Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 2: Có một vị cô nương, tên là Dương Đặng Vi




Sau khi bước ra khỏi cửa, tôi cũng đã hoàn hồn lại, xác định rằng chắc chắn mình đã xuyên không, nhìn kĩ bộ trang phục trên người đang mặc, đây là loại vải lụa rất tốt, tổng cộng có bốn lớp, một lớp áo mỏng đầu tiên tiếp đến là hai lớp áo dày đậm rồi nhạt, cuối cùng là áo khoác ngoài có thêu cùng chi tiết với bộ đầm bên trong, nhìn cứ tựa như đầm váy nữ tử thời nhà Minh của những bộ phim cổ trang Trung Quốc tôi hay xem.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng, bây giờ tôi còn chả biết mình là ai trong thời đại này nữa kìa, bản thân chủ của cơ thể này không hề chia sẻ một chút kí ức nào cả, tôi bắt đầu hoảng hốt, thầm nghĩ biết vậy ban nãy mình mặt dày một chút, nhờ chàng trai đó giúp đỡ mình, không nghĩ bây giờ hối hận đã muộn màng.

Đang nhìn xung quanh xem xét tình hình, bỗng nhiên có người nắm chặt lấy tay tôi. Tôi giật mình hoảng hốt, tính la lên có lưu manh thì nhìn lại, đây là một cô gái, thân người nhỏ nhắn nhắm chừng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, đang thở hồng hộc, nắm chặt tay tôi không buông. Tôi chưa kịp cất lời thì cô gái đó bỗng hét toáng:

- Tạ ơn trời đất! Tiểu thư đây rồi, bỗng nhiên tiểu thư mất tích lúc đang đi dạo quanh chợ, em cứ tưởng tiểu thư gặp chuyện gì rồi chứ! Tiểu thư có biết em lo cho tiểu thư lắm hay không? Nãy giờ tiểu thư đã ở đây vậy? Nếu phu nhân mà biết được e cùng tiểu thư trốn ra ngoài chơi sẽ đánh đòn em mất!! Em phải làm sao đây? Huhuhu!!!!

Tiếng hét kết hợp với tiếng khóc làm tai tôi ù đi, mặc dù không biết cô gái này là ai, nhưng chắc chắn là quen biết thậm chí rất thân cận với cơ thể này, đành giả bộ để kiếm chút thông tin vậy, tôi không biết có sống ở đây mãi mãi hay sẽ quay trở lại hiện tại cuộc sống của tôi, nên tôi cần phải tìm thông tin hữu ích để giúp mình trước đã.

Nghĩ xong, tôi liền dùng ngón tay chọt chọt vai cô ấy, ra hiệu cho cô ấy nín khóc, lại gần tôi nói nhỏ, cô ấy liền đến gần tôi ghé tai lại sát thật, tôi thì thầm, giọng nói nhỏ nhẹ từ từ, rằng ban nãy tôi trèo lên cái cây to đằng kia để ngắm cảnh, không may trượt chân té xuống đất, đầu đập vào tảng đá lớn, hiện tại chả còn nhớ gì hết, thậm chí ngay cả cái tên cũng không biết.

Sau khi nghe tôi nói một loạt, cô ấy chỉ im lặng, thật ra là đứng hình, miệng há to thành chữ O, nếu có quả trứng gà luộc, tôi cầm nó nhét vào miệng cô ấy còn vừa, chờ một lúc tôi vẫn chưa thấy cô ấy trả lời, liền giơ cánh tay vẫy qua vẫy lại trước mặt cô ấy, ra dấu rằng liệu cô ấy có ổn không.

Lúc này, cô ấy mới phản ứng lại, trân trân nhìn tôi, rồi òa khóc, nói gì mà phu nhân và lão gia sẽ giết cô ấy mất, đáng lẽ ban sáng nên cản tôi lại, phân vân và mây mây. Tôi trấn tĩnh lại cô gái ấy, hỏi xem nàng ta tên là gì, nhà tôi ở đâu, tôi là người như nào, căn dặn tuyệt đối không được cho ai biết rằng tôi bị mất trí nhớ.

