Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Chương 52:




Sáng hôm sau, Lý Nhã Tịnh thức dậy sớm, có lẽ là vì bị cơn đau phía dưới giày vò. Cả người bây giờ không có chút sức lực nào, cơ bắp đều mỏi nhức. Lúc cô mở mắt đã thấy khuôn mặt điển trai của anh. Lý Nhã Tịnh nhìn anh nhắm mắt, hơi thở đều đều. Cô không kiềm được mà ngắm anh một lúc thật lâu, còn đưa tay lên chạm vào má anh. Lưu Cảnh Nghi bắt được tay cô, trầm giọng nói :

“Mới sáng sớm mà em đã manh động vậy sao?”

Cô giật mình, vội vàng thu tay lại nhưng không được, anh nhanh tay ghì lấy cô, lật ngược đè xuống dưới thân mình. Lý Nhã Tịnh đỏ mặt, vùng vẫy, bộ dạng uất ức nói :

“Cảnh Nghi, anh làm cả đêm chưa đủ hay sao?”

Anh nhếch mày, trêu chọc cô :

“Vậy sao? Anh vẫn có thể tiếp tục được đấy, em có muốn thử không?”

Cô giận đỏ mặt, phồng má nói :

“Anh đúng là...vô sỉ!”

Lưu Cảnh Nghi bật cười, cúi xuống hôn lên đôi mắt cô, dịu dàng cất tiếng :

“Anh cũng chỉ vô sỉ với em!”

Cô nhìn anh, đáy mắt thâm tình. Anh nói tiếp :

“Em có mệt không? Nếu vậy thì hôm nay đừng đi với đoàn nữa, nghỉ ngơi đi nhé!”

Cô lắc đầu, đáp lại :

“Em không sao. Để lỡ chuyến đi này quả thực là quá uổng phí, dù gì thì mai chúng ta cũng về rồi.”

“Vậy được, em dậy tắm rửa rồi còn ăn sáng nữa.”

Anh véo má cô rồi đứng dậy, vào thay quần áo. Lý Nhã Tịnh ngồi dậy, quấn chăn quanh người rồi vào phòng tắm. Hai người chuẩn bị rất nhanh, thoáng chốc đã quần áo chỉnh tề bước ra ngoài.

Anh và cô bước vào thang máy. Lý Nhã Tịnh khó chịu, phần giữa hai chân có chút đau, đi đứng hơi bất tiện một chút. Anh nhìn cô, bật cười. Cô đưa mắt lườm anh, vẻ mặt giận dỗi. Lưu Cảnh Nghi vòng tay qua eo cô, kéo sát về phía mình, nói :

“Những lần sau sẽ không còn đau nữa.”

Cô đột nhiên đỏ mặt, đẩy mạnh anh ra một bên, lắp bắp nói :

“Anh...anh đừng lộ liễu như vậy. Nhỡ có người nghe thì...”

“Anh không ngại!”

“Nhưng em ngại!”

Lưu Cảnh Nghi bật cười, dỗ dành cô :

“Được, được, anh không chọc em nữa. Còn đau lắm sao?”

Cô lắc đầu, nhỏ giọng :

“Cũng không đau lắm. Em có thoa thuốc rồi.”

Lưu Cảnh Nghi cúi đầu, thì thầm bên tai cô :

“Sau này anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng hơn.”

Vừa nói xong, anh đã nở một nụ cười ranh ma. Cô còn chưa kịp trách mắng anh thì cửa thang máy đã mở, Lưu Cảnh Nghi khôi phục lại dáng vẻ uy nghi, thản nhiên cầm tay cô bước ra ngoài. Người đàn ông này, đúng là vô cùng nguy hiểm!

Cả đoàn đã đợi sẵn ở phòng ăn. Thấy hai người tới thì một vị trưởng phòng lên tiếng hỏi :

“Giám đốc, Nhã Tịnh, hai người chuẩn bị lâu vậy sao? Làm chúng tôi đói chết rồi đây này.”

Lưu Cảnh Nghi cười nhẹ, nói :

“Mọi người ăn đi, đừng đợi chúng tôi.”

