Lưu Cảnh Nghi chạy theo Lý Nhã Tịnh, nắm lấy cánh tay cô, kéo ngã vào lòng mình. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy tính chiếm hữu. Cô có chút bất ngờ, đôi mắt trợn tròn, bàn tay không biết nên đặt vào đâu. Lý Nhã Tịnh nhắm mắt, tận hưởng chiếc hôn sâu kia, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Lưu Cảnh Nghi dời môi ra, hai tay ôm lấy mặt cô, kéo ngước lên nhìn vào mắt mình. Anh trầm giọng nói :
“Nhã Tịnh, anh yêu em.”
Cô vô cùng xúc động, hai mắt lại ướt nước từ bao giờ. Cô né tránh ánh mắt của anh. Lưu Cảnh Nghi vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hôn lên trán cô một cái, giọng điệu cưng chiều :
“Em không cần gấp gáp. Hãy suy nghĩ đi. Anh chờ em.”
Hai tay anh buông xuống, nhìn cô mỉm cười rồi xoay người bước đi. Chưa được ba bước, anh đã bị cô từ phía sau ôm lấy, nức nở:
“Cảnh Nghi, em yêu anh. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Anh mỉm cười mãn nguyện, xoay người lại, đối diện với cô.
“Tại sao lại không chứ? Chúng ta đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi.”
Đời người vô cùng ngắn ngủi, nếu không tha thứ thì không còn cách nào để sống tiếp nữa. Anh và cô một lần nữa tìm thấy nhau, họ luôn dành cho đối phương một tình cảm nồng nhiệt nhất, năm tháng không thể làm phai mờ...
Lý Nhã Tịnh được anh chở về tận nhà, trước khi bước vào, anh còn nắm lấy tay cô, nói :
“Bảo bối, khi về tới nhà, anh sẽ gọi cho em.”
Cô gật đầu, đáy mắt tràn ngập màu hồng. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi mắt cô rồi nói :
“Em vào nhà đi.”
Cô lắc đầu, giọng nũng nịu :
“Không thích, anh về trước đi.”
Lưu Cảnh Nghi nhếch mày, khóe môi cong lên hoàn mỹ.
“Bộ dạng này là đang mê hoặc anh sao?”
Cô tủm tỉm cười, hai má đỏ ửng.
“Em vào nhà đây, anh... về cẩn thận.”
Anh gật đầu. Cô xoay lưng bước đi, được vài bước lại ngoái cổ lại nhìn. Lưu Cảnh Nghi bật cười. Cô gái nhỏ này, quả thực rất đáng yêu. Anh lên xe, không kiềm được mà nhìn về phía nhà cô. Sau khi xác nhận Lý Nhã Tịnh đã về nhà an toàn anh mới cho xe chạy.
Cô về tới nhà, mặt mày vui vẻ. Đương nhiên không thể lọt qua mắt của Trần Xuân. Lý Nhã Tịnh liền chạy lại bên mẹ, nói :
“Mẹ, con...con với Cảnh Nghi...làm lành rồi.”
Bà cười hiền lành, nói :
“Vậy thì tốt. Lần này, con phải giữ gìn nó cho tốt. Đừng để quá khứ làm ảnh hưởng đến mình nữa, được không?”
Cô gật gật đầu, dựa vào vai mẹ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lại thấy nhớ anh rồi.
Sáng hôm sau. Không biết là theo thói quen hay vì trong lòng đang nôn nao điều gì mà cô dậy rất sớm, còn tự tay vào bếp làm cơm mang theo. Trần Xuân thấy thế thì mỉm cười, giọng điệu trêu chọc :
“Con gái hôm nay chăm chỉ thế! Chắc không phải chỉ làm cơm cho mình con ăn phải không?”
Cô mím môi, vành tai ửng hồng.
“Mẹ, đừng chọc con mà!”
Trần Xuân bật cười, bà gật gật đầu, an ủi :
“Được, được, mẹ không nói nữa.”
