Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 30: Nơi mà tôi thuộc về




Cảm giác như đầu tôi vẫn còn choáng váng nên vẫn chưa hiểu được hàm ý của Dương Đặng Vi, suy nghĩ một lát rồi mới hỏi lại cô ấy:

- Hiện tại cô đang là linh hồn, như vậy có nghĩa là tôi cũng đã chết rồi sao?

- Có thể nói là vậy, hiện tại cô chưa thể tỉnh dậy ở thế giới của cô, nhưng thật ra, việc tỉnh lại hay không đều phụ thuộc vào hoàn toàn quyết định của cô!

- Quyết định của tôi sao?

Linh hồn của Dương Đặng Vi nhìn tôi, chuẩn bị giải thích cặn kẽ mọi việc, nhưng trước tiên, cô ấy muốn tôi nghe câu chuyện của cô ấy. Tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý, dù sao lúc trước tôi vẫn luôn thắc mắc lý do vì sao cô ấy lại biến mất, để tôi thay thế thân phận, sống cuộc sống khác.

Giọng cô ấy nhè nhẹ, êm ái, chất giọng thanh cao của một cô tiểu thư được dạy dỗ lễ nghi từ nhỏ, khác hẳn so với điệu bộ bình thường của tôi. Dương Đặng Vi kể về cái chết của cô ấy, nhưng lại rất bình thản, như việc đó chẳng có gì to tát vậy.

“ Thân phận của ta hẳn cô cũng đã rõ, sinh ra trong một gia tộc được Hoàng đế chú trọng, từ nhỏ ta đã biết mình sẽ là con cờ tùy cho người khác sắp đặt, nên ta cũng chẳng ngang ngược, cứ để cho người khác sắp xếp mọi thứ.

Đến năm ta được tám tuổi, mẫu thân mang một con nhóc tên là Minh Ca, nhỏ hơn ta một tuổi, đến bên cạnh ta để hầu hạ. Ta cũng chả quan tâm lắm, dù sao cũng chỉ là một nô tì, chỉ cần hầu hạ chu đáo là được, ta cũng sẽ không bạc đãi cô ta.”

- Nè nè, Minh Ca đối với tôi chăm sóc cũng rất chu đáo đấy, lại là người bạn đầu tiên của tôi nữa!!!

Tôi không nhịn được chen ngang một câu, Dương Đặng Vi lườm tôi, hắng giọng vì bị tôi cắt ngang mạch truyện, tôi cúi đầu tỏ rằng mình có lỗi.

- Xin lỗi, cô hãy kể tiếp đi!

“ Ta cứ sống trong những ngày nhạt nhẽo như vậy, cho đến cái ngày đó…buổi sáng ta vô tình nghe được phụ thân mình và một lão già nào đấy nói về chuyện Hoàng đế ban hôn cho ta và con trai người, ta cũng đã biết ngày này cũng sẽ đến.

Khi mà ta biết được thân phận vị hôn phu là Sở Minh Quân tiếng tăm lừng lẫy đó, ta hoàn toàn không vui tí nào cả, cho dù hắn ta có giỏi giang đến mức nào đi chăng nữa, hắn ta cũng đã có người trong lòng là thanh mai trúc mã, ta không muốn mình gả cho một người trong đầu luôn tơ tưởng đến người khác, hệt như cha ta vậy.

Nên ta đã quyết định trốn khỏi nhà để đến phủ Sở thân vương để hỏi rõ ràng, nếu đích thực như vậy, có chết ta cũng sẽ không đồng ý. Thế là ta bảo Minh Ca cùng đi với ta để dẫn đường, cũng là lúc ta chết.”

- Cô có nhớ lý do mình chết thế nào không?

- Tất nhiên là ta nhớ, một cách rõ ràng!

