Liệu Ta Có Thể Gặp Lại Nhau Sau Một Ngàn Năm

Chương 12: Gặp mặt Đại Hoàng Tử, Sở Quốc Doanh




Sau khi trải qua một ngày ở phủ để nghỉ ngơi, tôi và Sở Minh Quân phải vào cung tạ lễ thánh thượng, nếu đây không phải là quy định bắt buộc, không đời nào tôi muốn bước chân vào nơi đó lần hai. Đã từng gặp nhau nên Hoàng thượng nói chuyện thoải mái hơn hẳn, bỗng tôi cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm, tôi lén nhìn lên phía Hoàng hậu, khí thế áp bức phát ra từ người bà ấy.

Đúng là bà ấy đang nhìn tôi, tôi cảm thấy khó hiểu, liệu lần trước mình đã làm gì thất lễ hay không, rồi tôi mới chợt hiểu ra, Hoàng hậu là người thân sinh ra Đại Hoàng tử, mà người đó và Sở Minh Quân lại là ứng cử viên tiêu biểu cho vị trí Thái tử, nên bà ấy không muốn Sở Minh Quân lấy được một người có gia thế tốt, có thể chống lưng làm ảnh hưởng đến tương lai con trai của bà ấy sau này.

Nhưng dù sao bà ấy cũng là Hoàng hậu, tỏ ra thù địch với tôi cũng chỉ có thể để trong lòng, thầm nghĩ mình nên biết ý mà ít tiếp xúc với bà ấy vậy.

Xin phép Hoàng thượng cáo lui để đến cung của Đức phi thăm hỏi, trên con đường dài đầy sỏi, tôi đi lùi về sau Sở Minh Quân vài bước, ngước nhìn khuôn mặt góc nghiêng của ngài ấy.

Thật ra tôi cũng rất tò mò, liệu Sở Minh Quân có hứng thú gì với ngôi vị Thái tử này hay không, đã qua bao đời Hoàng đế trong lịch sử, có ai mà không mong muốn mình trở thành vua, thậm chí là giết người cướp ngôi để thỏa mãn mong cầu. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, Sở Minh Quân ngoảnh đầu lại, hỏi:

- Có vấn đề gì sao? Nếu muốn nhìn phu quân của mình, nàng có thể bảo ta một tiếng, ta sẽ đứng lại, cho nàng nhìn thoải mái.

Các nô tì bên cạnh nghe vậy đỏ mặt thay cho tôi, còn tôi thì nổi cả da gà, thầm nghĩ tên này lại dám trêu chọc tôi giữa ban ngày như vậy, không biết ngại sao. Tôi xì mũi, thẳng thắn đáp lại:

- Thưa phu quân, tôi đây chỉ vì nhìn thấy mặt ngài có dính chút gì đó sợ người khác nhìn thấy sẽ chê cười, còn chưa kịp bảo ngài thì ngài đã tự luyến như vậy rồi. Thật là đã để ngài phải thất vọng rồi.

Tôi đã luyện kỹ năng nói xạo thành như nói thật kết hợp với khuôn mặt tỉnh như ruồi cả trăm lần rồi, nên chắc chắn Sở Minh Quân sẽ tin, nhưng không nghĩ người này có thể dày mặt, bảo với tôi rằng:

- Nếu phu nhân của ta đã nói như vậy, thì nàng hãy phủi giúp ta đi, dù sao ta cũng không biết vị trí vết dơ đó nằm ở đâu, còn nàng thì lại rất muốn giúp, đúng không?

Vừa nói vừa chìa khuôn mặt nhẵn bóng của hắn đến trước mặt tôi, nhắm mắt ra vẻ hưởng thụ, miệng còn không ngừng tủm tỉm cười. Tôi cũng đành giả bộ cầm khăn tay lên, lỡ nói dối rồi thì đành phải theo cho trót, chùi chùi chà chà ngay má của hắn, “này thì giúp, này thì cười này!”, vừa thầm nghĩ mình ngu ngốc vừa dùng lực để chà.

Các nô tì trong cung nhìn vào, chỉ thấy cảnh chúng tôi phu thê ân ái, hạnh phúc quan tâm cho nhau, không ngừng đỏ mặt, hú hét ngưỡng mộ.

Bỗng nhưng một tiếng nói từ đâu xuất hiện, các nô tì nhận ra thân phận người đó, liền im bặt lùi sang một bên:



- Chà, hôm nay có nhã hứng đi tham quan ngự hoa viên, không ngờ lại bắt gặp cảnh phu thê hai đệ đang ân ân ái ái, làm cho người huynh trưởng như ta đây thật sự ngưỡng mộ.

