Hắn nói:
- Chuyện xưa kia, thư sinh trải qua một giấc mộng.
Chỉ là mộng này có kết cục cố định, dù hắn muốn thay đổi, cũng không làm nên chuyện.
Nên ta liền nghĩ tới nàng.
Tô Mã hoảng hốt, thì ra hắn biết, hắn thật sự cái gì cũng biết.
Hắn trầm giọng nói:
- Từ đó về sau, ta biết có chút chuyện không thể trái, cả đời này có lẽ thật sự mệnh trong chú định.
Tô Mã nhìn hắn, ngơ ngẩn rơi lệ.
Hắn lau nước mắt của nàng, ngữ khí vừa chuyển:
- Nhưng nếu khuất phục với vận mệnh, cả đời này còn gì ý nghĩa? Nếu nàng thật sự không chống cự, hiện giờ ta đã không ngồi trước mặt nàng.
Nếu ta thật sự nghe lệnh thiên, ta sẽ không thú nàng làm thê.
Tô Mã, nàng cùng ta kết hợp, là dùng huyết lệ giãy giụa ra kết quả.
Tô Mã nắm tay hắn, nghẹn ngào:
- Ta biết, ta biết…
Trong tia nắng ban mai, hai người chậm rãi tới gần, Bách Lý Kiêu nói:
- Ta sẽ không để bất luận kẻ nào mang nàng đi.
Dù thế giới này chỉ còn nàng cùng ta, ta cũng sẽ không từ bỏ.
Tô Mã nhắm mắt lại, hắn nói đúng, dù cùng toàn thế giới là địch, nàng cũng sẽ không từ bỏ.
Cho nên, nàng sẽ buông tay, để Bách Lý Kiêu đi báo thù.
dù trái thiên đạo, dù giẫm lên vết xe đổ, nàng cũng không tiếc.
- Ngươi muốn làm gì thì làm đi.
Nàng nhẹ giọng nói.
- Là báo thù hay là tha thứ, do chính ngươi lựa chọn, vận mệnh phải khống chế trong tay.
Nếu hắn trở thành ma đầu, nàng vẫn bồi hắn.
Nếu Thiên Đạo trừng phạt, nàng sẽ thế hắn chặn lại.
Giống như lời bọn họ thề lúc thành thân, dù nàng có thể bên hắn chỉ một ngày, nàng cũng không rời không bỏ.
Bách Lý Kiêu chậm rãi nâng mắt:
- Tô Mã, nàng có tin ta?
Nàng gật đầu:
- Ta tin ngươi.
Hắn chậm rãi gợi lên khóe môi:
- Vậy là tốt rồi.
Hắn vừa dứt lời, Tô Mã cảm giác trước mắt tối sầm, ngay lúc ý thức lâm vào hắc ám, nghe hắn nói:
- Ngủ đi, sau khi tỉnh lại hết thảy ân oán sẽ chấm dứt.
Tô Mã giãy giụa nhìn hắn, vẫn mất đi ý thức.
Hắn bế nàng lên, nhìn gió núi liệt liệt, biển mây cuồn cuộn.
Trước kia nơi này là nơi hắn hận nhất, nhưng qua hôm nay, hết thảy đều quy về mai một.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ trán Tô Mã, gió nhấc lên vạt áo, như ngọn lửa dây dưa thiêu đốt.
Hắn chậm rãi nâng mắt nhìn về phía không trung, ánh mắt lạnh lẽo:
- Ngươi nghe đã lâu đi?
Tiếng nói vừa dứt, chung quanh tức khắc tĩnh.
Biển mây đột nhiên không hề cuồn cuộn, không khí chung quanh như đọng lại.
Bách Lý Kiêu:
- Thế nào, nghĩ ta vĩnh viễn không phát hiện ra ngươi? Hay là cho rằng ta sẽ vĩnh viễn làm bộ không biết ngươi tồn tại?
Bỗng nhiên không gian, cuồng phong gào thét, phía chân trời sấm sét ầm ầm, trong mây đen cuồn cuộn, một đạo tia chớp cắt qua không trung, như mắt thần quỷ nhìn trộm nhân gian.
Bách Lý Kiêu lạnh lùng nói:
- Ta biết ngươi có thể nói, chớ có giả thần giả quỷ!
Thiên Đạo khẽ quát một tiếng:
- Bách !! Kiêu!
Thanh âm điếc tai, mang theo tức giận bị mạo phạm bị chọc phá bí mật.
