Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 64






Tô Mã đứng dậy, y phục to rộng, lộ bờ vai trắng nõn, giống như hoa lê giấu dưới ánh trăng.

- Ngươi đang cầm cái gì? Cho ta xem.

Bách Lý Kiêu nắm tay lại, hỏi:
- Hôm nay ngươi có từng đi ra ngoài?
Tô Mã vuốt tóc:
- Ta không chỉ đi ra ngoài, mà còn dạo một vòng.

Hiện tại toàn phong....! Không, toàn bộ người trong phong đều biết Bách Lý Kiêu, phong chủ Vô Thượng Phong, qua đêm cùng nữ nhân Vân Hoan tông.

Nói xong, nàng có chút hối tiếc khẽ nghiêng đầu, vệt đỏ trên cổ càng hiện rõ ràng:
- Đều tại ngươi đêm qua quá thô lỗ, để cho người khác chê cười.

Ánh nến lách tách vang.

Trong phòng vô cùng an tĩnh, Bách Lý Kiêu ngồi xuống ghế.

Sau một lúc lâu, nói:
- Có ai vào phòng?
- Đương nhiên là có.

Tô Mã bước xuống giường, đổ nước thuốc ra chén, trong tiếng nước ào ạt, sườn mặt minh diễm ở dưới ánh đèn thêm nhu hòa vài phần:
- Có một người tự xưng là Cung thúc đưa thuốc tới, nói là muốn ta nhìn ngươi uống thuốc.

Bách Lý Kiêu rũ mắt, cũng không động.

Tô Mã nhíu mày:
- Như thế nào, ngươi sợ ta hạ dược?
Nhìn sắc mặt hắn lạnh nhạt, nàng tỏ vẻ thương tâm, thở dài một hơi:
- Vậy phải làm sao bây giờ.

Nếu ngươi không muốn uống, ta cũng không thể cạy miệng ngươi.

Nói xong, như nhớ tới gì đó, xoay chuyển tròng mắt.

Cúi đầu nhấp một ngụm mước thuốc, hơi hơi cúi người, dưới ánh nến, cánh môi dính nước thuốc, cũng không chua xót, như có hương thơm đánh úp lại.

Nàng nâng mắt, trong mắt hàm chứa ý cười, như xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng, nói không hết muốn nói lại thôi, nói bất tận đưa tình ẩn tình.

( Yul: " xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng" Gió xuân thổi nhẹ qua hiên, sương hoa nồng nàn.)
Bách Lý Kiêu nâng mắt, đưa tay bắt lấy tay nàng:
- Nếu ngươi muốn, ta sẽ không lưu tình.

Tô Mã nuốt nước thuốc, đắng đến nhíu mi, nhưng cũng không trở ngại nàng ngọt thanh:
- Đêm qua ngươi cũng không có lưu tình a...!
Bách Lý Kiêu không nói, kéo nàng hướng về phía giường.

Sắc mặt Tô Mã biến đổi, nàng tuyệt đối không thừa nhận, lúc này trong lòng có chút khẩn trương cùng lùi bước.

Nàng ngoài sáng trong tối trêu chọc Bách Lý Kiêu, không phải vì giờ phút này sao, khi thấy giường ở trước mắt, hắn như hạ quyết tâm kéo nàng đi qua, chân nàng lại đảo quanh, lòng bàn chân như nặng trĩu.

Ngay lúc hoảng thần, đã bị Bách Lí Kiêu đẩy lên giường, hắn chậm rãi hạ thân thể.

Ánh mắt hơi lóe, hơi thở lạnh băng phun trên mặt nàng.

Thân thể Tô Mã cứng đờ trong chớp mắt, nghĩ qua đêm nay nàng có thể đại công cáo thành, lúc sau trời cao mặc chim bay, vì thế đột nhiên nhắm mắt lại, nâng tay lên.

Đầu ngón tay vừa đụng tới cổ áo của hắn, đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng máy móc.


Nàng cả kinh, phía sau không còn điểm tựa.

May là tối qua đã có kinh nghiệm, nàng ôm chặt cổ Bách Lý Kiêu, theo hắn rơi xuống.