“ Người đã mười bảy năm không ra khỏi nhà, tất nhiên ta hoàn toàn xa lạ với thế giới bên ngoài, khi nghe Minh Ca chỉ vào con đường vừa hẹp vừa vắng, bảo là con đường tắt để đến phủ Sở thân vương, ta hoàn toàn không nghi ngờ gì mà đi theo cô ta.

Đến một ngã ba thì có ba gã đã đứng chờ sẵn, đến lúc ta nhận ra mình gặp nguy thì đã quá muộn, những tên đó đã bịt miệng và trói ta lại, ta hoảng sợ đảo mắt nhìn Minh Ca đang đứng đó để cầu cứu, nhưng rồi ta mới hiểu, cô ta và đám vô lại này là cùng một bọn.

Mẹ ta không hề điều tra thân phận của cô ta, cứ nghĩ rằng cô ta là trẻ mồ côi mà cưu mang, nhưng không ngờ rằng mọi thứ đều là âm mưu được sắp đặt từ lâu.

Trước khi ta ngất đi vì thuốc mê, ta đã nghe cô ta ra lệnh với những tên này, bảo rằng hãy xử lí ta. Ta biết mình sẽ không còn có thể quay trở về được nữa.

Những tên đó mang ta đến vùng đất trống, sau đó thì…thay nhau lăng nhục ta. Đến khi thõa mãn được dục vọng bản thân, bọn chúng mới mang ra bờ vực, đẩy ta xuống dòng nước lạnh lẽo, ta từ từ chìm xuống đáy sông mà chết đi.

Dù sao… ta biết nếu có thể sống sót trở về phủ được, thì với cơ thể không còn nguyên vẹn, ta cũng không thể sống an nhàn đến già được, lại mang nỗi nhục nhã cho gia tộc, cho nên… ta chết đi cũng là một sự may mắn…

Ngược lại, cô xuất hiện bất ngờ thay thế ta, đã làm hỏng kế hoạch của bọn họ, có lẽ Minh Ca nghĩ rằng ta bị mất trí nhớ không nhớ được chuyện xảy ra, nên mới hoãn hành động lại, tiếp tục âm thầm ở bên cô tính kế sau này.”

Dương Đặng Vi đã ngừng câu chuyện từ lâu, nhưng tôi vẫn không thể thốt lên nổi câu nào cả. Chắc hẳn cô ấy đã đau khổ lắm, sinh ra trong một gia đình quyền quý, lớn lên vô tình bị kéo vào tranh đoạt mà bị người khác hãm hại, bị ***** *** sau đó là lặng lẽ chết đi mà không ai biết đến.



Dương Đặng Vi, cô chỉ vừa mới mười bảy tuổi, cái tuổi mà người con gái đẹp nhất, có được một lang quân chăm sóc, sống vui vẻ và hạnh phúc, chứ không phải như thế này.

- Tôi…tôi thật sự không biết phải an ủi cô như thế nào…Chỉ là… tôi rất tiếc…

- Cô không cần phải thương cảm cho ta, vốn dĩ từ nhỏ, ta đối với thế giới này, cũng không có tình cảm sâu nặng. Nhưng chỉ có một người khiến ta lo lắng…là mẫu thân của ta.

Ánh mắt nhìn về Dương Đặng Vi, khuôn mặt xinh đẹp khiến bao lần nhìn ngắm trong gương cũng phải xuýt xoa thì giờ đây, ánh mắt vô cảm cùng nét ưu sầu đó, không khỏi khiến tôi phải chạnh lòng. Tôi cúi mặt xuống, nhìn vào lòng bàn tay đang được nắm chặt lại của mình.

- Sau khi ta chết, linh hồn ta đến đây, cũng không biết có mục đích gì, vô tình lại được quan sát cô khi cô thay thế ta.

- Như vậy nghĩa là cô đã chứng kiến tất cả mọi chuyện sao?

- Tất nhiên, cả chuyện tình cảm giữa cô và Sở Minh Quân đó!

