Lý Nhã Tịnh lê từng bước một về nhà, đôi mắt vô hồn, lồng ngực tựa như bị hút cạn sinh lực, khó thở đến cùng cực. Khung cảnh phía trước bị phủ một lớp sương mờ, trở nên rất mơ hồ.
Trần Xuân lúc nãy pha ly sữa, định đem vào cho cô, không thấy đâu thì vô cùng lo lắng, bèn đứng ở ngoài cửa mà ngóng đợi. Từ xa đã thấy vóc dáng nhỏ bé đến đáng thương của cô, bà liền chạy tới. Lý Nhã Tịnh khóc đến mức muốn gục đi, lúc sắp ngã xuống thì đã có vòng tay đỡ lại. Cô ngước mặt lên nhìn nhân ảnh trước mặt, mỉm cười.
“Mẹ, con...thật sự rất mệt.”
Trần Xuân rơi nước mắt, nhỏ giọt xuống bàn tay của cô. Lý Nhã Tịnh câm nín, nhìn bà, đưa tay lau nhẹ hai hàng lệ, nói :
“Mẹ, mẹ đừng khóc. Con sẽ không khóc nữa, mẹ cũng đừng khóc nhé! Mẹ, con xin lỗi!”
Dù có mạnh mẽ đến mấy thì trong vòng tay người mẹ, đứa con ấy vẫn bé bỏng biết bao. Cô dựa vào lòng mẹ, bật khóc nức nở. Đây là lần thứ bao nhiêu cô khóc trước mặt đấng sinh thành rồi chứ? Trái tim là của mình mà sao lại chẳng thể nào kiểm soát chứ? Bất lực...
Trần Xuân dìu cô vào nhà, đặt cô nằm trên giường. Lý Nhã Tịnh vì quá mệt mà thiếp đi lúc nào không hay. Bà ngồi đó, ngắm nhìn cô, đưa tay sờ lên trán, vuốt ve gương mặt nhỏ, mỉm cười trong nước mắt :
“Con gái của mẹ, tại sao con lại khổ sở đến thế chứ? Buông bỏ có phải là quá khó khăn hay không?”
Một đêm dài trôi qua, cô cứ chìm vào giấc mơ ảo mộng, những hình ảnh mơ hồ cứ xuất hiện rồi vụt tắt, hình bóng phía xa kia, mãi mãi cô không thể chạm tới. Mỗi lần nhớ đến lại cảm thấy tim đau đến mức không chịu nỗi. Cảm giác này làm sao mà diễn tả bằng lời đây?
Sáng hôm sau. Lý Nhã Tịnh từ từ hé mở mí mắt nặng trịch, đưa mắt nhìn xung quanh. Toàn thân gần như không chút sức lực, đôi môi trắng bệch, gương mặt không chút sức sống. Cô đưa tay lên trán sờ thử, quả nhiên là sốt rồi.
Cánh cửa phòng mở ra, Trần Xuân bước vào, đặt tô cháo lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, giọng ấm áp :
“Tịnh Nhi, ăn chút cháo cho khỏe đi con rồi còn uống thuốc nữa.”
Cô đưa ánh mắt thâm tình nhìn mẹ, khóe môi khẽ cong lên.
“Dạ!”
Nghe thanh âm nhỏ như muỗi kêu, kèm thêm chút khản đặc trong cổ họng, cô tự cảm thấy giật mình. Bản thân đã bi thảm đến mức này rồi hay sao?
“Mẹ, chuyện này...mẹ đừng nói với Nghiêm Phong nhé! Con sợ anh ấy lo lắng.”
“Ừm, mẹ biết rồi.”
Bà đút cho cô từng muỗng cháo một, y hệt lúc còn nhỏ. Lý Nhã tịnh ngoan ngoãn há miệng, thoáng chốc đã vét sạch một tô cháo to. Ăn xong, bà cho cô uống thuốc, rồi lại giục nằm xuống ngủ.
“Con nghỉ ngơi đi. Có gì thì gọi mẹ.”
Cô gật gật đầu. Trần Xuân kéo chăn đắp lên ngực cô, cúi xuống hôn vào trán.
“Ngủ ngon, con gái!”
Cô nhìn theo bóng mẹ đi về phía cửa, cảm thấy bản thân đỡ hơn rất nhiều. Lý Nhã Tịnh với tay lấy điện thoại, báo cho chị Hoa một tiếng.
“Hôm nay chị xin cho em nghỉ phép một ngày nhé! Em cảm ơn ạ!”
Rất nhanh chóng, chị Hoa liền gửi tin lại :
“Được. Mà em sao thế?”
“Em chỉ cảm nhẹ thôi, chị đừng lo.”
“Ừ, nghỉ ngơi tốt nhé!”
Cô để điện thoại xuống, nhắm mắt ngủ một giấc đến tận trưa.
Lưu Cảnh Nghi đến công ty, nhìn sang vị trí của cô không có thì hỏi chị Hoa bên cạnh :
“Lý Nhã Tịnh đến trễ sao?”
Chị Hoa liền đứng dậy trả lời :
“Dạ không. Em ấy xin nghỉ, nghe nói là bị bệnh. Tôi vừa mới báo cho bên nhân sự rồi ạ.”
Anh không nói gì, đôi mắt liền tối đi vài phần, gương mặt càng lạnh lẽo hơn. Lưu Cảnh Nghi về phòng, xoa xoa cái đầu đang đau nhức âm ỉ, tự trách bản thân :
“Tại sao lại không kiểm soát được chứ? Chẳng phải thường ngày mày cũng làm rất tốt đó sao? Mày đúng là...”
Anh đưa tay lên trán, day day nhẹ. Lưu Cảnh Nghi liền rút điện thoại ra, nhắn cho cô vài câu nhưng rồi lại xóa đi. Dù sao thì lỗi này cũng là do anh mà ra. Lưu Cảnh Nghi gọi điện cho bộ phận lễ tân, nhờ đi mua giúp ít thuốc cảm và chút đồ tẩm bổ, gửi thẳng đến nhà cô.
Trong lòng anh vẫn cảm thấy lo lắng không thôi. Buổi họp cổ đông quan trọng như vậy mà dường như anh chẳng để tâm mấy, gương mặt xa cách và đôi mắt vô hồn biểu thị một cách rõ ràng. Giữa cuộc họp, anh đứng dậy, bỏ thẳng ra ngoài, không thèm giải thích một câu. Mấy người ngồi ở đó đều bất ngờ, tụm đầu lại bàn tán.
Lưu Cảnh Nghi chạy xe đến nhà cô nhưng chỉ đứng từ xa quan sát. Trần Xuân ra vào hai ba lần, lúc thì đi đổ rác, lúc lại đi chợ, tuyệt nhiên không thấy bóng cô. Anh thấy vô cùng khó chịu. Tại sao cảm giác muốn che chở, yêu thương cô ngày một lớn như thế chứ? Lưu Cảnh Nghi dường như không thể ngăn cản nổi bản thân rằng...anh vẫn còn yêu cô. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy lại muốn giày vò, để cô càng khắc sâu nỗi đau mà khi xưa anh phải gánh chịu. Trong tình yêu, đôi lúc ta lại ích kỷ như vậy, làm cho người ta thương vô tình chịu muôn vàn xót xa.