Trở lại kho binh khí, nàng miễn cưỡng đứng vững, hơi co rúm một chút:
- Ở trên giường lại không muốn, ngươi mang ta tới chỗ này làm gì, chẳng lẽ hoài niệm tối qua, muốn chốn cũ trọng du, gia tăng tình thú?
Bách Lý Kiêu đẩy nàng ra, hắn đến sau kệ binh khí, đẩy một cơ quan trên mặt tường, sau một trận chấn động, mặt tường trống rỗng mở ra một cửa đá, Bách Lý Kiêu nói:
- Nơi này có thể ra khỏi phong.

Cửa đá vừa mở, không khí lạnh lẽo gào thét tiến vào.

Tô Mã nhìn bên ngoài đen nhánh, lúc này mới hiểu Bách Lý Kiêu muốn mang theo nàng lén rời khỏi phong.

Không biết trong lòng nàng cảm thấy thất vọng hay là thở phào một hơi, sắc mặt vẫn mang ý cười:
- Thì ra Bách Lý phong chủ muốn cùng ta tư bôn.

Bách Lý Kiêu đi ra ngoài, thanh âm trầm thấp mang theo lạnh lẽo truyền vào tai nàng:
- Nhiều lời nữa, cắt lưỡi.

Tô Mã lấy tay áo che miệng, cong mắt cười nói:
- Ta không nói là được, lưỡi ta còn có chuyện cần sử dụng...!
Tỷ như, cạy môi người nào đó.

Nói chưa hết lời cũng không biết hắn có nghe hiểu hay không, chỉ là bước chân hơi nhanh một chút.

Nàng theo Bách Lý Kiêu gian nan xuống núi, đi được không xa, liền nghe được một thanh âm vang lên tiếng hí vang.

Nàng nâng mắt vừa thấy, thì ra là Truy Thiên.

Bách Lý Kiêu vỗ vỗ đầu ngựa, thấp giọng nói:
- Truy Thiên, vất vả ngươi.

Truy Thiên bị nhốt ở Vô Thượng Phong mấy tháng nay, vừa nghe có thể ra cửa liền có chút hưng phấn, vó ngựa lẹp xẹp không ngừng.

Lần này đi ra ngoài vì tránh sự chú ý, Bách Lý Kiêu chỉ manh theo một mình Truy Thiên.

Hắn vừa định leo lên, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Hai con ngựa này tính cách cương liệt, năm đó hắn vì thuần phục hai con ngựa này, đã cùng chúng nó giằng co bảy ngày bảy đêm, mới có thể khiến chúng trở nên dịu ngoan một chút.

Nhưng "Dịu ngoan" cũng chỉ đối với hắn, còn đối với người khác vẫn luôn trước sau như một rất hung ác.

Nếu gần thân không chết cũng bị thương.

Hắn có thể lên ngựa, nhưng Tô Mã...!
Đang lúc nhíu mày, Truy Thiên liếc nhìn Tô Mã một cái, đột nhiên lắc lắc cái đuôi gập đầu gối chân trước, còn mũi phát ra tiếng phì phì ân cần thỉnh Tô Mã leo lên.

Bách Lí Kiêu:
- ...!
Tô Mã:
- ...Khụ.

- Có lẽ là......!Ta sinh ra mang phận chịu nhiều người thích, ngay cả con ngựa cũng không ngoại lệ.

Dưới bóng đêm, nàng không thấy rõ thần sắc của Bách Lý Kiêu, chỉ nghe hắn nói:
- Lên ngựa.

Tô Mã sửng sốt một chút, tiếp theo có chút khó xử mà thở dài:
- Con ngựa này quá cao lớn, ta không thể leo lên được, phải làm sao bây giờ?
Truy Thiên vì tỏ vẻ hữu hảo, móng trước cắm vào trong đất, nếu độ cao này mà nàng còn leo không tới, thì chính là vô cớ gây rối.


Bách Lý Kiêu nhíu mày, không chút thương hương tiếc ngọc đưa tay muốn bắt nàng.

Tô Mã nghiêng người tránh thoát, oán giận nói:
- Ngươi đã mất công mang ta theo, nhất định là thấy ta có chổ cần lợi dụng.

Này còn chưa bắt đầu xuất phát đã đối xử thô lỗ với ta như thế, sao ta có thể an tâm đi theo ngươi?
Hắn nâng mắt, ánh mắt như khiến gió sương đông lại.

Trong lòng Tô Mã lo sợ, nhưng vẫn kiên trì ngẩng đầu nhìn hắn.

