Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 23: Nỗi đau sẽ vẫn còn ở đó




Kể từ ngày trong cung xảy ra việc hành thích, Sở Minh Quân càng ngày càng bận, ít khi trở về nhà, đến khi ngài ấy trở về, cũng là nửa tháng sau. Tôi đã quen với việc đó, mỗi lần ngài ấy về, theo thói quen mà mang đến một bát canh gà hầm, sau đó thì nghỉ ngơi.

Những lúc như vậy, Sở Minh Quân đều ăn hết bát canh đó, rồi nhanh chóng lên giường, ôm lấy tôi kể chuyện, thật ra tôi không hề yêu cầu việc đó, tôi cảm thấy như vậy quá kiểm soát, nhưng Sở Minh Quân đã chủ động kể cho tôi nghe. Việc ngài ấy làm mấy nay đều là đang nghe ngóng tin tức của tộc Đế Quan, đám người âm mưu cướp thành của nước mình từ bốn năm trước, tôi nằm trong lòng Sở Minh Quân, vài lúc cũng đáp lại, biểu hiện rằng mình vẫn đang nghe nghiêm túc.

- Làm sao ngài phát hiện được họ đang âm mưu gì?

- Dạo trước, mật thám bên ngoài của ta đã thông báo rằng có một đoàn người của tộc Đế Quan xuất hiện ở cảng thuyền, nghi rằng bọn chúng đi đường biển để trà trộn vào đây thám thính. Việc hành thích lần trước, ta nghĩ cũng là do một tay bọn chúng gây nên, nhưng hiện tại ta vẫn chưa điều tra được việc bọn chúng đang bày kế hoạch gì. Xem ra…việc này cũng đồng nghĩa sắp có chiến tranh nổ ra…

Khi tôi nghe điều đó, một nỗi bất an trong lòng cuộn trào, nếu như vậy, Sở Minh Quân sẽ phải ra chiến trường lần nữa, vết thương đó, liệu có đủ an toàn hay không.

- Vết thương…vết thương của ngài sao rồi? Như vậy ngài sẽ không thể chiến đấu được…

- Nàng yên tâm! Vết thương của ta đã bình phục, đều nhờ vào thuốc của nàng.

- Thuốc của em sao? Không phải ngài đã bỏ chén thuốc đó rồi sao?

- Ai bảo nàng như vậy? Đêm đó ta đã uống hết, cảm thấy thật sự có tác dụng, nên mới nhờ thái y phủ điều chế theo công thức nàng mà dùng mỗi ngày, hiện tại đã không còn bất trắc gì nữa.

- Vậy…vậy sao? Có…có tác dụng là tốt…rồi.

Một cảm xúc khó tả xuất hiện, là hãnh diện, là vui mừng, hay là ngại ngùng khi được khen, tôi cũng không biết nữa, liền mỉm cười, hôn ‘chụt’ lên môi Sở Minh Quân một cái. Tôi chợt đứng hình lại, trách mình mới vừa làm chuyện quái quỷ gì vậy, bây giờ đã không còn liêm sỉ mà chủ động với người khác rồi sao.

Sở Minh Quân cũng ngây ra giây lát, liền xoay người, lật tôi nằm dưới giường, còn ngài ấy thì đè lên tôi, giọng nói gấp gáp, cộng thêm nhiệt độ cơ thể đang nóng lên, từng hơi thở phả vào má tôi, ngưa ngứa.

- Là nàng bắt đầu trước, thì cũng nên là người kết thúc nó đi!!

Sau đó hôn mạnh vào môi tôi, ra sức mà cắn, đến khi môi tôi đã đỏ tấy lên, Sở Minh Quân mới dời đi, từ từ di chuyển xuống dưới, thoáng chốc, y phục trên người tôi đã mất sạch, chỉ còn làn da trắng nõn và những đường cong lấp ló, Sở Minh Quân ôm lấy người tôi, để tôi ngồi lên đùi ngài ấy, cắn nhẹ lên bả vai tôi, từ từ **** ***.

Người tôi run nhè nhẹ, không kìm được mà rên rỉ, Sở Minh Quân vuốt lấy tấm lưng trần trắng trẻo đó, bỗng dừng lại, chạm đến vết sẹo do lần bị chém trên núi, cứ chạm nó mãi, không rời. Tôi vòng tay qua cổ Sở Minh Quân, ôm chầm lấy ngài ấy, miệng cũng thủ thỉ bên tai, mang theo sự thổn thức:



- Vết thương đó khiến ngài cảm thấy xấu xí sao?

Sở Minh Quân chợt khựng lại, không phải tôi nói trúng tim đen ngài ấy, mà là không nghĩ rằng tôi lại hỏi điều đó, ngài ấy lật người tôi lại, rồi cúi người, chạm môi lên vết sẹo đó, từ từ di chuyển.