Sau khi cô gái đó gật gật đầu, kéo tôi vừa đi vừa kể chuyện, thì ra, nàng ta tên là Minh Ca, là nô tì thân cận của tôi, còn tôi, tên là Dương Đặng Vi, vừa tròn mười bảy tuổi, con gái duy nhất của Thái sư phủ Dương Thành Triết, mặc dù không phải mang công lao to lớn nhưng lại được sự công nhận của nhà Vua, mẫu thân của tôi lại là cháu Thái hậu đương triều, cũng có chút thân thế, tôi nghe xong không khỏi thốt lên, đây chẳng phải là con ông cháu cha trong truyền thuyết đây sau, muahaha.

Nghe được lời nói kì lạ thêm giọng cười thô bỉ, Minh Ca bèn sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn rằng tôi ngã bị hư não rồi, vừa đi vừa thở dài. Một lúc sau cũng đến phủ nhà tôi, tôi và Minh Ca liền lén lén lút lút đi từ cái cửa hỏng đằng sau sân nhà, vọt nhanh đến hướng được chỉ là khu phòng của tôi.

Chỉ còn cách vài bước chân nữa thôi, tôi đã có thể thoát được, nhưng người tính không bằng trời tính, trước mặt tôi từ từ xuất hiện dáng dấp của ba người, một người đứng trước và hai người đang đứng chấp tay đằng sau, người phụ nữ đứng đầu xem chừng khoảng 40 tuổi nhưng nét mặt vẫn toát lên sự xinh đẹp, dáng người cử chỉ đoan trang nhã nhặn, nụ cười nhàn nhạt trên môi, không cần bàn cãi, chắc chắn đây là mẫu thân của tôi rồi, miệng liền cất lên: “ Con xin chào mẫu thân ạ.” Bỗng có một bầu không khí tĩnh lặng xuất hiện, không một ai cất lời, chẳng lẽ tôi đã nhầm, nhưng nếu như vậy thì người phụ nữ này là ai chứ. Lúc sau, Minh Ca mới rón rén ghé sát vào tai tôi, thì thầm: “ Người ở trước mặt tiểu thư là Nhị phu nhân, không phải là mẫu thân của người đâu.” Lúc này người ngượng lại là tôi, lấy lại tinh thần, nở một nụ cười sượng trân, bèn lí nhí:

- Con xin lỗi Nhị phu nhân, ban nãy là con lỡ lời, chỉ là mới tỉnh ngủ nên có chút quáng gà, nhận nhầm người là mẫu thân của con.

Nhị phu nhân chỉ cười nhẹ, tiến đến gần tôi, thỏ thẻ cất giọng:



- Không sao đâu, ta biết con không có ý gì cả, chỉ là... vào giờ này mà con mới vừa ngủ dậy thì cũng có chút kì lạ, trên người lại lấm tấm bùn đất thế kia, con không sao đó chứ?

- Đây là do con mới vừa bước ra khỏi phòng nên bị trượt ngã, bây giờ con về phòng để thay đồ đây ạ, con xin phép đi trước.

Tôi mỉm cười, cúi khom người rồi nhảy chân sáo qua người Nhị phu nhân, người đó cũng chỉ nhìn tôi im lặng, không nói gì thêm nữa, chỉ là tôi cảm thấy người phụ nữ này khá kì lạ. Theo như tôi được biết từ Minh Ca, Nhị phu nhân được gả làm thiếp của cha tôi được năm năm rồi, do cha tôi từng ước hẹn khi hai người còn là thanh mai trúc mã, sau này, mẹ tôi được chỉ hôn gả cho cha tôi làm đại phu nhân.

Mặc dù người có phong thái uy nghi nhưng lại hết lòng hết dạ với cha tôi, còn ông vì ái náy bởi lời hẹn ước mà Nhị phu nhân quá tuổi vẫn không chịu lấy chồng, cha tôi đã phải cầu xin mẹ để cưới bà ấy về làm thiếp. Rồi mẹ tôi cũng đồng ý, sau khi về nhà tôi làm thiếp, mẹ tôi vẫn cai quản mọi việc, cũng không làm khó dễ bà ấy, bà ấy cũng là người cẩn trọng không hề tỏ ra ác ý, còn có cả thông tin bà không thể có con, nên mẹ tôi cũng không cần phải kiêng dè, họ sống chung với nhau cho đến nay cũng được xem như hòa thuận.

