Liệu Ta Có Thể Làm Lại Từ Đầu?

Chương 3






" Hãy nhanh chóng sắp xếp! Đích thân ta sẽ tới đó!"


Dứt khoát đập tay xuống bàn nói, câu nói của ta khiến Minue và tên lính kia giật mình kinh ngạc.


" Nhưng nơi đó rất nguy hiểm, bây giờ còn là giữa đêm khuya. Quả thực rất nguy hiểm thưa nữ hoàng!"


Minue lên tiếng can ngăn, nhưng ta không để ý đến. Lập tức ra lệnh cho Minue chuẩn bị xuất phát ngay trong đêm, thậm chí lính bỏ bớt lại thay vào đó là lương thực và chút bạc nhỏ. Dưới sự cố chấp của ta, hắn cũng đành làm theo.


Ta không ngồi trong võng lọng gì cả, bởi cái đó sẽ làm đoàn đi rất chậm. Ta có biết cưỡi ngựa, cái này ta học được khi còn dùng cái tên Nhược Lan. Suốt đêm, ta luôn thúc dục mọi người nhanh bước, ta cũng tự giữ ý thức cho bản thân. Nếu như lúc trước mất ba ngày mới tới được Hạ Ai Cập thì bây giờ chưa quá nửa trưa ta đã tới biên giới của Thượng Hạ.


Ngôi làng ta cần tìm nằm ngay sát biên giới, đó chỉ là một ngôi làng nghèo và nhỏ. Thấy ta, mọi người trong làng ai cũng sợ hãi. Nhất là mấy người bị dịch, họ run rẩy vì nghĩ mình sắp bị giết.


Ta nhanh chóng đến gần, quan sát bệnh tình của bọn họ. Đây.....đây chính là biểu hiện của bệnh đậu mùa, và đa số người mắc phải là trẻ con. Bệnh này ở hiện đại không có gì lạ nữa, nhưng ở đây thì ta không dám chắc.


Biết được dịch bệnh là gì, ta nhanh chóng đưa quân đi chuẩn bị một nơi dành riêng cho người mắc phải. Ta cũng phân phát chút lương thực cho người trong làng, sau đó chỉ mọi người cách trị. Ta cũng cẩn thận xem qua nơi họ làm việc, ra lệnh tu sửa lại mọi thứ. Xong xuôi, ta bắt đầu đi khảo sát các vùng lân cận để chắc chắn sẽ không xảy ra việc tương tự. Việc này khiến ta mất gần hai tuần sau đó mới yên tâm trở lại Thượng Ai Cập, lo tiếp vụ tấu sớ.


Những việc này ta làm đều nói là chỉ thị của thần, vì vậy mọi người cũng không bàn tán nhiều. Ta biết, nếu ta không nói gì thì có lẽ đã trở thành vị nữ thần thứ hai. Nhưng ta không muốn làm vậy, đó vốn không phải là thành quả của ta.


" Nữ hoàng! Mật báo đưa tin ngày mai hoàng thượng sẽ về đến nơi! Nhưng còn nữ thần......"


Tể tướng đột nhiên xông vào vội vã nói, nhưng đến câu cuối thì nghẹn lại. Ta biết con nhỏ kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn nó sẽ không sao. Chỉ là Menfuisu sắp về, ta lại sắp phải một lần nữa đối mặt với con người đó sao?


Tối đó ta cố gắng giải quyết hết tấu sớ còn lại, sau đó dọn lại gọn gàng rồi đi về chỗ của mình. Ta không ngủ được, ta lo lắng không biết phải đối diện thế nào với người đó. Tim ta vốn đã lạnh nay lại nhói lên từng đợt khi nghĩ về người đó! Ta thật quá lụy tình! Quá ngu ngốc mà!


Trời trưa sáng, ta đã bật dậy ra ngoài lo các nghi lễ đón hai người họ. Ta đã dành cả đêm để nghĩ, và ta đã biết ta nên đối mặt với người đó như thế nào. Ta, chị của Menfuisu, nữ hoàng của Ai Cập. Ta sẽ ra đó đón em trai, em dâu của mình.


Ta chuẩn bị mọi nghi lễ hoàn tất thì cho người chuẩn bị trước phòng tắm. Ta cũng cho người ra sông Nin lấy ít nước, để nhỏ nô lệ về thì cho nó uống. Ta giúp nó không có nghĩa ta hết ghét nó, chỉ là ta đã chọn hạnh phúc của Menfuisu nên ta làm vậy.


Menfuisu vừa về thì thấy mọi việc đều rất ổn thỏa thì lấy làm lạ. Nhờ nước sông Nin nên Carol tỉnh lại nhanh chóng làm hắn ngay lập tức trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Các tấu sớ đều đã được xem qua và phê duyệt, mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa. Thậm chí hắn vừa vào tẩm cung của mình để nghỉ ngơi thì biết cả phòng tắm cũng được chuẩn bị. Mọi thứ đều khiến hắn rất hài lòng, nhưng điều quan trọng nhất hắn lại không biết. Là tất cả những truyện này đều do một tay chị hắn sắp xếp.
.........


