Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 20: Rồi ngày đó cũng đến




Khi đi xuống được nửa đường, bỗng hai bên liền xuất hiện một nhóm áo đen tầm bốn mươi đến năm mươi người, bao vây chúng tôi, còn bên phía tôi chỉ tầm chục người bao gồm cả người hầu. Mọi người bắt đầu hoảng sợ, hét toáng lên, Sở Minh Quân lập tức ra hiệu cho các thuộc hạ phòng thủ, bên thích khách chủ động tấn công trước, trong đó có một tên bịt mặt chủ động xông thẳng đến trước mặt tôi.

Sở Minh Quân liền rút kiếm, chặn lại được đòn tấn công của tên đó, nhưng có vẻ hắn ta thủ pháp khá mạnh, có thể đấu tay đôi với Sở Minh Quân. Nhìn thấy tình hình nguy cấp, tôi nắm lấy tay Minh Ca, tự mình tìm đường chạy, tránh làm vật cản đường cho người khác, nhưng bên địch quá đông, vừa mới chạy vài bước đã bị bốn năm tên áo đen chặn lại, có vẻ như những kẻ này muốn tách tôi khỏi Sở Minh Quân, liền dồn tôi đến một góc khá xa với ngài ấy.

Sở Minh Quân thấy tôi gặp nguy, liền báo hiệu cho Trần Thanh đến đối phó với tên bịt mặt này, để Sở Minh Quân đến cứu tôi, nhưng tên đó đã nhận ra ý đồ, liên tục ra chiêu chí mạng, dồn Sở Minh Quân phải tiếp chiêu, hết cách, chỉ có thể thay đổi kế hoạch, để Trần Thanh đến cứu tôi, nhưng hạ được vài tên thì lại thêm một tốp người khác xuất hiện, không cho Trần Thanh có cơ hội đến ứng cứu.

Tôi đứng chắn trước Minh Ca, đám người đó dường như không có ý định giết tôi, chỉ đứng đó chờ ra lệnh mới hành động, còn Diệp Thanh Hư đứng đằng xa cũng đang sợ hãi, chạy đến hướng của Sở Minh Quân. Tên bịt mặt giao chiến với Sở Minh Quân bỗng nhiên ra hiệu, những kẻ đang chắn trước mặt tôi hiểu ý, liền giơ kiếm lên, định giết chết tôi.

Sở Minh Quân nhìn thấy, không còn chú tâm đến việc đang giao đấu, tính tiến thẳng đến tôi. Tên bịt mặt nhân cơ hội, xoẹt một đường kiếm, chém sượt qua vai của Sở Minh Quân, tôi hoảng sợ kêu lên, không còn quan tâm đến bản thân, xông thẳng qua đám thích khách, những tên đó làm gì bỏ qua được, chém một nhát vào sau lưng tôi. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy hơi nhói, điều tôi quan tâm lúc này là Sở Minh Quân, chỉ nhìn thấy ngài ấy trợn mắt, không ngừng kêu tên tôi, đồng thời tên bịt mặt đó vẫn tiếp tục tung đòn, nhắm thẳng đến ngực Sở Minh Quân.

Chiêu áp sát này chắc chắn Sở Minh Quân sẽ không tránh khỏi, cùng lúc đó, Diệp Thanh Hư đã chạy đến trước mặt, đỡ lấy mũi kiếm đó. Ai nấy đều sững sờ, chỉ thấy nàng ta phun ra một bụm máu, ngã vào lòng Sở Minh Quân. Sở Minh Quân cũng đỡ lấy nàng ta, không ngừng vỗ mặt cho nàng ta giữ tỉnh táo.

Còn phía tôi, Trần Thanh đã hạ được những tên ban nãy, chạy đến đỡ lấy tôi. Tên bịt mặt thấy đã hoàn thành được ý đồ, liền lập tức hạ lệnh rút lui.

Khung cảnh trước mắt tôi là hình ảnh Sở Minh Quân đang đỡ lấy Diệp Thanh Hư, mọi người đều vây quanh lấy hai người họ, còn tôi chỉ có Minh Ca và Trần Thanh đang đỡ lấy tôi, sau đó thì tôi cũng ngất lịm đi. Không biết qua bao lâu, tôi đã tỉnh giấc, mở mắt ra là trần nhà của phòng ngủ, vậy là tôi toàn mạng mà trở về đây rồi.

Thấy tôi đã tỉnh, Minh Ca đang ngồi cạnh giường chăm sóc tôi đứng dậy, mặt dính đầy nước mắt nước mũi, sụt sùi nắm lấy tay tôi. Sau đó mừng rỡ chạy ra khỏi phòng, thông báo cho người gọi thái y đến.

Sau khi được thái y bắt mạch, thì ngoài vết thương trên lưng cần được chú ý để tránh để lại sẹo thì tôi không có bất kì mối nguy nào nữa. Tôi nhìn xung quanh phòng, cũng chỉ thấy người hầu và Minh Ca, không hề thấy bóng dáng của người mà tôi tìm kiếm. Minh Ca biết suy nghĩ tôi, liền nói dối rằng tôi cần nghỉ ngơi, bảo mọi người đi khỏi, sau đó em ấy đóng cửa phòng lại, cầm chậu nước đã chuẩn bị sẵn, mang lại giường để lau người cho tôi.