Tôi lập tức xấu hổ, lắp bắp đáp lời Dương Đặng Vi:

- Xin lỗi… dù sao thì ngài ấy cũng là vị hôn phu của cô…

- Không cần đâu, ta còn chưa gặp mặt hắn lần nào, tình cảm cũng chỉ là vô vọng. Thay vào đó, ta thấy cô đã làm rất tốt, nếu như là ta, cũng sẽ sống cuộc sống mặc người khác tính toán.

- Tôi cũng đã quá ngây thơ, để rồi lần lượt bị Diệp Thanh Hư và Minh Ca hãm hại, nhưng mà…Minh Ca cũng đã chết rồi…

- Chắc có lẽ ở bên cô nên cô ta đã thực sự xem cô là bạn.

Dương Đặng Vi bước đến trước mặt tôi, khuôn mặt cũng đã trở nên bình thản, nhìn tôi với ánh mắt suy xét.

- Bây giờ ta sẽ nói mục đích chính, hiện tại cô có hai lựa chọn. Một, là tỉnh dậy với cuộc sống vốn dĩ của cô, mãi mãi sẽ không thể gặp lại Sở Minh Quân, xem như ta cũng đã hoàn toàn chết đi, còn hai, là trở về với thân phận của ta, Dương Đặng Vi, sống cuộc sống lúc trước, còn việc có thể trở về nữa hay không, ta cũng không biết.

Lựa chọn sao, tôi phải đưa ra quyết định của bản thân mình sao, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu của tôi, gia đình và bạn bè của tôi, còn ở thế giới đó, có Sở Minh Quân, còn có… tâm nguyện của Minh Ca giao phó cho tôi. Nếu tôi lựa chọn, liệu sau này có hối hận hay không.

Tôi cắn chặt răng, nhắm mắt lại suy nghĩ rất lâu, Dương Đặng Vi cũng không hối thúc đáp án, chỉ lẳng lặng đứng nhìn tôi quyết định.

Thở ra một hơi, tôi mở mắt ra, sau đó đứng dậy đối mặt với Dương Đặng Vi.

- Sao rồi? Đã đưa ra quyết định rồi sao?

- Đúng vậy.

Sau khi nghe được đáp án của tôi, có một thoáng ngạc nhiên xuất hiện trong đôi mắt của cô ấy, kể từ lúc gặp Dương Đặng Vi đến giây phút này, tôi mới nhìn thấy được một nụ cười chân thành, nụ cười thật sự. Cơ thể cô ấy bắt đầu mờ dần, như thể sẽ tan biến mãi mãi, tôi hoảng hốt nhìn cô ấy, vô thức muốn nắm lấy bàn tay đang từ từ biến mất, chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Dương Đặng Vi.

- Ta mong cô sẽ không hối hận về lựa chọn của mình, cũng mong cô sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc.

Linh hồn của Dương Đặng Vi hoàn toàn biến mất, mọi thứ yên tĩnh trở lại, nước mắt tôi cũng rơi xuống khuôn mặt, như sự tiếc thương đến với một cô gái tội nghiệp, nhưng nhanh chóng cảm nhận được điều gì đó, tôi từ từ nhắm mắt lại chờ đợi điều tiếp theo sẽ diễn ra.

Ánh sáng khiến tôi vô cùng đau mắt, chỉ dám he hé nhìn mọi thứ, khi đã làm quen được với ánh sáng, tôi mới bắt đầu quan sát xung quanh, là căn phòng đó, mọi thứ đều như trước, tôi ngồi dậy cảm nhận mùi hương xưa cũ.



Bỗng nghe một tiếng ‘choang’ ở cửa, tôi xoay đầu nhìn xem là chuyện gì, chỉ thấy bình hoa lưu ly đã vỡ tan ở dưới mặt đất, còn người làm vỡ, là Sơ Hoa đang đứng ngây người như trời trồng nhìn tôi. Tôi muốn tiến đến chào em ấy, nhưng chất giọng khàn khàn của của người đã lâu không nói chuyện khiến tôi cũng phải giật mình.

