Buổi chiều, trước giờ tan ca, Lưu Cảnh Nghi đứng trước mặt mọi người, vỗ tay thu hút sự chú ý rồi lớn giọng thông báo :
“Như mọi người đã biết, bộ phận chúng ta vừa giành được một dự án lớn, cho nên hôm nay tôi sẽ đãi mọi người một bữa, được không?”
Cả đám nhân viên nhanh chóng hô to đáp lại, vẻ mặt rạng rỡ :
“Dạ được, cảm ơn giám đốc.”
Lý Nhã Tịnh đưa mắt nhìn anh rồi thu dọn đồ đạc. Chị Hoa hỏi cô:
“Nhã Tịnh, chị có nên về nhà thay đồ không nhỉ?”
Cô cười, lắc lắc đầu :
“Không cần đâu ạ. Chị mặc như vậy đã đủ đẹp rồi.”
“Em nói thật chứ? Đúng là chỉ có em mới hiểu chị. Nào, chúng ta đi thôi.”
Nói rồi, chị Hoa khoác tay cô, toan bước đi. Cô dừng lại, nói :
“À, chị đi trước đi. Em gọi điện về báo với mẹ một tiếng.”
“Ừ, được rồi. Nhanh nhé!”
Cô gật đầu rồi tiến về phía ban công, lấy điện thoại ra điện cho Nghiêm Phong.
“Alo, Nghiêm Phong, tối nay em đi liên hoan ở công ty, có thể sẽ về trễ một chút. Nhờ anh nhắn cho mẹ em nhé!”
Đầu dây bên kia giọng dịu dàng, bảo :
“Ừ, anh biết rồi. Em đi cẩn thận nhé! Lát nữa về gọi để anh đi đón được không?”
Cô mỉm cười.
“Em biết rồi. Tạm biệt!”
“Hưm...yêu em!”
Nói rồi, Nghiêm Phong lập tức cúp máy. Cô bật cười, thì ra anh cũng có mặt đáng yêu này. Có điều, bộ dạng vui sướng này của Lý Nhã Tịnh đã lọt vào tầm mắt của Lưu Cảnh Nghi. Anh mặt lạnh, bước tới.
“Còn không mau đi?”
Cô cất điện thoại vào túi rồi bước thẳng vào thang máy, không thèm đáp lời anh. Lưu Cảnh Nghi xị mặt, đôi mắt nheo lại. Cô không thèm để ý đến anh nữa sao?
Cả bộ phận gồm hơn 20 người tụ tập ở một nhà hàng lớn, đặt cả phòng riêng. Ai cũng hào hứng, lớn tiếng trò chuyện, cảm giác như hôm nay là ngày đại hỉ vậy. Lưu Cảnh Nghi vừa bước vào đã thu hút sự chú ý. Anh mỉm cười nhàn nhạt, nói :
“Ai muốn ăn gì cứ gọi. Tôi đãi mọi người.”
Chỉ cần nghe câu này của anh là mọi người đã đủ vui rồi. Một cô nhân viên trẻ tuổi lên tiếng :
“Lưu tổng, ăn xong chúng ta đi hát có được không?”
Mọi người đều hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh. Lưu Cảnh Nghi suy nghĩ vài giây rồi nói :
“Được. Muốn đi thì đi thôi.”
Cả đám nhân viên òa lên, vỗ tay tán thưởng. Xem như hôm nay bọn họ có thể ăn chơi xả láng rồi. Lý Nhã Tịnh ngồi một góc, không nói gì. Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên. Hầu hết thức ăn mọi người dọn lên đều là hải sản, cô lại không ăn được nhiều, chỉ nếm được vài loại cá. Lý Nhã Tịnh vừa ăn được vài phút đã buông đũa xuống, cầm ly nước cam bên cạnh lên uống.
Lưu Cảnh Nghi ngồi đối diện cô, quan sát từ nãy đến giờ, liền ngoắc phục vụ lại, nói nhỏ.
Vài phút sau, người phục vụ liền đem đến cho cô một chén yến nhỏ, để trước mặt, cung kính nói :
“Mời cô dùng!”
Chị Hoa ngồi bên cạnh tò mò, mỉm cười hỏi cô :
“Wao, sao em lại có món cao cấp thế này nhỉ? Không phải là tự gọi để ăn một mình đấy chứ?”
Cô liền xua tay, gọi với theo người phục vụ hỏi :
“Thưa cô, tôi không có gọi món này. Chắc là cô có nhầm lẫn gì rồi.”
“Dạ không ạ. Là vị tiên sinh ngồi bên kia gọi đấy ạ!”
Cô phục vụ chỉ tay về hướng anh ngồi. Lưu Cảnh Nghi vừa đi ra ngoài gọi điện nên không thấy người. Lý Nhã Tịnh gật đầu cảm ơn cô phục vụ, không nói gì thêm.
“Thật ganh tị quá đi! Giám đốc của chúng ta lại quan tâm đến em như vậy. Có phải là hai người...đang yêu đương không?”
Chị Hoa nheo mắt, mặt chất vấn cô. Lý Nhã Tịnh xua tay, lắc đầu, bảo :
“Không có, thật sự không như chị nghĩ đâu. Chắc là sự quan tâm của giám đốc dành cho nhân viên thôi.”
Cô gượng cười, liếc nhìn chén súp. Chị Hoa vẫn chưa buông tha cho cô, liên tục thắc mắc :
“Chị vẫn thấy có gì mờ ám ở đây. Có phải...”
Không để chị Hoa suy đoán gì thêm, cô đã lên tiếng :
“Thật sự là không có gì. Chị mau ăn đi, hết thức ăn rồi đấy!”
Lúc này chị Hoa mới la lớn :
“Này, mọi người sao lại ăn nhanh vậy chứ? Tôi ăn theo không kịp rồi.”
Cả đám người bật cười, nói :
“Ai bảo chị lại lơ đễnh như thế?”
Lý Nhã Tịnh liếc mắt nhìn sang phía anh. Lưu Cảnh Nghi vừa mới từ ngoài cửa bước vào, nhưng lại không đáp trả lại ánh mắt của cô. Anh thản nhiên ngồi uống rượu, lâu lâu mới lại ăn một ít thức ăn. Cô cũng không nói gì, húp từng ngụp súp một.
Sau bữa ăn, có kha khá người không đi hát mà quay về nhà, cả đám chỉ còn lại khoảng 12 người, trong đó có cô. Lý Nhã Tịnh nhìn đồng hồ, nói :
“Cũng trễ rồi, tôi xin phép về đây. Mọi người đi chơi vui nhé!”
Nghe cô nói vậy, chị Hoa bên cạnh liền giữ tay lại, nói :
“Thôi mà, cùng đi đi. Lâu lâu mới có dịp cùng nhau hát hò, em định bỏ lỡ sao?”
Vài cô thư kí cũng hùa theo, nói với cô :
“Nhã Tịnh, ở lại thêm một chút nữa cũng không được sao?”
Thấy mọi người giữ lại thì cô cũng không nỡ từ chối. Cả đám rủ nhau tới một quán karaoke nhỏ gần đó, cùng nhau vui chơi.