Cuối cùng cũng tới ngày mà cô mong ước. Ngay từ tối hôm trước, trong lòng Lý Nhã Tịnh đã nô nức đến mức không tài nào chợp mắt được. Đột nhiên, tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên, cô vội vàng với lấy. Không sai, chính là tin nhắn từ Lưu Cảnh Nghi.
“Bảo bối, em ngủ chưa?”
Cô mỉm cười, nhanh tay nhắn lại :
“Dạ chưa. Anh cũng vậy sao?”
“Ừm, anh nhớ em.”
Cô đọc dòng chữ nhỏ trên màn hình mà quắn quéo hết cả người, úp mặt vào gối, cuống họng gào lên. Cô cẩn thận bấm từng chữ một, cố ý chèn thêm một hình trái tim ở cuối nữa.
“Em cũng nhớ anh.”
“Vậy thì ra trước cửa đi.”
Lý Nhã Tịnh trợn tròn mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe màu đen quen thuộc của anh đậu ngay phía trước. Cô vội vàng choàng chiếc áo khoác vào, chạy ra ngoài. Cô vừa mở cửa, anh cũng xuống xe, dang hai tay ra chào đón cô. Lý Nhã Tịnh nhảy chồm vào lòng anh, Lưu Cảnh Nghi dịu dàng ôm lấy, hôn nhẹ vào đỉnh đầu của cô.
“Sao anh lại ở đây? Giờ này mà vẫn còn chạy tới đây, lạnh như vậy mà...”
“Anh muốn ôm em cũng không được sao?”
Cô ngước mắt nhìn anh, trong lòng vô cùng hạnh phúc. Lưu Cảnh Nghi ôm cô chặt hơn, giọng nói trầm ấm :
“Biết làm sao được. Anh chỉ hận không thể bên em suốt 24 giờ.”
Cô vùi đầu vào ngực anh, tận hưởng hương thơm đặc trưng từ khuôn ngực rắn chắc kia. Vòng tay của anh vô cùng ấm áp, khiến cô cảm thấy yên tâm vạn phần.
“Bảo bối, ngày mai là ngày nghỉ, chúng ta lại được đi chơi với nhau. Em nói xem, anh có nên chuẩn bị gì không?”
Cô bật cười, đáp :
“Ngày mai có rất nhiều người, không phải chỉ có hai chúng ta đâu.”
“Vậy thì sao chứ? Anh đương nhiên muốn em đường đường chính chính ở bên anh, cần gì phải xấu hổ?”
Lý Nhã Tịnh rời khỏi người anh, nói :
“Em không xấu hổ, em chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc của anh thôi.”
Anh nhìn cô, đáy mắt tĩnh lặng :
“Không có em mới là cản trở lớn nhất của cuộc đời anh.”
Lý Nhã Tịnh cười lém lỉnh, nhón chân hôn anh một cái. Lưu Cảnh Nghi nhếch mày, giọng điệu trêu chọc :
“Em nghĩ anh sẽ hài lòng với nụ hôn này sao? Bảo bối, em vẫn còn nhỏ lắm, biết không?”
Lưu Cảnh Nghi đưa một tay đỡ đằng sau gáy cô, một tay vòng ngang qua chiếc eo thanh mảnh, phủ xuống môi cô một nụ hôn sâu. Lý Nhã Tịnh nhắm mắt, tận hưởng xúc cảm mềm mại mà anh mang lại. Anh vô cùng dịu dàng, từ từ khuấy đảo bên trong cô. Lý Nhã Tịnh có chút bất ngờ, không kịp đỡ lấy thì sặc một cái, lập tức rời khỏi anh. Lưu Cảnh Nghi đưa tay lau khóe môi ướt át, ghé sát tai cô mà nói, giọng điệu vô cùng mê hoặc :
“Lần sau, không chỉ đơn giản là thế này đâu. Em phải tập luyện nhiều hơn một chút.”
Cô ôm lấy gương mặt đỏ ửng, lí nhí mắng anh :
“Anh...biến thái.”
Lưu Cảnh Nghi bật cười, xoa đầu cô rồi nói :
“Được rồi, mau vào nhà ngủ đi. Mai chúng ta phải đi sớm đấy.”