Bách Lý Kiêu vẻ mặt bình tĩnh, ôm Tô Mã không hề đình trệ đi xuống núi:
- Xem ra ta phỏng đoán là đúng, thật sự có ‘ người ’ ở trên trời khống chế hết thảy.
Ngươi là thần hay là quỷ?
Thiên Đạo thanh âm trầm thấp:
- Ngô là Thiên Đạo.
- Thiên Đạo…
Bách Lý Kiêu rũ mắt, nhìn nơi xa đao quang kiếm ảnh công Vô Thượng Phong, hơi câu khóe môi:
- Trên đời này có từng có ‘Đạo’?
Thiên Đạo trấn định hỏi:
- Ngươi biết ta tồn tại từ lúc nào?
Bách Lý Kiêu nói:
- Lúc Tô Mã vẫn là Tô Yêu.
Thiên Đạo chấn động, tầng mây bỗng nhiên ầm vang một tiếng:
- Ngươi lại có thể giấu giếm lâu như vậy! Vậy ngươi có biết ngươi đang ở thế giới gì?
Bách Lý Kiêu nói:
- Có lẽ như thuyết thư kia kể, có bắt đầu cùng kết cục, mỗi người đều giống như rối gỗ trong thế giới.
Mà Tô Mã, chính là người xâm nhập thế giới này.
Thiên Đạo lạnh giọng:
- Ngươi đoán đúng phân nửa.
Đây là một thoại bản.
Mà ngươi chỉ là một nhân vật trong đó.
Một vai ác nhất định phải bị vai chính gi3t ch3t.
Tay Bách Lý Kiêu ôm Tô Mã bỗng nhiên căng thẳng.
Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không quá mức kinh ngạc.
Nhưng nghe Thiên Đạo xác nhận, vẫn có chút hoảng hốt.
Nhưng một người có máu có thịt chợt biết mình chỉ là một nhân vật trong quyển sách, người có tâm tính không vững sẽ hoài nghi hết thảy, khả năng sẽ nổi điên hỏng mất.
Hắn bình tĩnh như thế, đã là cực hạn.
Hắn nói:
- Ta từng nghe Tô Mã nhắc tới ‘ vai chính ’ cùng ‘ vai ác ’.
Nếu ta là vai ác, nhớ nàng từng giữ gìn Diệp Minh, ngữ khí lơ đãng có nhắc tới Từ Tư Tư.
Như vậy hai người bọn họ đều là vai chính.
Lúc trước ở Liệt Hỏa sơn trang, Tô Mã đã từng khóc lóc lên án hắn vì sao chỉ thích Từ Tư Tư, không thích nàng.
Nếu thế giới này thật sự là một thoại bản, rất có thể thoại bản ban đầu trong cốt truyện hắn có thích Từ Tư Tư.
Chỉ là hiện giờ mãn nhãn mãn tâm chỉ có nữ nhân này, thật khó tưởng tượng trong chuyện xưa kia hắn lại yêu người khác.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn Tô Mã trong lòng, trong mắt ôn nhu.
Thiên Đạo trầm mặc một chút, nó càng hỏi, liền càng có loại cảm giác vượt qua khống chế.
Bách Lý Kiêu có ngữ khí quá mức đạm nhiên.
Nó không rõ, vì sao đối phương biết hết thảy, vẫn có thể bình tĩnh như thế?
Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ Thiên Đạo trừng phạt?
Thiên Đạo trong lòng tức giận mọc lan tràn:
- Nếu ngươi đã biết tiền căn hậu quả, không sợ bị ta tru sát sao?
Đồng thời, phía chân trời sấm sét ầm ầm, trong tiếng gầm rú, Vô Thượng Phong bắt đầu đất rung núi chuyển.
Bách Lý Kiêu không nhanh không chậm nói:
- Ngươi không nghĩ vào ngày ta cùng Tô Mã thành thân, cũng chính là ngày ngươi bị hôn mê, ta đã làm cái gì sao?
Thiên Đạo không rét mà run, thật không thể tin được, bản thân lại bị nhân loại uy hiếp.
Nhưng nhớ Bách Lý Kiêu trong nguyên tác, lại không thể không kiêng kị:
- Bách Lý Kiêu, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Hắn chậm rãi nâng mắt:
- Nếu hôm nay là kết cục, vậy ngươi cần gì phải nóng vội? Nếu giết ta là sứ mệnh, vậy thỉnh ngươi an tĩnh mà xem diễn.
1
_______________________________
Bách Lý Kiêu ôm Tô Mã chậm rãi xuống núi, trong Vô Thượng Phong không biết ai cùng đám người Diệp Minh nội ứng ngoại hợp, thả hết đám người chính đạo bị nhốt ở nơi này.
