịu kêu lên một tiếng, không biết là cự tuyệt hay là đón ý hùa theo, mộtbàn tay gắt gao nắm lây dải lụa trên quân trang của hắn, huân chương lạnh băng đụng vào khiến cô thêm khó chịu...