- Ta yêu nàng, mọi thứ trên cơ thể nàng, ta đều yêu hết!!!

Người tôi tê rần, cơ thể cũng nóng lên, khuôn mặt bắt đầu ửng đỏ, như đang say rượu, di chuyển người, nhìn thẳng vào khuôn mặt Sở Minh Quân, các ngón tay cũng chạm nhẹ vào khuôn mặt ngài ấy. Ngài ấy hôn lấy lòng bàn tay tôi, rồi đến cánh tay, sau đó là môi, nụ hôn triền miên không dứt, cho đến khi tôi không thở được, ngài ấy mới dời đi.

- Nàng nhìn ta với ánh mắt như vậy, quả thật là đang quyến rũ ta!

Trong màn đêm, chỉ còn lại tiếng rên rỉ không dứt.

Các chiến tích mà Sở Minh Quân để lại trên cổ tôi đã bị Minh Ca ghẹo đến một tuần, tôi thì xấu hổ không còn lỗ chui, còn Sở Minh Quân thì cười tươi như hoa, khéo có thể kéo đến tận mang tai. Cơ sự có vẻ căng thẳng, Sở Minh Quân nhiều đêm không về, tôi thì vẫn chờ đến nửa đêm rồi mới đi ngủ.

Cho đến hai tháng sau, tôi phát hiện mình đã mang thai, Sở Minh Quân tức tốc quay về phủ, ôm chầm lấy tôi, hai bàn tay run rẩy xoa lên chiếc bụng chưa có thay đổi gì nhiều. Mọi người biết tin, cũng vui vẻ chúc mừng, cha mẹ tôi cũng đến thăm tôi, dặn dò đủ thứ, trong cung thì ban tặng lễ vật, có thể chất thành núi. Việc tôi mang thai đã làm giảm đi chiến sự căng thẳng, Sở Minh Quân lúc nào cũng cười ngốc nghếch, cứ thủ thỉ với chiếc bụng tròn của tôi.

Việc ăn uống và chăm sóc vẫn là Minh Ca đảm nhiệm, ngoài ra còn có các thái y của phủ, ngày ngày đến bắt mạch cho tôi. Thoáng cái đã được năm tháng thai kỳ, người tôi cũng trở nên nặng nề hơn, di chuyển chậm chạp, chỉ muốn lười biếng nằm trong phòng.

Nhưng cứ như vậy cũng không tốt, Minh Ca bảo tôi hay là vào cung thăm Đức phi nương nương, sẵn tiện ra mắt cái thai, tôi thấy cũng được, lâu rồi không vào cung tâm sự với bà ấy. Sẵn tiện Sở Minh Quân vào cung báo cáo công sự với nhà Vua, tôi liền chạy tót theo, nhanh chóng yên vị trên kiệu xe, Sở Minh Quân thấy vậy, cũng sợ tôi ở phủ buồn chán, nên không ngăn cản, chỉ dặn dò cẩn thận, tôi cũng gật đầu, bảo với ngài ấy có Minh Ca được theo hầu, chắc chắn sẽ không có việc gì xảy ra.

- Thì ra là con đến thăm Đức phi à, sẵn ta cũng đang dự định đến đó uống trà, hay là chúng ta cùng đi vậy!

- Vâng, thần thiếp tuân lệnh ạ.

Tôi theo sau Hoàng hậu, đằng sau là một đoàn người tháp tùng, đến một hồ sen, các lá hoa sen phủ kín cả mặt hồ, trải dài một hàng xanh mướt, tôi không kìm lòng được mà thốt lên “Đẹp quá!”, Hoàng hậu mỉm cười, gật đầu tỏ ý đồng tình, bỗng có một cung nữ hét toáng lên:

- Có rắn, dưới chân Hoàng hậu có rắn!!!



Tiếng thét bất ngờ làm cho mọi người hoảng sợ, các cung nữ nháo nhào chạy đi, không ngừng la hét, các thị vệ nghe tiếng liền chạy đến.

Đám đông hỗn loạn, tôi đứng gần đó cũng bị vạ lây, bỗng nhiên tôi nhìn thấy một cánh tay, đẩy Hoàng hậu về phía hồ sen, tôi lập tức hô to, chạy đến giúp Hoàng hậu, các cung nữ thái giám cũng nhanh chóng tiến đến sát bờ hồ, nhưng không ai là nhảy xuống, tôi đang nhìn xem Hoàng hậu rơi ở vị trí nào để gọi thị vệ đến cứu thì bỗng dưng mặt đất chao đảo, tôi cũng bị ngã xuống hồ, tôi cảm nhận được ai đó đã đẩy tôi xuống, nhưng lại không nghĩ ra là người nào lại muốn hại tôi.

