6 giờ 20 phút tối. Lưu Cảnh Nghi vẫn còn ngồi ở bàn làm việc, chăm chỉ giải quyết hết đống tài liệu còn tồn đọng. Tống Mỹ Kỳ ở nhà ăn mặc đẹp đẽ, cố tình để lộ nhiều da thịt một chút. Cô ta nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn quá sớm bèn “luyện tập” một chút, đến khi anh tới thì có thể “triển” luôn.
Lý Nhã Tịnh sau khi ăn xong bát cháo Nghiêm Phong đút đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn sốt nữa, có thể ngồi trò chuyện được rồi. Nghiêm Phong ngồi bên cạnh, liên tục đưa trái cây cho cô, Lý Nhã Tịnh mỉm cười, cầm lấy rồi nói :
“Anh cũng mau ăn đi. Em tự ăn được mà.”
Trần Xuân thấy hai người hòa thuận như thế cũng vui lây, nửa đùa nửa thật nói :
“Hai đứa định bao giờ thì kết hôn đây chứ? Mẹ cũng muốn bồng cháu lắm đấy nhé!”
Nghiêm Phong cười híp cả mắt, đưa tay lên gãi đầu, lén nhìn sang cô. Lý Nhã Tịnh, cúi đầu cười nhẹ. Đến tình cảm hiện tại còn chưa định hình được thì cưới hỏi gì chứ? Cô khẽ thở dài một cái.
Lưu Cảnh Nghi giải quyết xong công việc thì đã đến 6 giờ 55 phút rồi. Anh khoác áo, đi xuống lầu lấy xe, phóng thẳng đến nhà của Tống Mỹ Kỳ. Cô ta cứ đi đi lại lại, hết nhoài người nhìn ra cửa lại đứng lên ngồi xuống. Tống Khôn đang đọc báo ngoài phòng khách thấy thế thì bảo :
“Con nôn nóng gì chứ? Cậu ấy là người bận rộn, đến trễ vài phút thì có gì mà lo lắng? Cứ đi chuẩn bị đi.”
Mặt cô ta liền xị xuống, dạ một tiếng rồi đi vào trong. Vừa xoay lưng đi được vài bước đã nghe tiếng xe đang đi vào sân. Cô ta mừng rỡ, vội chạy ra đón. Lưu Cảnh Nghi vừa xuống xe, Tống Mỹ Kỳ đã sấn tới, hỏi anh :
“Sao bây giờ anh mới tới? Người ta đợi lâu lắm rồi đó.”
Anh không nói gì, đi thẳng vào trong.
“Tống tổng, thật thất lễ quá! Công ty có chút việc bận.”
Tống Khôn liền đứng dậy, cười nói :
“Không sao, không sao. Mau ngồi vào bàn thôi.”
Anh cười khách sáo, kéo ghế ngồi xuống. Tống Mỹ Kỳ cao giọng gọi gia nhân đem món lên, gắp cho anh. Tống Khôn nhìn cô, ánh mắt ra hiệu. Cô ta đã hiểu, nhanh chóng cầm chai rượu trước mặt rót mời anh rồi giơ ly lên cao, chạm vào ly của anh, nhẹ giọng nói :
“Mời anh!”
Lưu Cảnh Nghi bây giờ như bước vào hang cọp, luôn phải cẩn thận. Tuy rằng hai cha con nhà họ Tống không làm hại gì anh nhưng Lưu Cảnh Nghi cũng không thể tuyệt đối tin tưởng hai người họ. Tống Mỹ Kỳ biết rõ điều này cho nên mới uống trước, tránh việc hạ độc anh. Lưu Cảnh Nghi thấy vậy thì nâng ly, trước khi nhấp môi còn nhìn xem bên trong có gì lạ hay không rồi mới uống.
Tống Khôn nhìn theo anh, cười to nói :
“Nào, ăn đi.”
Lưu Cảnh Nghi bình thản ngồi ăn, không một chút nghi ngờ. Tống Mỹ Kỳ cười thầm trong bụng, kéo ghế sát lại gần anh.