Bách Lý Kiêu rũ mắt, đầu ngón tay vòng qua eo nàng, lại không ngờ hắn không ôm eo nàng, mà là đè nàng lên ngang lưng ngựa.

Tô Mã lập tức kêu lên một tiếng.

Bách Lý Kiêu lên ngựa, túm dây cương, Truy Thiên vui sướng chạy về phía bóng đêm.

Tô Mã kêu lên:
- Bách Lý Kiêu, ngươi là vương bát đản!
Nàng còn nghĩ rằng, nàng có thể ngồi trước người Bách Lý Kiêu, hai người cưỡi ngựa một trước một sau, tình chàng ý thiếp.

Không ngờ hắn giống như mang theo một bao tải, ném nàng vắt ngang lưng ngựa.

Theo sự di chuyển xóc nảy của Truy Thiên, nàng cảm giác mọi thứ trong bụng muốn trào ra.

Bách Lý Kiêu lạnh lùng không để tâm, mặt mày trong phong sương càng hiện lãnh ngạnh:
- Giá!
Một đường xóc nảy, Tô Mã nằm ngang lưng ngựa mơ màng hồ đồ, ăn một bụng gió lạnh cùng cát đất.

Vừa mới bắt đầu nàng còn mềm nhỏ giọng xin tha, muốn hắn đặt nàng xuống.

Nhưng Bách Lý Kiêu như bị bóng đêm lạnh băng phong bế, không nói một câu.

Trong lòng nàng sinh khí, cũng mặc kệ cái gì ba bảy hai mốt, hé miệng liền mắng chửi.

Chửi cũng không nghĩ ra từ gì mới, chỉ lăn qua lộn lại ba chữ "Vương bát đản", chửi đến kiệt sức cũng không có nhai ra từ nào mới.

Mà sắc mặt Bách Lý Kiêu vẫn không thay đổi, thậm chí còn liếc nhìn nàng một cái.

Bách Lý Kiêu trầm mặc ít lời, cũng không để ai vào mắt, vậy mà hắn lại liếc nhìn nàng, nhưng Tô Mã thật sự hiểu hắn, ở trong xóc nảy còn có thể nhìn hiểu ẩn ý:
"Chửi đủ chưa? Nếu chưa đủ tiếp tục chửi."
Nàng vô cùng nhụt chí, tiếng mắng chữi theo xóc nảy cũng mơ hồ qua đi.

Một đêm này chịu tội thế nào tạm thời không nhắc tới, sáng sớm, nàng mới vừa tỉnh lại, cũng không cảm thấy bản thân không khoẻ, ngược lại gương mặt có chút ấm áp.

Nàng vẫn còn đắm chìm trong cơn tức giận từ đêm qua, mới tỉnh dậy nên có chút đè nén.

Lại thấy trước mắt là một tấm lưng gầy lớn, khẽ sửng sốt, trong lòng hết sinh khí.

Nàng cong khóe môi, làm bộ chưa tỉnh trộm ngã người vào lưng hắn.

Ở trên lưng ngựa xóc nảy, sống lưng hắn vẫn vững vàng, bị ánh sáng mặt trời chiếu vào hơi nóng lên, Tô Mã thỏa mãn nhắm mắt.

Lúc nàng là Tiểu Trác Tử hay là Tiểu Lê, đều chỉ đi theo sau hắn, hoặc là ở trong lòng, trước nay chưa có dán mặt sau lưng hắn, tư thế bất an như thế rồi lại tâm an.

Xa xa mà nhìn, có thể thấy khói bếp lượn lờ, mặt trời mới mọc từ phía đông, ráng màu vạn trượng, phủ ấm một mảnh bình nguyên.


Trong lòng nàng là một mảnh an bình, lại muốn ngủ đi.

Đột nhiên, Bách Lý Kiêu nói:
- Ngồi thẳng.

Tô Mã làm bộ không nghe thấy, còn muốn ôm chặt eo hắn.

Hắn vòng tay nắm cổ áo nàng, nàng vội ngồi thẳng thân thể, trợn mắt làm mặt quỷ thầm nói:
" Dựa một chút cũng không cho, thật là keo kiệt."
Đột nhiên, khóe mắt nhìn thấy thành thị nơi xa, nội tâm vừa động:
- Phong chủ, phía trước chính là Biện thành, chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút đi.