Minh Ca vừa dùng khăn lau tay tôi vừa kể chuyện đã xảy ra sau khi tôi ngất đi, thì ra, do bị mất máu khá nhiều nên tôi đã bị ngất một ngày một đêm, còn Sở Minh Quân chỉ bị thương nhẹ, nhưng Diệp Thanh Hư có vẻ bị thương khá nặng, sau khi nàng ta ngất xỉu, Sở Minh Quân đã bế nàng ta cho người khác chăm sóc, rồi mới chạy đến bên cạnh tôi. Trong thời gian tôi bị ngất, Sở Minh Quân không hề đến thăm tôi, mà chỉ ngày đêm bên cạnh Diệp Thanh Hư, chăm lo cho nàng ta.

Tôi nghe Minh Ca kể xong, lòng liền quặn thắt lại, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ bảo Minh Ca ra ngoài, rằng tôi thấy hơi mệt, nên cần đi ngủ, em ấy biết tôi buồn, không nói gì, cũng lui ra ngoài.

Vết thương sau lưng cứ đau âm ỉ, nhưng thật ra, trong lòng tôi lại đau hơn gấp bội, tôi chỉ biết chùi đi vệt nước mắt đang lăn trên má, nhưng càng chùi thì mắt mắt càng chảy ra nhiều, tôi cắn răng chịu đựng, không muốn phát ra bất kì âm thanh nào, nguyên đêm đó…tôi không tài nào ngủ được.



Sở Minh Quân tiếp tục không về phủ, tôi cũng không còn buồn hỏi, chỉ ngồi lỳ trên giường, nhìn chăm chăm vào bức tường trước mặt. Tôi không biết đây có phải là do Diệp Thanh Hư bày mưu kế không, nhưng nếu như vậy thật, thì nàng ta cũng đã thắng rồi, trong lòng đã chấp nhận sự thật, nhưng sâu trong tâm trí tôi, vẫn còn một chút cố chấp, buổi tối, tôi trùm chăn kín người, mắt đã sưng đến nỗi không mở to ra được, vẫn đang chờ đợi, Sở Minh Quân có thể ghé qua thăm tôi một lần.

Còn phòng của Diệp Thanh Hư, nến đã tắt, mọi thứ đều là một mảng tối, chỉ có ánh sáng của trăng rọi qua khung cửa, mới lờ mờ nhìn thấy được các đồ vật trong phòng, Diệp Thanh Hư đang nằm trên giường, môi có chút tái nhợt, còn có một người cũng đang đứng đó, nói với nàng ta:

- Ta đã làm theo những gì mà cô đã dặn, cô đã hứa rằng sẽ không gây bất kì tổn thương nào đến Dương Đặng Vi mà cuối cùng thì sao hả? Nếu không vì phải tuân mệnh của “ người đó”, thì nằm mơ ta mới nghe theo cô!!!

- Cho dù ngươi không làm theo lời ta nói, cũng sẽ có người làm thay ngươi! Nếu chúng ta đã chung hội chung thuyền, thì tốt nhất nên giúp đỡ nhau đi! Đừng để Dương Đặng Vi biết chuyện, cô ta sẽ đau lòng lắm đấy!

- Ta cảnh cáo cô, không được động đến Dương Đặng Vi! Nếu không, cho dù ta có bỏ mạng, cũng sẽ nói với Sở Minh Quân biết tất cả, rồi cô sẽ vĩnh viễn mất đi hắn ta!

Cảnh cáo xong, người đó lập tức quay đi, Diệp Thanh Hư cắn chặt môi, đay nghiến trong lòng, “ Vì thá gì mà ai cũng phải bảo vệ ngươi vậy hả? Dương Đặng Vi!!!”.

Buổi sáng của tôi là khuôn mặt không thể nào tệ hơn, đôi mắt sưng húp, mũi thì đỏ ửng, miệng méo xệch còn giọng thì khàn đặc, Minh Ca đi vào suýt hét toáng vì nghĩ rằng có kẻ đột nhập, sau đó nhìn kĩ lại mới nhận ra là tôi. Minh Ca lo lắng nhìn tôi, cuống quýt xem vết thương có bị hở ở đâu không, còn tính kêu thái y, đến xem tác dụng phụ trên mặt tôi là do bị thương hay sao, tôi đã kịp ngăn cản em ấy lại bằng một cái giọng vịt đực, bảo rằng đây là di chứng của việc bị thất tình, một hai ngày sẽ hết, Minh Ca vẫn còn hoang mang, thất tình kinh khủng như vậy sao.

Sau khi hoàn toàn cạn nước mắt, tôi trở lại bình thường, tiếp tục nghiêng cứu công thức pha chế trà sữa, hoặc tìm trò chơi với Minh Ca, còn vết thương sau lưng, chắc cũng phải một thời gian mới hoàn toàn có thể lành lại, nhưng vẫn sẽ để một vết sẹo, tôi không quan tâm về điều đó, dù sao tôi cũng là một người hiện đại, một hai vết sẹo cũng không nhằm nhò gì.

