Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Chương 22:




Tống Mỹ Kỳ bước ra, lập tức khoác tay anh. Đôi mắt của Lưu Cảnh Nghi lộ rõ vẻ chán ghét, liền dứt tay ra. Nếu ban nãy không phải có Lý Nhã Tịnh ở đó thì còn lâu ả ta mới có cơ hội động chạm với anh. 

Lý Nhã Tịnh thay đồ xong thì bước ra, tay ôm chiếc túi xách trước ngực. Tống Mỹ Kỳ chỉ thích mặc những bộ đồ ôm sát, để lộ rất nhiều da thịt. Hơn nữa lúc nãy còn bị ướt, càng làm bộ đồ này càng thêm phần đốt mắt. Cô có chút ngại ngùng, bước đến trước mặt anh, khẽ nói :

“Hai người cứ đi mua sắm đi. Tôi về trước đây. Chào giám đốc.”

Đúng lúc cô định bước đi thì anh đã giữ tay cô lại. Hàng lông mày của Lưu Cảnh Nghi nhíu chặt lại, bàn tay nóng hổi càng ghì cô mạnh hơn. Anh gằn giọng nói :

“Lên xe!”

Đây là mệnh lệnh mà cô khó có thể từ chối được. Không đợi não cô suy nghĩ gì, anh đã kéo cô thẳng một mạch ra ngoài cửa, để lại Tống Mỹ Kỳ đang đứng đó tức tối.

Cả ba ghé qua một trung tâm thương mại gần đó. Anh nhanh chân bước vào một cửa hàng cao cấp, chọn cho cô một chiếc quần suông và áo len cổ lọ, kèm theo cả áo khoác. Lưu Cảnh Nghi đưa cho cô, đưa mắt ra lệnh cho cô vào thay. Lý Nhã Tịnh ngoan ngoãn nghe theo, đi vào phòng thay đồ. Tống Mỹ Kỳ nén cơn giận mà nói với anh :

“Cảnh Nghi, em cũng muốn mua đồ. Anh chọn giúp em được không?”

Lưu Cảnh Nghi không thèm liếc cô ta, thản nhiên đáp lại :

“Thích thì tự lấy. Cô không có tay chân sao?”

Tống Mỹ Kỳ nắm tay thành quyền, trừng mắt nhìn vào phòng thay đồ của cô, nguyền rủa :

“Rốt cuộc mày đã làm gì anh ấy chứ? Lý Nhã Tịnh, đồ hồ ly tinh. Cứ chờ đó đi!”

Lý Nhã Tịnh thay xong thì bước ra ngoài. Bây giờ thì cô đã bị mặc kín từ đầu đến cuối rồi, đến cả cần cổ cũng không lộ ra một tí nào. Lưu Cảnh Nghi ngẩng mặt lên nhìn, nở một nụ cười như có như không, mãn nguyện. Như vậy mới là ăn mặc chứ.

Anh đứng dậy, bước thẳng ra quầy lễ tân, đưa một tấm thẻ đen rồi nói :

“Thanh toán bộ cô ấy đang mặc. Chọn thêm vài bộ lễ phục nữa.”

Lý Nhã Tịnh nghe anh nói thế liền chạy lại, rối rít nói :

“Không cần đâu. Tôi sẽ trả bộ này. Còn lễ phục tôi có bao giờ dùng đâu, phí lắm.”

Anh nhếch mép :

“Sắp dùng rồi.”

Cô ngớ người. Anh liền ra hiệu cho cô bán hàng, gói tất cả lại. Tống Mỹ Kỳ chẳng còn tâm trạng nào mà mua sắm, mặt mày hậm hực đi sau hai người.

Bây giờ đã là giờ tan ca rồi. Xem ra, cô chẳng khác nào được nghỉ nguyên cả một ngày. Anh đưa Tống Mỹ Kỳ về nhà rồi tiếp tục tiến về phía nhà của cô.

Chiếc xe dừng trước một khu phố nhỏ, căn nhỏ trọ cũ nát của hai mẹ con cô đã ở ngay trước mặt. Lý Nhã Tịnh bước xuống, định cúi đầu cảm ơn anh thì đã thấy Lưu Cảnh Nghi ra cùng cô. 

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Tạm biệt.”

“Cô không cảm thấy uất ức sao?”

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên sau lưng làm cô đứng khựng lại. Lý Nhã Tịnh cười nhạt, cất lời :

“Có gì mà uất ức chứ? Chỉ cần không cảm thấy có lỗi với trời đất là được rồi. Cần gì phải chiều lòng người khác, bận lòng xem họ nghĩ gì chứ?”

Câu nói thật chua chát. Cô nhất thời kích động nên mới nói nhiều như vậy. Anh im lặng, nhíu chặt hàng lông mày.

“Cô như vậy là có lỗi với bản thân có biết không? Tại sao phải để mình chịu thiệt thòi như vậy chứ? Tại sao lại không nói với tôi? Nếu hôm nay là một người khác thì sao? Cô cũng sẽ vậy sao?”

Lý Nhã Tịnh cúi đầu, xoay người lại đối diện anh. Ánh chiều tà soi chiếu trên đỉnh đầu cô làm anh nhất thời không thấy rõ giọt lệ trong suốt trên hàng mi kia.

“Cũng đâu còn quan trọng nữa chứ? Hai chúng ta...đâu quen thân gì...”

Nghe thấy câu nói này, đôi mắt anh càng tối thẫm lại. Thì ra là cô ấy nghĩ như vậy sao? Là người xa lạ sao?

Lý Nhã Tịnh xoay người đi, cố che đậy hàng lệ ướt đẫm nơi khóe mắt, bước chân nặng nề tiến về phía trước. Lưu Cảnh Nghi nhìn theo bóng lưng cô, hai tay nắm chặt lại, không ngừng đập vào sườn xe. 

Nghiêm Phong từ xa đã thấy hết, trái tim như bị ai bóp nghẹt, đến hô hấp cũng cảm thấy thật khó khăn. 

Ba người họ, mỗi người một nỗi niềm, trong phút chốc khó có thể bộc lộ hết. Tại sao phải yêu, phải đau khổ như thế? Chẳng cách nào có thể lí giải được. Lý Nhã Tịnh, Lưu Cảnh Nghi, Nghiêm Phong...họ đều là những con thiêu thân bé nhỏ, thấy đau đớn, thấy khổ sở nhưng không ngừng lao đầu vào ngọn lửa tình cảm đang bùng cháy, bởi căn bản, họ chẳng có cách nào để ngăn nổi trái tim...