Anh kéo ghế để cô ngồi xuống. Mọi người cùng nhau ăn uống rất vui vẻ. Cô nhân viên cùng phòng với Lý Nhã Tịnh nghiêng người sang, nhỏ giọng hỏi cô :

“Nhã Tịnh, tối qua cô đi đâu vậy? Nửa đêm giám đốc còn sang tìm tôi để hỏi cô đấy. Cô còn không về ngủ nữa?”

Lý Nhã Tịnh cười ngượng ngùng, đáp :

“À, tôi...tôi đi gặp một người bạn. Cô ấy sống ở đây, muốn rủ tôi sang chơi.”

Cô nhân viên kia nghe thế thì không hỏi gì thêm, an phận ăn uống. Lưu Cảnh Nghi gắp thức ăn cho cô, ánh mắt cưng chiều.

Sau khi ăn sáng, cả đoàn về phòng chuẩn bị cho những hoạt động vui chơi sáng nay. Họ sẽ đi lặn, sau đó thuê thuyền ra đảo gần đó tham quan, cũng ăn trưa ở đó, đến chiều thì quay về. 

Lý Nhã Tịnh về phòng thay đồ. Cô mặc một chiếc váy trắng trễ vai, để lộ xương quai xanh cùng cần cổ trắng nõn quyến rũ. Lúc cô cùng mọi người tập trung dưới sảnh vẫn chưa thấy Lưu Cảnh Nghi xuất hiện. Phải đến 5 phút sau, anh mới từ thang máy bước ra. Hôm nay, anh không đóng vest cứng nhắc nữa mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng đồng bộ với cô, xắn nhẹ phần tay, thêm chiếc quần vải mềm thoải mái. Trông anh vô cùng nam tính, lại dịu dàng vô cùng, đúng chuẩn soái ca từ ngôn tình bước ra. Lúc anh đứng trước mặt, cô mới sực tỉnh. 

Lưu Cảnh Nghi nhìn cô, mỉm cười, hỏi :

“Sao thế?”

Cô chớp chớp mắt, nói :

“À, không có gì.”

Anh cúi xuống, khàn giọng hỏi :

“Khen anh một câu không được sao?”

Hai gò má của cô liền nóng bừng, nội tâm không ngừng gào thét. Thật ra, nãy giờ cô đã hoàn toàn khuất phục trước vẻ đẹp siêu thực kia rồi, chỉ có điều là vì ngại nên không nói ra. Lưu Cảnh Nghi cũng không không trêu chọc cô nữa, điềm nhiên nắm tay cô dắt ra ngoài xe. Cả đoàn được đưa đến bãi biển nổi tiếng nhất ở thành phố này. Vừa bước xuống đã tận hưởng được không khí biển rồi. Gió mát lùa vào, thoang thoảng cái hương vị mặn mà của đại dương làm ai cũng thích thú. 

Trưởng đoàn vào làm thủ tục cho mọi người rồi tất cả cùng nhau đi lặn. Cô nhìn làn nước trong xanh mà không ngừng ca thán. Đột nhiên, Lưu Cảnh Nghi nhíu mày, giọng điệu khó chịu nói :

“Em ăn mặc kiểu gì vậy chứ? Khoe cả một mảng da thịt lớn như thế, không sợ người khác nhìn sao?”

“Em thấy đẹp mà!”

“Không đẹp chút nào.”

Lý Nhã Tịnh bật cười nhìn khuôn mặt tức giận của anh. Cô đưa tay véo má anh một cái, giọng điệu cưng nựng :

“Lần sau em sẽ rút kinh nghiệm mà, anh đừng giận nhé!”

Lưu Cảnh Nghi cầm lấy tay cô, đan vào năm ngón tay của mình, nói :

“Em chỉ có thể để mình anh được ngắm nhìn thôi.”

Cô nhìn anh mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Sau khi nhận được đồ lặn, cả đoàn cùng nhau vui chơi. Dưới đáy biển sâu kia là một kì quan vô cùng đẹp đẽ. Từng rạn san hô nối đuôi nhau phủ kín cả một đoạn dài. Suốt cả buổi lặn, anh vẫn nắm lấy tay cô không rời. Hai người nhìn nhau, cảm thấy mặt biển cũng hóa màu hồng rồi.