Cô gật gật đầu rồi nhanh chân chạy mất. Lưu Cảnh Nghi nhếch mép, cô gái nhỏ đúng là quá dễ thương rồi.
Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm. Đồ đạc đã chuẩn bị xong từ lâu. Trần Xuân ngồi vào bàn ăn, gắp cho cô một miếng bánh rồi dặn dò :
“Con gái, đi đứng phải cẩn thận nhé! Đừng để bản thân bị thương, có gì thì gọi cho bác hàng xóm bên cạnh, báo cho mẹ.”
“Con biết rồi, mẹ. Con cũng lớn rồi mà, hơn nữa lần này đi còn có cả Cảnh Nghi nữa, mẹ đừng lo.”
Trần Xuân mỉm cười, nói :
“Thì mẹ biết vậy nhưng mà cẩn tắc vô áy náy mà. Thôi, con ăn mau đi.”
Lưu Cảnh Nghi đến tận nhà để đón cô. Tất cả mọi người đều hẹn nhau ở sân bay lúc 7 giờ 45 phút. Anh nhanh chân bước đến, xách vali giúp cô rồi cúi người chào Trần Xuân. Chiếc xe lăn bánh, cả hai thoắt cái đã có mặt tại điểm hẹn. Đội trưởng liền đi làm hồ sơ cho mọi người, cô ngồi ở ghế đợi.
Anh ân cần hỏi :
“Em có khát không? Anh đi mua nước nhé!”
Cô lắc đầu, dịu giọng đáp lại :
“Em không khát đâu.”
Anh gật đầu rồi ngồi đọc tài liệu. Cô ở bên cạnh, trò chuyện cùng mấy người đồng nghiệp, tay hai người vẫn đan chặt, không phút nào tách rời. Hôm nay anh không mặc vest nữa mà mặc áo thun đen cổ lọ đơn giản với quần vải, trông vừa thoải mái lại toát lên vẻ sang trọng. Mái tóc không vuốt keo chỉnh chu như thường ngày, tuy có chút rối nhưng vẫn vô cùng hút mắt.
Trò chuyện một hồi cũng chán, cô xoay sang nhìn anh, đột nhiên phát hiện ra phía đối diện anh có vô vàn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai kia. Cô lườm họ, hai má phồng lên bèn nhéo tay anh một cái. Lưu Cảnh Nghi nhíu mày, quay sang nhìn cô. Thấy gương mặt kia thì khó hiểu. Anh nhìn theo ánh mắt cô, dừng lại ở mấy cô gái đối diện. Bọn họ thấy anh nhìn sang thì cuống quýt hết cả lên, đôi môi cười tươi rạng rỡ. Lưu Cảnh Nghi bật cười, véo nhẹ má cô một cái rồi nói :
“Bảo bối, em đây là đang ghen sao?”
Cô trừng anh, nói :
“Em không giận.”
Lưu Cảnh Nghi đương nhiên biết rõ tính cách của cô, bèn lôi trong túi ra một chiếc kính đen, đeo vào, kéo phần cổ áo lên cao, che hết gương mặt. Lý Nhã Tịnh thấy thế thì khóe môi nhếch lên nhưng vẫn làm như đang giận dỗi. Anh nhìn cô, chất giọng mềm mỏng :
“Nhã Tịnh, đừng giận anh nữa được không? Anh không hề nhìn bọn họ mà.”
Cuối cùng, vì không nhịn được mà cô bật cười, ôm mặt anh mà sửa sửa lại lọn tóc rối kia, nói :
“Được, em không giận nữa. Lần sau ra đường phải che kĩ lại, đừng để cho mấy ả kia nhìn thấy nữa.”
Cô liếc mắt nhìn sang đám người đối diện, cố đánh dấu chủ quyền cho họ biết. Mấy cô gái trẻ kia cũng rất hiểu chuyện, liền tiếc nuối, xoay người đi chỗ khác. Lưu Cảnh Nghi bật cười, hóa ra cô hay ghen như vậy. Anh lại cảm thấy, càng như vậy lại càng thú vị. Lý Nhã Tịnh, xem ra anh vẫn chưa khám phá hết được em rồi!