Liệu Có Thể Bên Nhau Lần Nữa?

Chương 11:




Xe dừng trước một nhà hàng khá sang trọng, có lẽ là của Tống gia. Lưu Cảnh Nghi đưa chìa khóa xe cho phục vụ rồi cùng cô bước vào trong. Anh dừng lại một chút, đưa tay ra để cô khoác vào, xoay đầu đi chỗ khác, hình như có chút ngượng ngùng. Lý Nhã Tịnh e dè, chầm chậm đưa tay lên. Anh liền nắm lấy tay cô mà khoác vào tay mình rồi tự nhiên bước vào. Lý Nhã Tịnh nhìn anh, đáy mắt nhìn không thấu cảm xúc. 

Vừa bước vào thang máy, anh đã lên giọng, nhắc nhở cô một câu :

“Lát nữa cư xử tốt một chút. Đừng làm tôi mất mặt.”

 Cô chỉ nhẹ giọng đáp lại một câu.

“Tôi biết rồi.”

Sau câu nói của cô, cửa thang máy đã mở ra. Nội thất bên ngoài vô cùng sang trọng, đến mức cô cảm thấy hơi chói mắt. Hai người được chỉ dẫn đến phòng VIP rộng nhất. Vừa bước tới đã có vệ sĩ đứng canh hai bên, mở cửa cung kính mời anh và cô vào. 

Nghe thấy tiếng động, Tống Mỹ Kỳ lập tức đứng dậy, gương mặt mang mười phần háo hức nhưng đã bị hình bóng của Lý Nhã Tịnh làm đen sạm đi. Cô ta đến gần, bước đi có chút chậm chạp. Chắc là do chiếc váy bồng bềnh làm cản chân đây mà. Chỉ là một bữa ăn thôi, cần phải làm quá như vậy không?

“Cảnh Nghi, không phải nói là bữa ăn thân mật sao? Tại sao cô thư kí này lại ở đây?”

Lưu Cảnh Nghi phát ngán với giọng nói điệu chảy nước của cô ta, không thèm để tâm đến nữa, bước một mạch tới chỗ Tống Khôn chào hỏi.

“Tống tổng, ông vẫn khỏe chứ?”

Tống Khôn liền đứng dậy, bắt tay với anh, cười khách sáo.

“Haha, tôi vẫn rất khỏe. Cảm ơn Lưu tổng đã hỏi thăm. Nào, mau ngồi vào bàn.”

Tống Mỹ Kỳ đứng tức tối ở cửa cũng xoay vào sau khi nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của Tống Khôn. Ả ta cố tình muốn giành vị trí ngồi cạnh anh của Lý Nhã Tịnh. Tống Mỹ Kỳ nhân lúc anh kéo ghế cho cô ngồi, nhanh chân đặt mông xuống. Lý Nhã Tịnh không thèm đôi co với cô ta, bèn kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống.

Tống Khôn thấy thế mỉm cười vui vẻ, gọi nhân viên phục vụ :

“Nào, mau dọn món.”

Chưa đến năm phút sau, hơn mười món ăn đã được dọn lên bàn. Từ hải sản, thịt thà cho đến rau xanh đều được chế biến hết sức công phu. Cô nhìn phần ăn này, cảm thấy thật lãng phí. 

Tống Khôn nhấc đũa, nhanh tay gắp cho Lưu Cảnh Nghi một bát đầy thức ăn, cười hào sảng :

“Lưu tổng, đồ ăn của nhà hàng chúng tôi không tệ đâu, cậu mau nếm thử đi.”

Lưu Cảnh Nghi đưa tay nhận lấy, nở một nụ cười không mặn, không nhạt. Trong khi đó, Lý Nhã Tịnh còn đang loay hoay không biết nên ăn gì. Anh vừa liếc nhìn qua cô, khóe môi cong lên, vẽ một nụ cười bí hiểm.

“Nhã Tịnh, mau thử món súp này, rất ngon đấy!”

Anh nhanh tay múc cho cô một chén, đưa tới. Hành động này lọt vào ánh mắt của Tống Khôn và con gái ông ta, khiến cả hai đều thấy bực bội. Ông ta đưa mắt nhìn cô một lượt, trong đầu nêu lên những nhận xét khiếm nhã.

Lý Nhã Tịnh nhận chén súp từ anh cũng không vui vẻ gì cho cam. Cô bị dị ứng với tôm, ăn vào sẽ nổi mẫn ngứa. Lý Nhã Tịnh đưa mắt nhìn anh, liền nhớ lại những lời lúc nãy đã nói trong thang máy, bèn liều mạng ăn từ muỗng này tới muỗng khác.

Lưu Cảnh Nghi biết rõ cô dị ứng hải sản nhưng vẫn cố ý đưa cho cô. Nhưng anh cũng không ngờ cô sẽ ăn nó. Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy thật khó chịu. Cô gái này trở nên cam chịu từ bao giờ vậy chứ, chẳng phải lúc trước còn rất tàn nhẫn sao?

Lưu Cảnh Nghi và Tống Khôn cùng nhau nói chuyện. Chủ đề chung của đàn ông cũng chỉ là công việc thôi. Tống Mỹ Kỳ ngồi đối diện cô, liên tục liếc mắt nhìn, thái độ căm phẫn. Cô ta là ai mà lại thân thiết với Lưu Cảnh Nghi thế chứ? Tống Mỹ Kỳ cô thật không nuốt trôi cục tức này.

Lý Nhã Tịnh thấy không ổn, bèn xin phép vào nhà vệ sinh một lát. Lưu Cảnh Nghi nhìn theo, nhưng cũng không nói gì.

Ban đỏ bắt đầu nổi lên ở cánh tay của cô làm Lý Nhã Tịnh đưa tay gãi liên tục, đến mức bật máu. Cô nhìn thấy phục vụ đứng gần đó bèn lại gần, nhỏ giọng hỏi :
“Làm phiền cô một chút. Chỗ cô có thuốc dị ứng không ạ? Có thể cho tôi một viên không?”

Cô phục vụ kia thấy cô gãi đỏ cả người thì hốt hoảng, gật đầu rối rít.

“Được, được, cô đợi tôi một chút.” 

Trong phòng ăn. Lưu Cảnh Nghi thấy cô đã lâu chưa quay lại, trong lòng lo lắng không thôi. 

“Tống tổng, tôi đi vệ sinh một lát, xin thứ lỗi.”

Ông ta gật đầu, đợi bóng của anh khuất dần sau cửa mới nói với Tống Mỹ Kỳ.

“Ba cảm thấy hình như cậu ta vô cùng quan tâm tới cô gái kia. Con phải cẩn thẩn đấy.”

Tống Mỹ Kỳ cao giọng, bộ dạng vô cùng tự tin.

“Ba nghĩ con gái ba là ai chứ? Ả nhà quê kia làm sao xứng để đứng bên cạnh Cảnh Nghi của con chứ?”

Tống Khôn cười to, gật đầu.

“Haha phải phải, con gái của ba là xinh đẹp, giỏi giang nhất. Nào, ăn cái này đi, rất ngon đấy.”

Hai cha con tung hứng vô cùng ưng ý, tạo nên một viễn cảnh gia đình tốt đẹp...