Đến tối, tôi ngước nhìn lên bầu trời sao, bỗng cái cây trong sân có tiếng lạo xạo, tôi khẽ nghiêng đầu thì thấy Trần Thanh đang ngồi ở đó, cậu ta nhìn thấy tôi cũng hơi bất ngờ, không nghĩ rằng tôi lại phát hiện.

Thế là tôi vẫy tay với cậu ta, tỏ ý rằng xuống đây tôi muốn nói chuyện, Trần Thanh híp mắt lại,hít một hơi thật sâu, rồi mới nhảy xuống, lần trước bị phát hiện đã bị Sở Minh Quân nhắc nhở ‘nhẹ nhàng’ rồi, hôm nay lại bị phát hiện lần nữa, cũng là do công việc này quá chán, nên cậu ta mới không tập trung được.

Tôi mời Trần Thanh đến bên bàn gỗ được đặt trong sân để ngồi, ban đầu cậu ta cũng hơi do dự, nhưng rồi cũng ngồi xuống tiếp chuyện.

- Anh vẫn còn theo dõi tôi sao? Việc lần trước và cả lần gặp thích khách lần này tôi vẫn chưa có dịp cảm tạ với anh! Tôi cảm ơn anh rất nhiều vì đã cứu tôi, nếu không có anh, chắc tôi đi gặp Diêm vương hai lần rồi đó!



- Cô không cần phải khách sáo! Đây là nhiệm vụ của ta, việc cô bị thương ở lưng cũng là một phần trách nhiệm của ta!

- Anh đã làm tốt lắm rồi… chỉ vì tôi … quá yếu! Đều là gánh nặng cho mọi người!

- Cô không cần phải ép buộc bản thân như vậy…Cơ bản phụ nữ thì phải yếu đuối chứ!

- Ha ha, anh nói vậy có hơi xem thường phụ nữ chúng tôi rồi đó!

Trần Thanh đỏ mặt, ngại ngùng vì đã lỡ lời, chỉ biết lí nhí xin lỗi, tôi thì bật cười, sau đó đưa ra yêu cầu với cậu ta.

- Nếu anh cảm thấy có lỗi… Thì có thể giúp tôi luyện kiếm, học một số bài phòng thân không? Lỡ như có chuyện tương tự xảy ra, tôi cũng có thể tự cứu bản thân mình!

- Việc học kiếm rất gian khổ, không phải ai cũng có thể tập được. Huống hồ cô là vợ của ngài Sở Minh Quân, nếu ngài ấy biết, sẽ chặt ta làm tám đoạn mất!!

- Ta hứa sẽ chăm chỉ luyện tập, cũng không nói cho ngài ấy biết! Đi mà!! Ta năn nỉ đó!!

Thấy tôi cứ nài nỉ van xin, Trần Thanh cũng không nhiều lời, đành gật đầu đồng ý một cách miễn cưỡng, thầm nghĩ trong lòng rằng tập vài ngày tôi sẽ thấy khó mà tự mình bỏ cuộc, tới đó cũng không sau. Tôi vui vẻ vỗ tay, cảm ơn Trần Thanh một lần nữa, mới mời cậu ta đi, còn tôi đóng cửa phòng đi ngủ.

Việc vết thương trên lưng chưa lành hẳn nên tôi không thể nằm ngửa, mấy đêm nay đều phải nằm sấp, cảm thấy đến nửa đêm vết thương sẽ lại đau, nhưng khi đến sáng thì không còn nữa, tôi nghĩ là do đêm lạnh sương xuống, nên mới như vậy.

Sau khi gần một tháng chữa trị, vết thương của tôi xem như lành hẳn, đó cũng là lúc chuẩn bị vào Tết Nguyên Đán, không khí vô cùng náo nhiệt, cây cối trong vườn bắt đầu trổ mầm, he hé những nụ hoa, tôi cũng đã vui trở lại, mỗi ngày đều học các bài võ cơ bản với Trần Thanh, còn Sở Minh Quân… vẫn chưa về phủ. Tôi dần dần quen với việc không có mặt của ngày ấy, cùng Minh Ca vui vẻ sống qua ngày.

Tôi bắt đầu giúp mọi người trang trí lại phủ, gắn những cặp lồng đèn màu đỏ, dán chữ may mắn, tất tần tật mọi thứ, tôi muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống hiện tại, chứ không phải là mỗi ngày để người hầu rót nước bưng trà, tỏ ra mình cao cao tại thượng.

Khi sắm sửa và chuẩn bị xong xuôi, cũng đã là một tuần sau, hoa trong vườn bắt đầu nở rộ, khắp phủ đều là các mùi hương của những loại hoa, trong sân vườn tôi có trồng một cây anh đào, cánh hoa rơi lả tả theo gió, đẹp không khác gì trong tranh, báo hiệu thời gian đón chào năm mới, và cũng là lúc Sở Minh Quân trở về.