Tôi và Sở Minh Quân quay đầu lại nhìn, xem người vừa lên tiếng là ai, tôi thì chắc chắn không biết người đó rồi, không biết hành lễ thế nào, Sở Minh Quân đã lên tiếng:

- Chào Đại Hoàng tử, không ngờ huynh cũng vào cung hôm nay, hôm trước vì lệnh cấm túc mà huynh không ra khỏi phủ được, làm đệ vẫn chưa nhận lời chúc phúc của huynh, sẵn đây gặp mặt, đệ cũng xin giới thiệu phu nhân để hai người làm quen.

Thì ra là Đại Hoàng tử Sở Quốc Doanh hay được nhắc đến, thấy hắn ta đang nhìn mình, tôi cũng lịch sự cúi đầu chào. Phải nói đến vị này, khuôn mặt cũng sáng sủa, đã cưới được một chính thê và ba vị thiếp, ai cũng là con nhà quyền quý, lại là con trai của Hoàng hậu, tương lai rộng mở, cũng không trách được hắn, tiền đồ như vậy, nếu lại rơi vào tay của Sở Minh Quân, gặp người khác cũng sẽ tức hộc máu nói chi là hắn ta.

Nhưng điều chính yếu mà tôi nghe Minh Ca nói, chính là hắn ta đầu óc không được lanh lợi, hay khiến Hoàng thượng nổi giận, vừa rồi vì một lời nói ngu ngốc gì đó mà bị cấm túc hết ba tháng, hôm nay mới được trở lại cung diện kiến.

Sở Quốc Doanh tiến lại gần, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mỉm cười mỉa mai, bảo với Sở Minh Quân:

- Là huynh trưởng nên ta mới bảo đệ này, phu nhân của đệ có vẻ hơi ốm yếu, nhìn là biết khó có con, nam nhi thì tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nên mau sớm cưới thêm người về, sinh con đẻ cái, làm cho phụ thân vui mừng.

Cái tên đáng nguyền rủa này, ngươi coi phụ nữ bọn ta là cái gì, chẳng lẽ chỉ là công cụ sinh con cho các ngươi thôi sao, tôi tức giận thầm trù hắn sau này ra đường đều giẫm phải phân chó, nghiến răng ken két. Nhìn qua Sở Minh Quân, chỉ thấy khuôn mặt ngài ấy sầm lại, nhưng giọng nói vẫn vui vẻ tiếp lời:

- Đa tạ huynh đã quan tâm, việc phủ của đệ, đệ và phu nhân sẽ tự giúp đỡ lẫn nhau, còn để cho phụ thân vui mừng... đệ nghĩ chỉ cần huynh nên tập học cách suy nghĩ kỹ càng, rồi mới thưa chuyện với phụ thân, đừng khiến cho người tức giận thì tốt hơn nhiều đấy.

- Đệ….!!!!

Sở Quốc Doanh tức tím mặt, tính lên tiếng dạy dỗ Sở Minh Quân, thì bị tên thái giám hầu cận cản lại, ngắt ngang lời hắn:

- Kính thưa Đại Hoàng tử, đã đến giờ học sách lược, ngài mau mau đến phòng học, nếu muộn sẽ bị bẩm báo lên Hoàng thượng, ngài sẽ lại bị trách phạt đó ạ!

Hắn ta nghe đến hai chữ “ trách phạt”, liền hất hàm “hừ” một cái, rồi quay người rời đi, trước khi đi còn lườm huýt Sở Minh Quân, ngụ ý hãy coi chừng hắn ta. Tên thái giám kia cũng cúi đầu chào chúng tôi, khi hắn nhìn tôi mỉm cười rồi quay đi theo Sở Quốc Doanh, một cảm giác ớn lạnh dọc ngang sống lưng, tôi chợt nhớ đã từng gặp hắn ở đâu rồi.



Cố gõ gõ đầu suy nghĩ, mới nhớ đến đêm mà tôi trốn đi kỹ viện, đã nhìn thấy hắn đe dọa tên say rượu, thì ra... hắn là thái giám kề cận bên Đại Hoàng tử, thảo nào đến Sở Thanh còn phải dùng kính ngữ.

Thấy tôi vẫn đứng đực một chỗ không di chuyển, Sở Minh Quân liền bắt lấy tay tôi, mau chóng đi đến cung của Đức Phi. Cung điện xa hoa lộng lẫy, mọi thứ đều bày trí rất tinh xảo, hương thơm từ gỗ đàn hương bay thẳng vào mũi tôi, cho dù thơm như nào, tôi cũng không quen lắm, có chút chóng mặt.

Đức phi niềm nở đón lấy tay tôi, mời chúng tôi đến bàn thưởng trà, quan sát hai người đang nói chuyện, tôi nhận ra không chỉ vẻ ngoài của Sở Minh Quân, ngay cả tính cách cũng hao hao với Đức phi, cho thấy bà ấy đã nuôi dạy con kỹ càng đến mức nào. Đức phi cứ dúi vào tay tôi mấy mẩu bánh ngọt, được xem là bánh thượng hạng trong cung, tôi rất thích chúng nhưng cũng có chút ngại, cứ như là người lớn thưởng kẹo cho đứa con nít ngoan vậy.