Hiện giờ Vô Thượng Phong bị hai đám người tiền hậu giáp kích, loạn thành một đoàn.
Vu Vân vòng qua mọi người, đi đến bên người Bách Lý Kiêu, cúi đầu:
- Phong chủ.
Bách Lý Kiêu cẩn thận đưa Tô Mã cho hắn, nói:
- Bảo vệ nàng.
Vu Vân nhìn hắn một cái, ánh mắt phức tạp:
- Phong chủ, người thật sự muốn…
Bách Lý Kiêu nâng tay lên:
- Không cần nhiều lời.
Hắn nhìn thoáng qua Tô Mã đang an tĩnh nhắm mắt, rồi xoay người rời đi:
- Nên tới, sẽ tới.
Vu Vân nhìn bóng dáng Bách Lý Kiêu rời đi, khẽ thở dài.
Diệp Minh dẫn theo mọi người công Vô Thượng Phong, tuy tử thương thảm trọng, nhưng có nội ứng ngoại hợp, rất mau đã tới giữa sườn núi.
Huyền vụ trong tay hắn vô tình thu hoạch sinh mệnh phong chúng ở Vô Thượng Phong.
Trước mắt hết thảy dần dần hoà vào tình cảnh trong mộng, Diệp Minh càng giết tâm càng vui sướng.
Chuyến này hắn cảm thấy giống như thần trợ, chém giết này đó ác nhân chính là thay trời hành đạo.
1
Vân Khiếu đi theo sau hắn, đắc ý cười to:
- Diệp công tử, lão phu đã từng nói, nếu ngươi dẫn dắt chúng ta, tất nhiên có thể công phá Vô Thượng Phong!
Diệp Minh hít sâu một hơi, gật đầu một cái:
- Ta chắc chắn dẫn dắt các ngươi giúp đỡ chính đạo!
Vân Khiếu kích động nói:
- Đúng! Ma giáo là tai họa võ lâm nhiều năm nay, đã đến lúc bị diệt trừ! Diệp công tử, kế tiếp nên giết ma đầu kia.
Diệp Chấn Thiên nói:
- Minh nhi, Vân trưởng lão nói rất đúng, bắt giặc bắt vua trước, ngươi mau đi tìm Bách Lý Kiêu!
Diệp Minh dừng một chút, hắn nhìn Huyền Vụ trong tay, dùng sức gật đầu:
- Phụ thân, ta liền đi.
Người cẩn thận!
Từ Tư Tư vội đuổi theo:
- Diệp đại ca, đừng bỏ ta lại!
Diệp Minh nhíu mày:
- Tư Tư, Bách Lý Kiêu tàn bạo vô thường, nếu ta cùng hắn giao thủ chỉ sợ sẽ thương tổn đến nàng.
Từ Tư Tư dậm chân:
4
- Có phải ngươi chê ta vướng víu?
1
Diệp Minh thở dài, chỉ phải mang nàng theo.
Hai người đi vào phong, giương mắt nhìn ngọn lửa cùng máu tươi hỗn thành một mảnh, Diệp Minh trong lòng hơi không đành lòng, nhưng nghĩ đến hội quán ở Lạc thành tử thương trầm trọng, tâm hắn lại lãnh ngạnh lên.
- Bách Lý Kiêu! Bách Lý Kiêu! Bách Lý Kiêu ngươi ở đâu?
- Bách Lý Kiêu, ngươi ra đây! Có phải ngươi không dám gặp ta!
- Bách Lý Kiêu! Bách Lý Kiêu!
Gió nổi lên, thông hướng đỉnh núi trên thềm đá, đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh.
Diệp Minh theo bản năng lui ra sau một bước, ý thức bản thân khiếp đảm, hắn chậm rãi đi lên trước:
- Bách Lý Kiêu, rốt cuộc ngươi cũng chịu ra.
Bách Lý Kiêu thân hình thon gầy, gương mặt trắng bệch.
Ánh mắt nhìn hắn không khác gì tử khí.
Diệp Minh có loại bị miệt thị mà tức giận, hắn cắn răng, nói:
- Cho đến nay, ngươi còn chấp mê bất ngộ sao?
Hắn hít sâu một hơi, vô cùng đau đớn:
- Ta biết ngươi còn ghi hận chuyện hai mươi năm trước, nhưng cũng không phải phụ thân ta sai.