- Xin chào em, bây giờ là ngày mấy rồi nhỉ?

Sơ Hoa biết đây không phải là mơ, nhanh chóng chạy lại, dìu tôi đến giường nằm, còn em ấy vô cùng gấp gáp mà dặn dò tôi:

- Phu nhân, người vừa tỉnh dậy nên đừng đi lung tung, người chờ ở đây, em sẽ thông báo cho mọi người rằng phu nhân đã tỉnh dậy. Người tuyệt đối đừng xuống giường đó!

Không kịp đợi tôi trả lời, Sơ Hoa đã nắm lấy tà váy lên, nhanh chân chạy một mạch ra khỏi cửa.

Chỉ vài phút sau, Sở Minh Quân đã chạy vào, phía sau là một nhóm người đang đứng ngoài không dám bước vào theo, Sở Minh Quân ngồi trước giường, ánh mắt ngài ấy nhìn chăm chăm vào tôi, cứ sợ rằng nếu chớp mắt một cái, mọi thứ lại như cũ.

Để trấn an tinh thần, tôi cầm lấy bàn tay của ngài ấy, đặt lên khuôn mặt tôi, chứng minh rằng đây không phải là mơ. Khuôn miệng của Sở Minh Quân run rẩy, bắt đầu mỉm cười.

- Là nàng…Nàng thực sự đã tỉnh lại!

- Đúng vậy, là em…Xin lỗi ngài…đã để ngài phải lo lắng…

- Không sao nữa rồi…Nàng ở đây là tốt rồi…!

Tôi nhìn ngắm gương mặt ấy thật lâu, ngài ấy đã gầy đi nhiều, mắt cũng trũng sâu như đã lâu rồi không ngủ, tôi xót xa mà vuốt lấy khuôn mặt của Sở Minh Quân. Sau đó nhoài người lên, đặt một nụ hôn lên môi ngài ấy.

Bàn tay của Sở Minh Quân đặt sau gáy tôi làm điểm tựa, nhanh chóng hôn trả lại tôi, cả hai người đều đang cảm nhận được sự nhớ nhung da diết từ lâu. Khi Sở Minh Quân tách môi ra, tôi chỉ biết thì thầm với ngài ấy.

- Em sẽ ở bên cạnh ngài, không đi đâu nữa…

- Đúng vậy, nàng tốt nhất nên mãi mãi ở bên ta!

- Vâng ạ.

- E hèm…!

Tiếng hắng giọng phát ra từ bên ngoài cửa, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai chúng tôi.

- Ta biết rằng hai người đã lâu không nói chuyện, nhưng mà, bọn ta bên ngoài đây cũng đang mong chờ được gặp phu nhân của ngài để hỏi han sức khỏe đấy!

Là giọng của Sở Thanh, lúc này tôi mới nhớ ra vẫn còn một nhóm người ở ngoài, cảnh tượng ban nãy và cuộc nói chuyện có lẽ… đã bị họ nghe hết rồi. Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, chui vào người Sở Minh Quân. Ngài ấy yêu chiều vuốt mái tóc tôi, sau đó cất giọng thông báo:

- Phu nhân của ta vừa tỉnh lại, cảm thấy người chưa khỏe, không tiện gặp mặt, đợi cô ấy khỏe rồi hãy trở lại!

- Xì, vừa nãy còn quấn lấy nhau, cái gì mà chưa khỏe, nghĩ rằng qua mặt con nít sao?

- Này, nói cái gì đó!

- Úi, bên trong nghe được sao? Ta xin lỗi, vậy hôm khác ta trở lại!

Chỉ nghe Sở Thanh hô vang “Giải tán”, mọi người mới lần lượt chịu rời đi, không khí bắt đầu yên tĩnh trở lại,