Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Chương 32:




Lưu Cảnh Nghi vừa ngồi vào ghế đã gọi trợ lí vào, bàn bạc một số công việc. Cuối buổi, trước khi trợ lí quay người ra ngoài, anh còn dửng dưng nói một câu :

“Hủy hết hợp đồng lớn với Tống thị đi.”

Trợ lí khựng lại một chút nhưng cũng theo lời, cúi người chào rồi bước đi. Lưu Cảnh Nghi đan tay, chống trước cằm, đáy mắt đăm chiêu. 

Thoáng chốc đã đến sinh nhật của Tống Mỹ Kỳ. Cả ngày hôm đó, cô ta đều rạo rực, háo hức, ả mong đến tối để được gặp anh. Mấy ngày nay, Tống Mỹ Kỳ không dám tới công ty gây chuyện nữa, ngoan ngoãn ở nhà chuẩn bị tiệc. Tống Khôn nhận được tin hợp đồng lớn bị hủy thì có chút kích động, nên muốn nhân buổi tiệc hôm nay mà tạ lỗi với anh. 

Dạo gần đây ngoài bàn chuyện công việc thì Lý Nhã Tịnh đều không liếc nhìn anh đến một lần. Trong lòng Lưu Cảnh Nghi vô cùng khó chịu nhưng lại không tiện nói ra. Anh đi ngang qua bàn cô, bảo cô vào gặp mình.

Lý Nhã Tịnh bước vào, đứng trước mặt anh, ánh mắt hướng xuống đất. Anh nói :

“Tối nay là sinh nhật Tống Mỹ Kỳ, cô cũng được mời đúng chứ? Vậy đi cùng nhau đi.”

Cô không nhìn anh, giọng đều đều nói :

“Được mời đâu có nghĩa là bắt buộc phải đi. Tôi quả thực không thích hợp với những nơi sang trọng như vậy.”

Lưu Cảnh Nghi nhếch mày nhìn. Cô gái nhỏ hôm nay đã biết chống trả rồi cơ đấy. Có chút thú vị. 

“Không đi làm sao biết không hợp. Cô không có xe, tôi không có người. Hai ta trao đổi. 6 giờ 30 tối nay tôi đến tìm cô.”

Lý Nhã Tịnh cắn môi, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ. Cô cúi đầu chào anh rồi đi ra ngoài.

“Chuyện đêm đó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Cô đừng nghĩ đến làm gì.”

Lưu Cảnh Nghi hắng giọng, gương mặt có chút ngại ngùng. Cô nghe những lời này thì ừ lạnh một tiếng rồi lại bước đi. Hóa ra nụ hôn đó đối với anh cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Anh nhắm mắt, tự nhủ :

“Lưu! Cảnh! Nghi! Mày đúng là gây nên trọng tội rồi.”

Thật ra lời anh muốn nói không phải như vậy, nhưng khi thốt lên lại hoàn toàn biến đổi.Cả buổi chiều, anh làm việc không yên. Mỗi lần đi ra ngoài lại vô thức nhìn sang cô, trong phiên họp cũng vậy. Gương mặt biểu thị rõ ràng đến mức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Lý Nhã Tịnh có chút khó chịu nhưng cũng không nói gì. 

Tan ca, cô lập tức quay về nhà, lót dạ một chiếc bánh nhỏ rồi chọn lễ phục. Mấy bộ mà Lưu Cảnh Nghi mua cho lúc trước cũng chưa dùng đến bao giờ, cất một góc ở tủ, bây giờ có dịp mặc rồi. Toàn là váy màu nhã nhặn, kín cổng cao tường, không hở một chút. Cô chọn đại một chiếc váy xanh nhạt dáng suông dài, rũ xuống tận mắt cá chân, phần eo chít lại, đính thêm một bông hoa màu trắng lớn. Cả người cô toát lên phong thái đĩnh đạc, dịu dàng, càng không kém phần xinh đẹp. 