Nếu không phải Bách Lý Nhất Hải lừa gạt trước, sao Ngô thúc thúc phải phản bội hắn? Nếu không phải Bách Lý Nhất Hải quá mức tham lam, thì sao phụ thân ta cùng Ngô thúc thúc phải lấy đi thần kiếm? Hiện giờ phụ tử các ngươi vì tư lợi lấy ân oán hai mươi năm trước ra áp chế, muốn điên đảo toàn bộ võ lâm, thật sự vô sỉ!
Bách Lý Kiêu không hề dao động, chỉ lạnh băng nhìn hắn.
Diệp Minh càng nói càng giận, hiện giờ đứng ở Vô Thượng Phong, thấy đối phương giống như chó nhà có tang đứng ở nơi đó, áp lực trong lòng bất mãn cùng đắc ý bỗng nhiên bùng nổ.
Hắn nâng lên trường kiếm, chỉ hướng Bách Lý Kiêu:
- Hiện giờ trên thân kiếm bám vào linh hồn của mẫu thân ngươi, tất nhiên nàng cũng không đành lòng nhìn thân nhi tử sa đọa.
Một khi đã như vậy, ta sẽ bắt ngươi hướng thiên hạ tạ tội!
Vừa dứt lời, hai trường kiếm nháy mắt đánh vào nhau.
Từ Tư Tư sợ hãi kêu một tiếng, theo bản năng tránh ở một bên.
Thần kiếm cùng thần kiếm quyết đấu chính là trăm năm khó gặp.
Lúc này vô luận chính tà, đều ngừng tay quan vọng.
Diệp Chấn Thiên, Vân Khiếu mấy người xông lên núi, thấy hai thanh thần kiếm như muốn tạch nổ toàn bộ sơn lâm, không khỏi hãi hùng khiếp vía:
- Thì ra đây là uy lực của thần kiếm...
Chỉ là Diệp Minh nắm Huyền Vụ trong tay dần dần cảm thấy, Bách Lý Kiêu thân thủ không sắc bén như trước kia, nhưng khinh công càng thêm cao siêu, hơn nữa thần kiếm trong tay hắn còn lợi hại hơn Huyền Vụ, trong quá trình giao thủ, mỗi một lần va chạm đều cảm giác trên người rét lạnh một phân, nhất thời dần dần không địch lại.
Lúc hai người nôn nóng trong quá trình, chung quanh nháy mắt lại toát ra vô số hoạt tử nhân, Diệp Minh tức khắc lâm vào hạ phong.
Diệp Chấn Thiên cùng Vân Khiếu nhìn nhau:
- Diệp Minh, chúng ta tới trợ ngươi!
Tức khắc, Vô Thượng Phong loạn thành một đoàn.
Bách Lý Kiêu mặt vô biểu tình, cũng không nhìn một cái, trở tay chém đứt cánh tay còn lại của Vân Khiếu, đá Diệp Chấn Thiên đến miệng phun máu tươi.
Nhưng cũng vì vậy mà bại lộ nhược điểm, Diệp Minh nhân cơ hội này đột nhiên đem thần kiếm đâm vào ngực hắn.
Chỉ là còn chưa chờ Diệp Minh đắc ý, vẻ mặt Bách Lý Kiêu không lộ ra chút nào thống khổ, hắn trở tay hoành khởi trường kiếm, liền hướng cổ Diệp Minh vạch tới.
Diệp Minh tâm như muốn nhảy ra ngoài, mọi người càng kinh hãi:
- Diệp Minh!!
- Minh nhi!
Lúc nghìn cân treo sợi tóc, trong đám người đột nhiên bay ra một hắc y nhân, hắn giơ tay ngăn trở kiếm của Bách Lý Kiêu, đầu ngón tay vừa động, một cổ hàn khí rót vào khuỷa tay của Diệp Minh.
Diệp Minh chỉ cảm thấy cánh tay phát lạnh, cổ tay không chịu khống chế đưa về phía trước.
“Phanh” một tiếng, ngực của Bách Lý Kiêu bị một cổ lực lượng nổ tung, đối phương nôn ra một búng máu, hai tròng mắt dần dần mất đi ánh sáng, từ không trung rơi xuống.
Bốn phía bỗng nhiên lâm vào yên lặng.
- Bách Lý Kiêu!!!
Một tiếng kêu thê lương đánh vỡ yên tĩnh, mọi người quay đầu nhìn lại, ở bên cửa, một khuôn mặt nữ nhân thanh lãnh tràn đầy khiếp sợ nhìn tới nơi này, rơi lệ đầy mặt.
P/s: sắp hoàn r nha các tình yêu!!!!!.