Khi thấy tôi nhắc đến việc chạm mặt Đại Hoàng tử ở ngoài ngự hoa viên, bà ấy liền trầm mặc, căn dặn chúng tôi hãy cẩn thận, hạn chế tiếp xúc với người đó, thậm chí cấm Sở Minh Quân buông lời không hay về hắn, tránh việc hắn ghi hận trong lòng.

Buổi nói chuyện cũng khá suôn sẻ, tôi kể cho bà ấy nghe vài mẫu chuyện cười mà tôi thu thập được ở bên ngoài, nhìn bà ấy rất có hứng thú với câu chuyện của tôi. Sau đó hai người chúng tôi bảo rằng không tiện ở lâu, xin phép cáo lui, Đức phi luyến tiếc nhìn tôi, bảo rằng rãnh rỗi hãy vào cung, kể chuyện cho bà ấy nghe tiếp, tôi gật đầu đồng ý, bảo nhất định sẽ quay trở lại.

Ngồi trên xe ngựa, tôi chống cằm, hướng mắt ra bên ngoài, không nói điều gì, Sở Minh Quân thấy vậy, liền hỏi tôi cảm thấy không khỏe chỗ nào hay sao, ngỏ ý muốn mời đại phu ghé phủ bắt mạch, tôi lắc lắc đầu, trầm ngâm một chút rồi cũng quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng, bảo với Sở Minh Quân rằng sống trong cung quá ngột ngạt, như con chim bị nhốt trong lồng, không cách nào thoát ra được, nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi sẽ không chọn sống an phận trong chiếc lồng vàng đó, ngày ngày cứ sợ bị bày mưu tính kế, người khác ganh ghét, hãm hại.

Sở Minh Quân nhìn tôi rồi nhẹ nhàng an ủi, bảo tôi yên tâm, có ngài ấy ở đây, sẽ bảo vệ cho tôi, không cần phải lo sợ, tôi mỉm cười, tỏ lòng biết ơn. Ánh nắng xuyên qua những tán lá, trải dài xuống con đường ra khỏi cung, phát sáng lấp lánh, trong chiếc xe ngựa đang rời đi, có một người trong lòng không muốn quay đầu lại.

Về đến khu phòng đã được sắp xếp, tôi ngã nhào lên giường, liền chợp mắt đến chiều. Khi thức dậy, tôi hỏi Minh Ca là Sở Minh Quân đang ở đâu, chỉ nghe em ấy bảo rằng hắn bàn việc ở thư phòng, sau đó cùng Sở Thanh và vài người khác đã đi ra ngoài, còn đi đâu thì không biết.

Xem ra Sở Minh Quân cũng không phải dạng ăn không ngồi rồi, hưởng thụ vinh hoa, cũng đúng thôi, một người sẵn sàng chinh chiến sa trường suốt ba năm, chịu bao gian khổ, thì làm sao là một người lười biếng được, nhưng mà nhớ lại lời của gã say rượu ở kỹ viện, lại dám gọi Sở Minh Quân là phế vật, nghe như vết thương ở trận chiến bị ảnh hưởng, không thể cầm kiếm được nữa, chắc hẳn hắn cảm thấy tổn thương lắm.

Tôi chợt nhớ ra, mẹ tôi lúc trước bị ngã xe, chiếc xe đè lên chân mẹ tôi khiến bà ấy bị đau nhức suốt một thời gian, bà tôi đã chỉ một bài thuốc đông y, giúp cho mẹ tôi khuyên giảm hẳn, không biết bài thuốc này có thể giúp Sở Minh Quân bình phục được hay không, nhưng tôi sẽ thử xem sao.

Suy nghĩ xong xuôi, tôi bắt đầu tìm dược liệu thuốc, tôi không dám đảm bảo hiệu quả, nên cũng không thông báo cho Sở Minh Quân biết, tất nhiên tôi sẽ đưa cho thái y của phủ kiểm nghiệm trước, cũng coi như đề phòng sợ hắn nghĩ rằng tôi hạ độc.

Các dược liệu đó sẽ khá tốn thời gian để tìm kiếm, nên tôi cũng không gấp gáp, hiện tại tôi cần phải giải quyết vấn đề bản thân trước, đó chính là thời gian ở phủ này, thật sự quá chán.

Việc lấy Sở thân Vương đã lan khắp kinh thành, ai ai cũng đã biết đến tôi, sẽ khó cùng Minh Ca trốn ra ngoài chơi được nữa, thêm vào việc lần trước đã bị người của Đại Hoàng tử ám sát, Sở Minh Quân sẽ không cho tôi tự ý ra ngoài, nếu như vậy, há chẳng phải là tôi sẽ chết dí ở đây mất sao, ngày tháng dài đằng đằng sau này, biết phải tính sao đây, hu hu hu.