Nhị phu nhân cũng đối xử tốt với tôi, không hề tỏ ra ghen ghét hay đố kỵ, còn tôi trước kia thì xem bà ấy như người vô hình, coi như thêm người sống ở phủ.

Tôi suy nghĩ, đúng là không có thời đại nào là sống dễ dàng, bước vào phòng ngủ, xung quanh trang trí đúng kiểu tiểu thư đài các, hoa trưng khắp phòng, phảng phất hương thơm nhè nhẹ, căn phòng có màu sắc tươi sáng, thật sự xinh đẹp. Đến phòng quần áo, tôi chọn một bộ đồ màu xanh ngọc bích đơn giản, trên tay áo ngoài và vạt áo trong thêu vài bông sen đồng bộ, tôi nhờ Minh Ca chỉ cách mặc như thế nào.

Tiếp đến ngồi xuống bàn trang điểm, khẽ chạm ngón tay đến mặt gương đồng, điều chỉnh cho gương đối diện khuôn mặt, từ lúc đến đây, tôi vẫn chưa biết được khuôn mặt mình trông như thế nào. Bóng ảnh trên gương lờ mờ xuất hiện, để so sánh khuôn mặt, thì Minh Ca có khuôn mặt tròn bầu bĩnh, gương mặt của một tiểu cô nương ngây thơ chưa chịu trưởng thành, còn Dương Đặng Vi lại là khuôn mặt trái xoan, mài liễu môi cong, đôi mắt phượng tôn lên vẻ đẹp cao quý, mặc dù chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng nhìn khí chất vẫn có vẻ trưởng thành hơn, chắc là do thừa hưởng từ người mẹ của cô ấy.

Xinh thật, nếu là hiện đại, chắc chắc sẽ nổi tiếng, chỉ là… sinh vào thời đại vua chúa, thường thì hồng nhan bạc phận, sống cũng không vui vẻ, thoải mái gì, không biết chuyện gì đã xảy với cô ấy mà mình lại có thể xuyên vào cơ thể này được.

Minh Ca thấy tôi trầm ngâm, bèn lấy chiếc lược chải lại tóc cho tôi, mái tóc dài mềm mượt, cũng không quá khó khăn, còn việc búi kiểu tóc, tôi chỉ trả lời là làm kiểu thường ngày là được, cũng phải mất khoảng nửa tiếng để hoàn thành, đúng là quá cầu kì mà, sau này tôi sẽ chỉ Minh Ca những kiểu búi hiện đại tôi hay dùng cho nhanh gọn.

Mọi thứ xong xuôi, tôi nhờ cô ấy dắt tôi đi xung quanh nhà tham quan, dù sao cũng phải nhìn kĩ nơi mình sống chứ, còn tiện trốn đi nữa, thời này chắc không phải thiếu nữ được tùy tiện ra khỏi phủ dễ dàng đâu.

Dạo quanh sân vườn phòng tôi, có một cây liễu to xanh rì rì, phía dưới có một bộ bàn bằng gỗ thường dùng để thưởng trà hoặc tập đàn ca, đúng là thú vui tao nhã thời này, nhưng xui cho Dương Đặng Vi nàng ơi, người đang ở trong thân xác này, một chút kiến thức về những thứ đó cũng không hề biết. Bỗng chợt nhớ ra, vì sao cô ấy ra ngoài rồi biến mất, còn tôi lại rơi từ trên trời xuống thay cho cô ấy, tôi liền hỏi Minh Ca về chuyện sáng này, chỉ nghe cô ấy nói, Dương Đặng Vi vô tình nghe lỏm được cha nàng đang nói chuyện với bằng hữu ông ấy, bàn về việc nhà Vua chuẩn bị ban hôn cho Dương Đặng Vi với người con trai thứ bảy của ngài ấy, được gọi là Sở Thân Vương, đang ở ngoại thành cách phủ không xa đi về hướng Tây.

Tiếp theo đó như thế nào, Dương Đặng Vi không thèm nghe nữa, một mạch chạy về phòng, nằng nặc đòi Minh Ca dẫn cô ấy đi ra ngoài, nói rằng cô ấy có một việc quan trọng cần phải làm, sau đó thì câu chuyện của tôi xuất hiện.