Lý Nhã Tịnh ngồi vào bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương. Cô nhấn nhá nhẹ vào phần mắt, chọn màu son hợp với bộ đồ, tóc xõa ngang vai. Cô chọn thêm một đôi giày cao gót màu trắng mang vào. Chỉ vài bước biến hóa, cô càng trở nên lộng lẫy, nét da trắng sứ được tôn vinh rõ ràng.

Cô gọi điện cho Nghiêm Phong :

“Nghiêm Phong, tối nay em đi dự tiệc, có thể sẽ về trễ đấy. Anh ở nhà ăn uống đầy đủ nhé.”

Nghiêm Phong cười, dịu giọng bảo :

“Người được nhắc nhở phải là em mới đúng chứ. Mau đi đi, có gì cứ gọi cho anh nhé.”

“Được rồi, em nhớ mà.”

Cô cúp máy, đi thẳng ra ngoài chờ anh. Lưu Cảnh Nghi lái xe tới, bước xuống. Ánh đèn vàng hiu hắt trên đường dìu dịu soi xuống Lý Nhã Tịnh. Anh ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới đến bên cạnh cô. Lưu Cảnh Nghi mở cửa, để cô ngồi vào trong. Cả hai đi thẳng đến biệt thự chính nhà họ Tống. 

Chiếc xe màu đen bóng loáng của anh vừa mới đậu trước sân đã thu hút vô số ánh nhìn. Lưu Cảnh Nghi tuy bước vào thương trường chưa lâu nhưng danh tiếng đã nổi như cồn, chẳng mấy ai ở thành phố này là không nghe tới tên anh, đến cả tiền bối như Tống Khôn cũng phải nể vài phần. 

“Lưu tổng đã đến rồi sao? Mời vào trong.”

Tống Khôn niềm nở ra chào đón, cố sức nịnh bợ nhằm cứu vãn những hợp đồng làm ăn kia. Gương mặt Lưu Cảnh Nghi thờ ơ như không, đưa mắt nhìn Lý Nhã Tịnh từ từ bước xuống. Cô bước đến cạnh anh, cùng nhau bước vào. Tống Mỹ Kỳ nghe tin anh thì từ trên phòng lập tức lao xuống. Phong cách thường ngày của cô ta đã đủ hở hang rồi, hôm nay lại càng bạo hơn. Vòng một phồn thực như muốn trào khỏi chiếc váy ngắn ngủn kia. Ả ta vừa chạy tới thì nhìn thấy Lý Nhã Tịnh, nụ cười trào phúng càng hiện rõ nét. Tống Mỹ Kỳ cao giọng nói :

“Ai da, vị tiểu thư nào đây? Quả là vô cùng xinh đẹp.”

Lý Nhã Tịnh cười nhạt, không đáp gì. Tống Mỹ Kỳ cũng chả thèm trò chuyện với cô, tâm ý hoàn toàn hướng về Lưu Cảnh Nghi. Cô ta nắm tay anh, dẫn tới bàn của mình. Bữa tiệc hôm nay tổ chức theo kiểu tiệc buffet ngoài trời, khách khứa đến dự đều là thiên kim tiểu thư, không thì cũng là công tử nhà giàu, ăn mặc đắt tiền, vẻ ngoài hào nhoáng. Cho dù Lý Nhã Tịnh có xinh đẹp đến đâu cũng không thể sánh nổi bọn họ. Cô không có ý bon chen vào nơi phồn hoa này, bèn tìm một góc mà thưởng thức đồ ăn. Đúng là sinh nhật con gái rượu của chủ tịch tập đoàn Tống thị, một chiếc bánh gato nhỏ cũng phải làm rất cầu kì. Lý Nhã Tịnh vốn rất thích đồ ngọt, nếm một miếng liền cảm thấy thích thú.

“Xin chào, có thể cho tôi làm quen không?”