" Nữ hoàng! Người tính về Hạ Ai Cập thật sao? Người còn giận điện hạ?"


Tể tướnh Imhoptep lo lắng nói, vẻ mặt bông chồn nhìn ta. Ta cũng có hơi chút tức giận nhưng rồi nhịn lại, ôn tồn nói.


" Ta không còn giận! Dù sao nó cũng là em ta. Ta muốn về Hạ Ai Cập vì ta muốn chăm lo cho mảnh đất ấy, dù sao đó cũng là thứ tiên hoàng để lại cho ta."


" Tỷ định đi đâu à?!"


Ta chưa kịp dứt lời thì tiếng của Menfuisu chợt vang lên khiến ta giật mình. Quay lại, ta không biết mình nên cảm thấy thế nào. Đúng là dáng người ấy, bộ dạng cao ngạo ấy, người mà ta đã từng rất rất yêu. Nay một tay ôm người con gái khác vào lòng, lạnh lùng nói với ta. Ta nên vui không? Ta đã chọn là hạnh phúc của Menfuisu thay vì bản thân mình! Ta đã chọn là chúc phúc cho nó. Ta từ rất lâu đã hết yêu nó rồi mà! Vậy thì tại sao tim ta vẫn nhói đau như vậy? Thật rất đau.


" Ta muốn về Hạ Ai Cập một thời gian, liệu hoàng đế có cho phép?!"


Ta cố mình chấp tay lại như một bậc thần tử, lễ phép nói. Hành động của ta tất nhiên khiến Menfuisu vài phần kinh ngạc, nhưng rồi sau đó vẫn là thái độ lạnh lùng cao ngạo.


" Tại sao tỷ muốn về?!"


Tên đó, em ta vẫn là phải học cách biểu lộ cảm xúc. Dù có muốn níu kéo người chị này lại ít ra cũng đừng nói vớ vẻ cao ngạo như vậy chứ! Ta biết dù ta đã hại người hắn yêu nhưng giờ đây hắn vẫn còn vương vấn chút tình nghĩa chị em với ta. Nhưng Menfuisu à! Nếu ta còn ở đây thêm một giây nào nữa, ta không biết mình có kiềm chế nổi cảm xúc của mình không! Trái tim ta giờ đây cứ nhói lên, rất đau đấy!


" Tỷ muốn về chăm lo cho Hạ Ai Cập, nhưng em yên tâm. Đám cưới của các em chị vẫn về làm chủ."


Ta cố ngẩng mặt lên nở nụ cười, Menfuisu thấy vậy cùng đành miễn cưỡng cho ta về. Nhưng trước khi về ta vẫn dằn lòng nhắc nhở hắn một chút về việc triều cương. Hắn cũng không phản đối nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ chán nản. Ta về Hạ Ai Cập cũng rất lo cho Thượng Ai Cập này, bởi Menfuisu hở tí là bỏ trốn đến thăm Carol.


Ngày ta khởi hành về Hạ Ai Cập, ta vẫn cố chút thời gian cuối xem hết tấu sớ quan trọng của hôm nay. Còn lại mấy việc nhẹ nhàng để cho Menfuisu tự giải quyết. Ta đã mong là nó sẽ ra tiễn ta, dù là lấy danh phân làm chị thôi ta cũng cảm thấy đủ rồi. Nhưng tất cả đều đến đông đủ, trừ người ta mong nhất. Bởi vì hôm nay Carol đột nhiên ốm, và hắn đã chọn người yêu thay vì chị mình.


" Unasu! Khi ta đi hãy canh trừng hoàng đế. Thấy ngài kích động quá thì đừng để ngài ở gần Carol. Và đặc biệt nhất hãy chú ý người có tên là Ruka!"


Ta ghé Unasu nói nhỏ, hắn kì lạ nheo mắt nhìn ta rồi cũng gật đầu. Ta biết tên nhóc này luôn ghét ta, luôn sùng bái vị nữ thần Carol kia. Nhưng ta chỉ có thể nói hắn, vì hắn là một trong những người thân cận với con nhỏ nô lệ kia nhất!


Dặn dò xong mọi chuyện, lúc này ta mới yên tâm lên đường. Đoàn chuẩn bị từ sáng sớm mà đến trưa mới xuất phát. Ta căn bản là cố kéo dài thời gian để chờ một người, nhưng lại là chờ trong vô vọng.


Đoàn người bắt đầu di chuyển, ta ngồi lén vén màn lên nhìn ra bên ngoài. Lòng người thật lạnh lẽo, tất cả thần dân đều mang oán trách nhìn ta. Cũng phải, tất cả những chuyện ta làm ta đều kêu tất cả giữ kín mà. Nhưng không sao, ta vốn đã không quan tâm đến việc này nhiều. Giờ điều duy nhất ta quan tâm là Hạ Ai Cập, ta muốn được yên bình ở đấy làm lại cuộc đời mình. Ta muốn ở đấy sống yên ổn hết đời này, tránh xa vương quyền, tránh xa cả tình yêu.