Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Chương 8:




Lý Nhã Tịnh đã làm xong tài liệu, lưu vào USB. Chiều nay, thư kí sẽ trình bày về ý tưởng phát triển cho dự án mới của công ty, cho nên cô không muốn có bất kì sai sót nào.

Lý Nhã Tịnh vươn người, nghiêng đầu cho bớt mỏi rồi đứng lên, vào phòng trà rót nước. Thư kí Diễm bước tới gần bàn cô, giả vờ đi xung quanh kiểm tra, tìm kiếm. Cô ta nhìn thấy USB được cắm vào máy tính thì nhanh tay rút ra, giấu đằng sau lưng, mắt liếc nhìn những nội dung còn lưu trên máy tính.

Lý Nhã Tịnh quay trở lại, nhìn thấy thư kí Diễm thì chớp mắt, hàng lông mày khẽ chau lại.

"Chị Diễm, có việc gì sao?"

Cô ta có chút giật mình, đôi mắt đảo một vòng, tim đập thình thịch.

"À, tôi chỉ kiếm chút đồ thôi. Không có gì đâu."

Lý Nhã Tịnh gật đầu rồi ngồi vào chỗ, không chút nghi ngờ. Theo bản năng, cô giơ tay định rút USB bỏ vào túi nhưng lại chẳng thấy đâu. Lý Nhã Tịnh lập tức đi tìm, từ bàn ghế cho đến tận thùng rác.

"Rõ ràng là mình vừa để ở đây mà. Ở đâu được cơ chứ?"

Cô gãi đầu, trong lòng lo lắng không thôi. Chỉ mười phút nữa là bắt đầu họp rồi, cô chẳng còn phương án dự phòng nào khác, cô đành phải theo ghi nhớ mà nói thôi. Dù gì ý tưởng cũng là do cô nghĩ ra.

Vào phòng họp. Lưu Cảnh Nghi ngồi ở đầu, gương mặt lạnh tanh, không nhìn thấu suy nghĩ. Anh thờ ơ không nhìn Lý Nhã Tịnh lấy một lần. Cô ngồi vào bàn, thở dài một tiếng. Cô sẽ thuyết trình sau nhân viên phòng kế hoạch và đầu tư, thư kí Diễm cũng sẽ phát biểu trước.

Cô chăm chú lắng nghe những người khác nói, cảm thấy ý tưởng có chút nhàm chán. Gương mặt của Lưu Cảnh Nghi không hề biến đổi, anh chẳng có tí hứng thú nào với ý tưởng vừa nêu ra.

Đến lượt thư kí Diễm. Cô ta đứng dậy, dáng vẻ ung dung và tự tin, trong tay rút ra một chiếc USB màu xanh, giống hệt của Lý Nhã Tịnh. Cô lập tức nhận ra nhưng không tiện lên tiếng. Lý Nhã Tịnh đã bắt đầu nghi ngờ, đôi mắt đầy hỏa khí nhìn chằm chằm vào mặt thư kí Diễm. Cô ta nhanh chóng trình bày, những phần trong nội dung hầu như đều là của Lý Nhã Tịnh, khiến cô trợn tròn mắt, gương mặt lộ rõ vẻ bức xúc. Lưu Cảnh Nghi liếc nhìn, hàng lông mày khẽ nhíu lại.

"Vừa rồi là phần trình bày của tôi. Mong nhận được sự góp ý từ giám đốc và mọi người."

Cô ta hướng mắt về phía Lưu Cảnh Nghi, ánh lên tia thâm tình. Lý Nhã Tịnh lập tức đứng dậy, nói :

"Thưa giám đốc, thưa mọi người. Tôi có thể đảm bảo đây là những ý tưởng do chính bản thân tôi nghĩ ra. Lúc nãy trùng hợp mất một chiếc USB có hình dáng giống hệt chiếc của thư kí Diễm..."

Cô chưa kịp nói hết, Lưu Cảnh Nghi đã lên tiếng :

"Ý cô muốn nói, thư kí Diễm ăn cắp ý tưởng của cô sao?"

Lý Nhã Tịnh gật đầu, đáy mắt đầy kiên định. Lưu Cảnh Nghi mỉm cười.

"Vậy, cô lấy gì chứng minh đây?"

Lý Nhã Tịnh im lặng, hai tay nắm chặt lại.

"Anh có thể kiểm tra, bên dưới chiếc USB có khắc một dòng chữ nho nhỏ, đó là tên của tôi."

Anh đưa tay, ý muốn lấy chiếc USB từ tay thư kí Diễm. Cô ta có chút lo sợ, rụt rè đưa cho anh. Lưu Cảnh Nghi đưa mắt nhìn, quả thực là có một dòng chữ nhỏ, khắc bằng tay. Đôi mắt anh lóe lên tia sáng. Đây là quà tặng của anh dành cho cô, bên trong lưu giữ vô vàn kỉ niệm của cả hai, đến giờ này cô vẫn còn giữ. Lưu Cảnh Nghi chớp mắt một cái, lấy lại sự điềm tĩnh vốn có.

"Thư kí Diễm, cô giải thích sao đây?"

Ả ta thu người lại, lùi lại đằng sau hai bước, ấp úng :

"Tôi, tôi..."

Anh đứng dậy, lãnh đạm nói :

"Cô ra ngoài được rồi. Công ty chúng tôi không có kiểu nhân viên chuyên đạo nhái, ăn cắp ý tưởng của người khác như vậy."

Nói rồi, anh bước thẳng ra khỏi cửa. Điều này có nghĩa là ả ta chính thức bị sa thải. Lý Nhã Tịnh cùng đám đông nhân viên cũng rời khỏi phòng họp, chỉ để lại cô ta đứng trong góc tối mà khóc lóc.

Lý Nhã Tịnh quay lại chỗ làm việc. Bài báo cáo của cô khá tốt, nhận được phản ứng tích cực từ hội đồng quản trị.

Lưu Cảnh Nghi đi ngang qua, dừng lại ngay bên cạnh cô, nói :

"Lần sau đừng nhu nhược như vậy. Đợi người ta thuyết trình xong rồi mới nói. Cô bị ngốc sao?"

Lý Nhã Tịnh nhìn anh, mắt đôi mắt. Lập tức cả hai người đều cảm thấy đầu óc như xẹt qua một tia lửa điện. Anh vội xoay mặt đi chỗ khác, nhanh chóng bước đi. Cô cúi đầu, đưa tay vỗ vỗ hai má của mình.

Lý! Nhã! Tịnh! Mau tỉnh táo lại đi!!!!