Tôi vùng vẫy dưới nước, nhưng đám sen đã che mất tầm nhìn, khiến tôi không thể nào ngoi lên được. Mọi chuyện xảy ra khiến Hoàng cung bị náo động, nhanh chóng truyền đến tai Hoàng thượng, Sở Minh Quân cũng nghe được việc đó, liền tức tốc đến ứng cứu.

Đến nơi, nhìn thấy thị vệ đã kéo Hoàng hậu ra khỏi mặt nước, Sở Minh Quân nghĩ rằng mọi việc đã ổn, định rời đi, bỗng dưng nhìn lại đám đông, thì thấy Minh Ca đang đứng một mình ở đó. Nhìn quanh một lượt vẫn không thấy tôi, Sở Minh Quân liền tiến đến, quát to hỏi Minh Ca:

- Phu nhân đâu rồi hả?

Minh Ca lúc này mới hoàn hồn, đảo mắt liên tục, miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Tiểu thư…tiểu thư đâu rồi?

Sở Minh Quân chau mày lại, mặt không giấu nổi vẻ tức giận, thì có một cung nữ, nói rằng đã nhìn thấy tôi cùng rơi xuống hồ, nhưng không biết đã lên được chưa. Sở Minh Quân như chết đứng, khuôn mặt tái méc, không nghĩ nhiều mà lập tức xoay người, nhảy xuống hồ sen. Mọi người lúc đó mới chú ý, càng thêm hỗn loạn, lúc này đây, tôi đã không còn nghĩ được gì nhiều, chỉ cảm thấy mình đang chìm dần, mọi thức xung quanh cũng mờ đi.

Chắc là sắp được trở về với thế giới hiện đại rồi… tôi từ từ nhắm mắt lại, lúc đó, tôi không biết rằng có một người đang điên cuồng tìm kiếm tôi.

Đến khi Sở Minh Quân nhìn thấy tôi, tôi đã ngất xỉu dưới đáy hồ, Sở Minh Quân nhanh chóng lôi tôi lên bờ, vỗ vỗ khuôn mặt đã tái méc của tôi, sau đó cố gắng làm động tác hô hấp nhân tạo, được một lúc tôi cũng ói ra một bụng nước, nhưng mà…đã ói hết nước ra rồi mà bụng vẫn cảm thấy khó chịu, tôi nhăn mặt, khẽ rên rỉ với Sở Minh Quân, “bụng em khó chịu quá!”, sau đó thì ngất lịm đi.

Sở Minh Quân nhìn bụng tôi, bất giác run rẩy, từ bộ quần áo bị ướt của tôi, nước hồ không ngừng chảy ra, nhưng từ từ chuyển sang màu đỏ, loang ra mặt đất, vô cùng đáng sợ.

Sở Minh Quân liền bế tôi lên, không ngừng kêu người gọi thái y, một màn này khiến cho đám cung nhân vô cùng hoảng sợ, ai nấy mặt mày xanh lét. Đến khi tôi tỉnh dậy, cũng đã là một ngày sau, nhìn căn phòng xa lạ, chỉ có Sở Minh Quân đang cầm tay tôi ngồi bên cạnh giường, thấy tôi tỉnh lại, ngài ấy có chút vui mừng, nhưng sao nhìn ngài ấy có vẻ buồn quá vậy, miệng tôi lắp bắp, nhưng không phát nổi thành tiếng. Sở Minh Quân bảo tôi cứ nghỉ ngơi trước đã, rồi hẵng nói chuyện sau.

Tôi nằm đó, nhớ lại chuyện đã xảy ra, lại sờ xuống bụng, không đúng, bụng sao lại xẹp thế này, tôi liền lật chăn ra, nhìn vào chiếc bụng đã xẹp lép. Môi tôi run run, ánh mắt nhìn vào chiếc bụng rỗng không đó, rồi nhìn Sở Minh Quân, ngài ấy cũng đang nhìn tôi, ánh mắt vô cùng đau khổ, nắm chặt lấy tay tôi mà an ủi.

- Nàng ngã xuống hồ, khiến cho nàng bị động thai, cộng với việc ngâm nước quá lâu…con của chúng ta…đã không còn…!!!

Đầu óc tôi choáng váng, cái gì mà động thai, cái gì mà không còn chứ, mặt tôi tái nhợt đi, một cơn phẫn uất từ trong lòng trào dâng, tôi khóc nấc lên, mọi cảm xúc như đồng loạt dâng trào, nước mắt cũng tuôn xuống, rơi lã chã xuống bàn tay của Sở Minh Quân, tôi khóc như xé tận tâm can, khiến cho người nhũn đi, rồi tiếp tục ngất xỉu.