Hai người ra ngoài, ghé vào một nhà hàng nhỏ ven đường, thưởng thức món ăn địa phương. Cho đến hơn nửa đêm, cả hai mới quay về khách sạn.
Lưu Cảnh Nghi đưa cô về đến tận phòng, xoa đầu, bảo :
“Ngủ ngon nhé!”
Cô mỉm cười, đáp lại :
“Anh cũng vậy nhé!”
Lưu Cảnh Nghi cúi xuống, hôn lên trán cô một cái. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng an tâm. Lý Nhã Tịnh vẫy tay chào anh rồi mới bước vào trong. Khi cô về đến thì người trong phòng đã ngủ rồi. Cô thay bộ váy ngủ thoải mái rồi lên giường nằm. Lý Nhã Tịnh vừa mới đặt lưng xuống đã nghe thấy tiếng tin nhắn. Cô mở ra xem, là số của một nhân viên trong công ty.
“Nhã Tịnh, mau ra ngoài đi. Hôm nay là sinh nhật bạn cùng phòng của cô, chúng tôi đang định làm một bất ngờ cho cô ấy.”
Lý Nhã Tịnh nhìn sang cô gái đang ngủ say bên cạnh, không mảy may nghi ngờ, nhẹ nhàng thay đồ rồi ra ngoài, cố gắng đóng cửa thật nhẹ để cô ấy không tỉnh giấc. Cô bước ngang qua cả một hành lang dài vắng lặng. Đột nhiên, một bóng đen vụt qua, chụp lấy cô từ phía sau. Chưa kịp la lên, Lý Nhã Tịnh đã bị bịt miệng, trong khăn còn có cả thuốc mê. Người đàn ông kia vác cô lên vai, theo lối sau mà đi thẳng ra ngoài.
Trên xe có thêm ba bốn người nữa, bộ dạng vô cùng hung tợn. Lý Nhã Tịnh nhắm nghiền mắt, nằm gục trên xe. Bọn họ nhanh chóng nổ máy, chạy ra phía ngoại thành. Tên cầm đầu ngồi ở ghế trước vừa hút thuốc vừa cười khẩy, nói :
“Chà, con mồi béo bở như vậy, giết luôn thì uổng lắm. Trước khi xử lí thì cho chúng mày xơi trước, có vẻ là còn trinh đấy.”
Cả bọn trong xe cười to, tiếng cười khả ố, kinh dị đến rợn người. Người đàn ông kia nhấc máy, gọi điện cho Tống Mỹ Kỳ.
“Alo, Tống tiểu thư, con nhỏ này được bọn tôi tóm gọn rồi. Không còn yêu cầu gì nữa chứ?”
Đầu dây bên kia lộ rõ vẻ mừng rỡ, nói :
“Bọn dân đen các anh coi vậy mà cũng được việc đấy. Con hồ ly tinh kia tùy các anh xử lí, tôi không can dự. Tiền sẽ chuyển đến ngay.”
Cô ta lập tức tắt máy, nhếch môi cười, nói thầm :
“Nhã Tịnh ơi là Nhã Tịnh, mày đòi đấu với tao sao? Vĩnh biệt nhé! Tao sẽ chăm sóc tốt cho Cảnh Nghi.”
Tống Mỹ Kỳ nghếch mặt, hiên ngang bước đi, trong lòng thỏa mãn biết bao.
Lưu Cảnh Nghi về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi. Anh rót một ly nước để lên bàn làm việc, sơ ý làm rơi xuống đất, vỡ choang. Anh nhìn nó hồi lâu, thấy tim dường như nhói lên một nhịp. Lưu Cảnh Nghi nhíu mày, với tay lấy điện thoại nhắn tin cho Lý Nhã Tịnh.
Điện thoại cô đã bị rơi ngoài hành lang trong lúc vùng vẫy cố thoát thân. Không thấy lời đáp, anh liền đứng dậy, đi đến phòng cô. Dọc đường thì nhìn thấy chiếc điện thoại quen thuộc, đáy mắt anh liền ánh lên tia nghi ngờ. Lưu Cảnh Nghi gõ cửa, cất giọng :
“Nhã Tịnh, em có trong đó không? Mau trả lời anh!”
Nhân viên nữ ở cùng phòng với cô nghe thấy tiếng gọi thì tỉnh dậy, bật đèn rồi ra mở cửa. Thấy Lưu Cảnh Nghi đứng trước mặt, cô ta có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng hỏi :
“Lưu tổng, anh đến tìm Nhã Tịnh sao? Cô ấy không có trong đó, hình như từ chiều đến giờ vẫn chưa thấy về.”
Anh im lặng hồi lâu, đảo mắt suy nghĩ rồi gật đầu, chạy đi tìm nhân viên kĩ thuật. Lưu Cảnh Nghi đạp cửa bước vào phòng làm hai người kia giật mình, rối rít hỏi :
“Lưu tổng, có chuyện gì sao?”
Giọng nói anh hiện tại không kiềm được cơn tức giận làm đối phương thoáng chốc liền cảm thấy run sợ :
“Mở camera hành lang của tầng 12 cho tôi.”
Hai người kia nhanh chóng nghe lời, chiếu những hình ảnh ghi lại được trên màn hình. Tuy nhiên, chỉ có đoạn đầu vẫn còn nguyên vẹn, từ lúc Lý Nhã Tịnh bước vào phòng thì camera đã bị người khác nhúng tay vào, tất cả đều bị xóa sạch. Gương mặt của anh lại lạnh lẽo đi vài phần.
Lưu Cảnh Nghi xem thêm vài cụm camera ở ngoài nữa, phát hiện được một chiếc xe rất khả nghi, anh cố gắng đọc biển số xe nhưng không được. Lưu Cảnh Nghi ra ngoài, nhấc máy gọi cho một người quen, nói :
“Cậu giúp tôi tìm xem ở thành phố này có chiếc xe nào khả nghi chạy từ phía khách sạn ra ngoại thành hay không?”
Anh chắc chắn rằng bọn chúng sẽ không còn ở trong trung tâm nữa. Anh về phòng, thay một bộ quần áo khác, trông có uy lực hơn hẳn. Lưu Cảnh Nghi điều động người đi tìm kiếm khắp thành phố này để tìm tung tích của cô. Anh không tin cô có thể mất tích ở nơi nhỏ bé này.
Lý Nhã Tịnh bị bọn chúng đưa tới một khu bến cảng cũ nát, có kha khá nhà bỏ hoang. Mấy người đàn ông độc ác kia để cô ngồi ở một góc, còn mình thì chuẩn bị tiệc tùng.
“Bây giờ chúng ta có tiền rồi, ngại gì mà không ăn uống linh đình chứ? Rượu ngon, gái đẹp, đều cho chúng mày hết. Cạn ly!”
Một kẻ thân cận bên người chủ lên tiếng :
“Đại ca, mối ngon này anh có thể cho em “thử” trước được không? Em muốn tự mình phá “niêm phong” của nó.”
Tên cầm đầu cười to, vỗ vỗ vai người kia, nói :
“Nếu chú em thích thì anh đây sẵn lòng.”
Cả đám vô cùng vui vẻ, hào hứng thưởng thức bàn tiệc lớn.