Lý Nhã Tịnh nằm thao thức mãi mà vẫn chưa ngủ được. Hình như anh cũng vậy. Trong căn phòng yên tĩnh, cả Lưu Cảnh Nghi và cô đều nghe thấy nhịp thở bất thường của đối phương. Hai người nằm đối lưng với nhau, khẽ động chạm da thịt. Làn da nóng hổi sau lớp áo càng làm cô thêm xao động.
“Anh...đã ngủ rồi sao?”
Giọng cô vang lên làm đôi mắt đang nhắm hờ của anh bỗng bừng tỉnh.
“Không ngủ được. Là do lạ chỗ.”
Lưu Cảnh Nghi cố tình nói thêm lí do để cô không phải suy nghĩ lung tung. Có điều không ngủ được không phải là do lạ chỗ.
Cô ừm nhẹ một tiếng. Cả căn phòng rơi lại vào trạng thái yên tĩnh. Lý Nhã Tịnh cố nhắm mắt, ép bản thân ngủ thật nhanh để khỏi thấy gượng gạo. Tất nhiên, chẳng thể nào rồi.
Cô động đậy người, ngồi dậy nhẹ nhàng nhất có thể, tránh để anh thức giấc. Bây giờ đã là nửa đêm rồi. Cô lần mò từng bước ra ngoài phòng khách, dừng trước một chiếc cửa sổ nhỏ, ngước mắt nhìn lên bầu trời. Trăng hôm nay rất sáng, cô còn có thể nhìn thấy vô vàn vì sao tinh tú trên kia. Đẹp thật!!!
“Cô không ngủ được sao?”
Giọng nói trầm khàn của Lưu Cảnh Nghi làm cô giật mình, muốn thót tim ra ngoài.
“Sao anh còn chưa ngủ?”
“Tôi nói rồi. Lạ chỗ.”
Anh đứng bên cạnh cô, tay tùy tiện đút vào túi, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Anh lại trở thành Lưu Cảnh Nghi mà cô quen biết trước đây rồi. Có điều, bây giờ cả hai chỉ là người xa lạ...
Lý Nhã Tịnh mỉm cười, mơ hồ nói với anh :
“Đẹp nhỉ?”
“Nhưng mãi mãi không thể với tới...”
Lưu Cảnh Nghi nhìn cô, đôi mắt xao động.
“Mấy năm qua...cô sống tốt chứ?”
Bởi vì dáng vẻ hiện tại của cả hai, anh mới buột miệng nói ra câu này. Cô đưa mắt nhìn anh, vẻ kích động.
“Vẫn vậy thôi. Còn...anh?”
“Giống cô.”
Cả hai đều cảm thấy trong lòng có chút mất mát. Họ không nói gì nữa, mỗi người lại theo đuổi một nỗi niềm riêng. Đêm nay quả thực rất dài...
Sáng hôm sau. Lưu Cảnh Nghi theo thói quen thức dậy từ rất sớm, bỗng thấy cánh tay mỏi nhừ. Anh mở mắt, phát hiện anh và Lý Nhã Tịnh ôm nhau mà ngủ cả đêm qua. Cảm giác chân thực đến mức anh không thể tin nổi. Hai người đối mặt với nhau, Lưu Cảnh Nghi nghe thấy cả tiếng thở đều đều của cô, cả gương mặt vô cùng thân thuộc mà bấy lâu không có dịp nhìn ngắm kĩ.
Anh bình tâm lại, đưa tay chỉnh lại lọn tóc xòa trước mặt cô, sờ nhẹ vào bầu má trắng nõn của cô. Xúc cảm mềm mại làm anh cảm thấy thật thoải mái.
Lưu Cảnh Nghi không kiềm chế nổi mà cúi sát người tới, đặt lên mắt cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Đã lâu lắm rồi, trái tim anh mới lại rung động như thế.
Từ khi chia tay cô, Lưu Cảnh Nghi lao đầu vào công việc, không để bản thân có thời gian mà đau khổ, mà nhớ nhung. 3 năm nay, vị trí bên cạnh anh vẫn chưa có ai lấp đầy. Bởi có lẽ...anh vẫn luôn mong chờ, một ngày nào đó, vết thương sâu thẳm trong tim lại được cô xoa dịu. Càng yêu bao nhiêu, anh lại càng hận Lý Nhã Tịnh bấy nhiêu. Cho nên, đến lúc bản thân được ở gần cô, anh cứ cố tình giày vò cô, cốt để Lý Nhã Tịnh hiểu được nỗi đau thấu tim gan của anh ngày đó. Nhưng mà, ngay đến chính bản thân anh cũng cảm thấy rất nhói lòng. Có điều...chẳng có cách nào để bộc lộ.
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, Lý Nhã Tịnh thức giấc, vô thức đưa tay lần mò tìm điện thoại. Anh lập tức nhắm mắt lại.
“Cậu chịu về chưa hả? Tớ lo chết mất.”
Giọng cô vẫn còn ngái ngủ, cất tiếng :
“Được, tớ về ngay mà. Cậu đừng hối nữa.”
Cô dập máy, xoay sang định ngủ tiếp, đột nhiên bắt gặp luồng hơi của anh, mùi đàn ông thanh sạch lập tức lọt vào khứu giác của cô. Lý Nhã Tịnh mở mắt, nhìn thấy hàng lông mi dày mượt của anh, mắt chữ A mồm chữ O, bật dậy.
Cô đưa tay che trước ngực, nhìn anh nằm bất động. Cô nhăn mặt, gõ lên trán mình một cái, thầm nguyền rủa bản thân :
“Lý Nhã Tịnh! Cái đồ biến thái này. Mày làm gì vậy chứ?”
Cô thầm thì :
“Anh...dậy chưa vậy?”
Giọng điệu nhỏ nhẹ như muỗi kêu. Thấy anh không đáp lại, cô thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng rời khỏi giường, không ngừng lẩm bẩm câu chửi rủa bản thân.
Lưu Cảnh Nghi mắt nhắm nghiền, khóe môi khẽ cong lên, vẽ một nụ cười hoàn mỹ. Cô thật ngốc!
Hai người dậy ăn sáng cùng vợ chồng người nông dân kia, vui vẻ tựa một gia đình. Lý Nhã Tịnh tránh ánh mắt của anh, cảm giác bản thân như một kẻ lợi dụng vậy. Anh cố nhịn cười, không để lộ ra việc chính mình đã biết rõ mọi chuyện.
Đội bảo dưỡng đã đem xe tới chở hai người về thành phố.Lưu Cảnh Nghi và Lý Nhã Tịnh bước ra xe, cúi người chào tạm biệt hai vợ chồng.
“Chúng cháu thực sự cảm ơn hai bác nhiều ạ. Nếu không có hai người thì thật chẳng biết phải làm sao. Bác gái, bác nhớ giữ gìn sức khỏe ạ. Cháu đi đây.”
Lưu Cảnh Nghi đã đền đáp bằng cách để lại trong phòng ngủ một số tiền khá lớn, đủ cho hai người hưởng già ở vùng quê nghèo này. Anh không đưa trực tiếp vì sợ hai người sẽ từ chối.
Sau khi lên xe, anh và cô không nói thêm câu nói nào. Tối hôm qua có lẽ là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần đến thế trong suốt 3 năm vừa rồi. Nhưng cuối cùng, chắc cũng sẽ chỉ là một kỷ niệm thôi. Trở về thực tại khắc nghiệt, mọi thứ đều sẽ không còn...