“Lưu tổng à, Tống Mỹ Kỳ nhà tôi cũng đã đến tuổi cập kê, lớn rồi thì phải dựng vợ gả chồng. Cậu biết đó, nó từ trước giờ chỉ thích mỗi cậu, không phải nên suy xét một chút sao?”
Động tác của anh không hề dừng lại, ánh mắt sắc bén ngước lên nhìn Tống Khôn, cười khẩy một tiếng rồi lãnh đạm nói :
“Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu. Đấy chỉ là tình cảm đơn phương của cô Tống đây, tôi thật sự không muốn hồi đáp.”
Nụ cười trên môi hai cha con Tống gia liền cứng đờ. Từ trước đến nay, vốn biết anh là người thẳng thắn trên thương trường, nhưng trong chuyện tình cảm cũng bộc trực như vậy, quả thực khiến Tống Khôn và Tống Mỹ Kỳ bẽ mặt. Ông ta hắng giọng, ngậm miệng ăn cơm.
“Rồi anh cũng sẽ là của em thôi!”
Lưu Cảnh Nghi đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt, toàn thân nóng hổi. Anh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, bỏ dao nĩa xuống, đứng dậy xin phép Tống Khôn :
“Tống tổng, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Ông ta cười thầm trong bụng, đưa tay chỉ thẳng lên lầu.
“Xin lỗi cậu, nhà vệ sinh ở đây bị hư rồi, tôi đang gọi người sửa. Cậu chịu khó lên trên, rẽ trái là sẽ thấy.”
Lưu Cảnh Nghi gật đầu lịch sự, bước đi. Tống Mỹ Kỳ nháy mắt với ba mình, lén đi theo anh. Lưu Cảnh Nghi bước vào nhà vệ sinh, liền mở nước rửa mặt. Thân nhiệt ngày càng tăng, anh cố gắng để bản thân tỉnh táo nhất có thể. Hình bóng trong gương của anh cũng trở nên mờ nhạt. Lưu Cảnh Nghi lắc đầu, chớp chớp mắt. Ngọn lửa dục vọng đang cháy bỏng trong cuống họng, đốt cháy cả đáy mắt anh.
“Anh Cảnh Nghi, anh không sao chứ?”
Tống Mỹ Kỳ đã âm mưu chờ ngày này lâu rồi. Ả ta không cho thuốc vào rượu mà bôi vào thành ly. Đây là loại cực mạnh, chỉ nếm chút ít cũng đủ khiến người có ý chí mạnh mẽ như anh liền gục ngã.
Lưu Cảnh Nghi gõ gõ đầu mình, chỉnh trang lại quần áo rồi bước ra. Cô ta thấy gương mặt đỏ ửng của anh thì cười tủm tỉm, lập tức đứng sát lại, để tay anh cọ vào người mình. Làn da mát lạnh của cô ta khiến anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tống Mỹ Kỳ ngọt ngào nói :
“Anh không khỏe sao? Vậy để em dìu anh.”
Cô ta không đợi anh đồng ý, liền vòng tay ôm lấy eo, đưa thẳng vào phòng ngủ của mình, khóa chặt cửa. Lưu Cảnh Nghi nằm vật xuống giường, cổ họng khô khốc, liên tục lầm bầm :
“Nước, nước...”
Tống Mỹ Kỳ cười nham hiểm, giọng nói mị hoặc :
“Cảnh Nghi, không cần nước. Em giúp anh nhé!”
Nói rồi, ả ta nhảy lên giường, cưỡi lên người anh. Lưu Cảnh Nghi đưa tay nới lỏng cà vạt, hai tay xoa xoa thái dương. Cô ta liền nắm lấy tay anh, đặt lên eo mình. Bộ váy mỏng manh lúc nãy đã cởi ra để trước cửa rồi, cả người cô ta chỉ còn hai mảnh đồ lót che thân. Hơi nóng từ lòng bàn tay anh làm cô thích thú.
“Anh yêu, có em đây rồi.”