Bách Lý Kiêu không trả lời nàng, nàng nghiêng thân thể về phía trước, cố ý kiều thanh nói:
- Ta theo ngươi chạy cả một đêm, hiện tại cả người đau nhức, toàn thân vô lực, nếu chẳng may ngã xuống ngựa, phải làm sao bây giờ? Nếu ngươi không thương tiếc ta, cũng nên suy xét khả năng chậm trễ lộ trình.

Bách Lý Kiêu nhìn vòng tay quấn chặt eo mình, hoàn toàn không cảm thấy "Vô lực", hắn hơi nhíu mày.

Sau một lúc lâu, kéo chặt dây cương, đột nhiên xuống ngựa.

Tô Mã không có điểm dựa, thiếu chút nữa từ trên ngựa ngã xuống đất.

Nhưng thấy hắn chịu dừng lại, nàng cũng không thể phát tác tính tình.

Truy Thiên săn sóc mà quỳ xuống, nàng lại bất động, dùng cặp mắt vô tội nhìn về phía hắn.

Bách Lý Kiêu dừng một chút, hắn giơ tay, lòng bàn tay hơi cong, vòng qua vòng eo của nàng, nhấc nàng xuống ngựa.

Tô Mã xuống ngựa, cảm giác không khí mát lạnh tiến vào lồng ngực, hít sâu một hơi.

Nơi xa chính là Biện thành.

Lần trước hai người đã đi ngang qua nơi này, lúc nàng là Tiểu Lê.

Vừa vặn Biện thành diễn ra Quỳnh Hoa tiết, nàng còn nhớ đêm đó pháo hoa đầy trời, cùng với sông đào bảo vệ thành, hương thơm say lòng người.

Bách Lý Kiêu nâng mắt, không biết nghĩ tới cái gì, cũng nao nao.

Sau một lúc lâu, hắn rũ mắt, đem tất cả cảm xúc giấu sau hàng lông mi dài, nói:
- Đi thôi.

Tô Mã nhấp môi cười.

Hai người một ngựa chậm rãi đi về phía trước, vào trong Biện thành, nhìn bên đường khói trắng lượn lờ, đã có người bán hàng xốc lên nắp đậy, lộ ra màn thầu nóng hầm hập, có lẽ canh giờ quá sớm, trước sạp chỉ có vài khách thương cùng người giang hồ.

Tô Mã cùng Bách Lý Kiêu đến trước một cửa hàng, còn chưa ngồi xuống đã bị nhiệt khí huân đầy mặt, quán này chỉ có một mình chủ quán, khuôn mặt che kín nếp nhăn bị nhiệt khí huân đến ửng đỏ.

Tô Mã đến trước mặt lão bản, hỏi:
- Chủ quán, nơi này của ngươi có thức ăn gì?
- Bánh bao màn thầu cái gì cũng có.

Chủ quán tùy ý ngẩng đầu, lập tức sửng sốt.

Nếu nói sắc mặt lúc nãy là ửng đỏ, hiện tại chính là đỏ bừng, ánh mắt đăm đăm, môi run rẩy, sau một lúc lâu miễn cưỡng nói ra lời:
- Cô, cô nương, người muốn gì?
Tô Mã muốn mấy cái bánh bao màn thầu, sau đó quay đầu lại nhìn Bách Lý Kiêu.

Bách Lý Kiêu trầm mặc, Tô Mã nhíu mày:
- Hiện tại ta không có một xu dính túi, ngươi cũng không thể để ta bán thân mua điểm tâm cho ngươi.

Nói xong, nàng nhún vai, Bách Lý Kiêu nhíu mày, đưa cho chủ quán một thỏi bạc.

Chủ quán lập tức kinh hoảng:
- Công tử, chỉ có một chút thức ăn không cần trả nhiều như vậy.

Bách Lý Kiêu nói:
- Thu.

Tô Mã nhìn hắn không để tâm, nhớ lần đầu tiên gặp hắn, hắn đập nát mấy cái bàn trà, lúc ấy cũng móc ra một thỏi vàng, thiếu chút nữa dọa lão bản nhảy dựng, hắn chỉ nói một tiếng:
- Bồi tội

Rồi lập tức rời đi.

Từ đó đến nay chỉ ngắn ngủn mấy tháng, như đã qua nửa đời người.