Lý Nhã Tịnh bỏ cơm hộp vào túi rồi bước ra khỏi nhà. Cô thong thả dạo bước, ánh nắng chan hòa nhảy nhót trên những tán lá rộng, chiếu thẳng xuống gương mặt khả ái của cô. Lý Nhã Tịnh ngước mặt lên nhìn, đưa tay che mắt, khóe môi cong lên. Đột nhiên, mặt trời bị che mất, gương mặt đẹp đẽ của Lưu Cảnh Nghi xuất hiện làm cô cứ tưởng mình đang mơ. Anh nói với cô :
“Chào buổi sáng, bảo bối.”
Cô lấy tay che miệng, đáy mắt xúc động. Không kịp để cô phản ứng gì, anh đã cầm lấy tay cô dẫn lên xe. Đến khi cửa xe đóng sầm lại, cô mới sực tỉnh ra. Lưu Cảnh Nghi đã lái xe, lao vút đi từ bao giờ.
“Sao anh biết em ở đó?”
Anh thản nhiên nói :
“Còn không phải là đợi em sao?”
Lưu Cảnh Nghi liếc nhìn chiếc túi nhỏ cô cầm trên tay, mỉm cười hỏi cô :
“Cơm của anh sao?”
Lý Nhã Tịnh ngượng ngùng gật đầu. Anh vui vẻ cầm lấy tay cô, đan chặt vào tay mình. Cảm giác này có chút lạ lẫm, bỗng chốc trong lòng cô như nở rộ muôn vàn đóa hoa. Bây giờ, cô mới có dịp nhìn kĩ anh. 3 năm qua, Lưu Cảnh Nghi đã thay đổi rất nhiều, không chỉ về địa vị mà còn về ngoại hình. Lúc trước anh đã thu hút vô vàn cô gái rồi, bây giờ lại còn nam tính hơn. Lý Nhã Tịnh cứ sợ rằng anh đã bị cướp đi mất từ lâu rồi.
Lưu Cảnh Nghi nhìn thấy ánh mắt của cô thì nhếch môi cười, đưa tay chạm vào đầu mũi của cô :
“Em cứ ngắm như vậy thì sao anh có thể tập trung được chứ? Hay anh dừng xe lại nhé?”
Cô hắng giọng một tiếng, xoay mặt nhìn ra ngoài. Anh đúng là, quá bá đạo rồi. Xe chuẩn bị dừng trước cổng công ty, cô đã rối rít bảo anh :
“Cảnh Nghi, có thể đỗ xe xa một chút không?”
Anh nhếch mày khó hiểu. Lý Nhã Tịnh liền đỏ mặt, e ấp nói :
“Chúng ta...tiến triển hơn nhanh một chút. Em...vẫn còn chưa thích nghi kịp.”
Đôi mắt anh lóe lên tia sáng, liền dừng xe. Anh mở cửa bước xuống, sang bên cạnh mở cửa cho cô. Lý Nhã Tịnh vì ngại nên vẫn ngồi lì bên trong, ngước mắt nhìn anh, muốn thỏa hiệp. Lưu Cảnh Nghi cúi đầu, thì thầm bên tai cô :
“Bảo bối, em muốn anh bế xuống sao?”
Cô liền trừng mắt nhìn anh, hai má phồng lên. Lý Nhã Tịnh tự mình bước xuống, còn liếc anh một cái. Lưu Cảnh Nghi bật cười, nắm chặt tay cô, nói :
“Em là người yêu của anh. Không có gì phải sợ cả, hiểu không?”
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh làm cô yên tâm hơn rất nhiều. Lý Nhã Tịnh ngoan ngoãn gật đầu, theo anh bước vào. Đương nhiên mấy nhân viên ở sảnh lớn vô cùng ngạc nhiên, bàn tán xôn xao. Lưu Cảnh Nghi không hề quan tâm đến họ, chỉ nhìn cô ân cần. Vừa vào đến thang máy, cô đã úp mặt vào tường, than vãn :
“Mọi người chắc chắn sẽ vây quanh em mà hỏi cho xem. Sau này, em nhất định sẽ không có được cuộc sống bình thường.”
Lưu Cảnh Nghi xoay người cô lại, đối diện với mình, đôi mắt kiên định, nói :
“Không sao, rồi em sẽ quen thôi. Cái danh Lưu phu nhân này, chỉ có mình em xứng đáng.”
Cô nhìn anh, trong lòng có chút xao động. Anh mỉm cười, nhéo má cô một cái, cất tiếng, mang vài phần cưng nựng :
“Bảo bối ngoan!”