Nàng ngồi đối diện hắn, nhìn hắn rũ mắt châm trà, cười nói:
- Phong...Công tử, nếu ngươi ra tay hào phóng như vậy, có thể tiêu pha một chút cho ta đổi thân váy áo.

Ta xuyên áo choàng này, giống bộ dáng gì.

Bách Lý Kiêu nâng mắt, thấy nàng thân hình mảnh khảnh bị bao trong áo choàng to rộng, cổ áo rời rạc treo trên vai lung lay sắp đổ, tảng lớn da thịt trắng nõn bại lộ trong gió, da thịt kiều nộn hơi đỏ lên, xuống chút nữa, dù có áo choàng to rộng cũng không che đậy được nơi phập phồng...!
Mỹ diễm như thế, rồi lại có chút chật vật, trên cổ vẫn còn dấu cắn, không khiến người khác suy nghĩ miên man mới lạ.

Chung quanh có người liên tiếp nhìn qua, đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn.

Hắn ngẩn người, ném cho nàng một thỏi bạc.

Tô Mã cầm lấy, kẹp giữa hai đầu ngón tay:
- Cho chủ quán là một thỏi bạc, cho ta cũng là một thỏi bạc.

Thì ra ta ở trong lòng ngươi còn không bằng mấy cái bánh bao.

Bách Lý Kiêu nói:
- Im miệng.

Tô Mã tức giận liếc hắn một cái.

Chỉ chốc lát, chủ quán bưng thức ăn lên, còn đưa tặng không ít dưa muối, toàn bộ hành trình không dám liếc nhìn Tô Mã:
- Khách, khách quan từ từ dùng.

Tô Mã cười cảm tạ chủ quán, chủ quán đang châm trà cho Bách Lý Kiêu, thiếu chút nữa đổ trà vào người hắn.

Bách Lý Kiêu nhìn Tô Mã, Tô Mã lập tức thu liễm ý cười, ân cần đẩy đồ ăn qua.

Chỉ là cúi đầu vừa thấy, này đó có thể mua mười cái bánh bao, không khỏi thở dài:
- Xem ra mỹ mạo của ta chỉ đáng giá nhiêu đây.

Bách Lý Kiêu nhíu mi, vừa định nói chuyện, lại thấy lão bản ở khách điếm bên cạnh từ trên lầu ló đầu ra, hỏi tiểu chủ quán:
- Lý Cường, sao ngươi còn mở quán, không sợ mất mạng a!
Lý Cường cười nói:
- Nơi này nhiều người lui tới.

Các vị khách quan cũng quen thuộc nơi này, ta không ở đây còn ở chỗ nào.

Huống chi ta làm ăn ngay thẳng, ban ngày ban mặt, sợ cái gì?
- Ngươi không biết?
Lão bản khách điếm vừa hưng phấn lại vừa nghĩ mà sợ, chỉ chỉ tay:
- Ngỏ nhỏ phía sau ngươi, đêm qua xảy ra án mạng.

Nghe bọn hắn nói có hai đệ tử môn phái đấu kiếm sinh tử, cả hai đều chết.

Lúc quan phủ tới thu thi, vết máu trên tường còn chưa phai.

Lý Cường run run, còn chưa kịp nói chuyện, một kiếm khách song kiếm bạch y nói:
- Ai nói là đệ tử môn phái, chỉ là đám chó săn của Ma giáo mà thôi.

- Ma giáo?
Biện thành cùng Lạc thành cách nhau khá xa, bá tánh an cư lạc nghiệp, đối với chuyện giang hồ cũng không rành, vì vậy nghe hai chữ "Ma giáo", có chút xa lạ.

Tô Mã cắn một miếng bánh bao, dựng lỗ tai lên nghe.

Kiếm khách nói tiếp:
- Đêm qua ta đã tìm hiểu rõ ràng.

Hai người chết kia, một người là đệ tử Tứ Tượng Kiếm phái, một là ác tặc.

Đệ tử kiếm phái xuất môn làm nhiệm vụ, trên đường đi gặp ác tặc, tâm sinh khó chịu, vì thế muốn thay trời hành đạo, nhất kiếm xuyên tim ác tặc kia, không ngờ lại bị ác tặc trở tay đánh lén.

Ác tặc chết không đủ tội, đáng tiếc tên đệ tử kia, rơi vào kết cục chết tha hương..