Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 15: Cậu là vị táo ngọt




Biên tập: Xiaoxin

Ký túc xá của tiến sĩ là nam nữ được ở cùng một khu, cũng như không có quy định nghiêm của ký túc xá đại học.

Lâm Tư Dật chỉ đơn thuần muốn cho Chu Lai lên phòng uống một cốc nước, hoàn toàn không có ý nghĩ khác.

Anh đi trước dẫn đường, đi nhanh hơn Chu Lai một bước nhấn thang máy.

Chu Lai nhìn tòa nhà mà cảm khái: “Có cả thang máy luôn nè!”

Lâm Tư Dật nói: “Đây là ký túc xá mới, thiết bị ở đây cũng tốt hơn.”

Chu Lai nói: “Ký túc xá trường đại học của tớ là một phòng bốn người. Tớ không chịu nổi ở chung với mấy bạn khác nên đã dọn ra ngoài ở riêng.”

Cô không kể mấy cô đấy rất xấu tính, ngay cả đồ dưỡng da của cô cũng dùng trộm.

Với Chu Lai, bốn năm đại học thật kinh khủng. Cô vừa nghĩ đến là tâm trạng liền xấu đi.

Chu Lai tự ti: “Ây da, tó là đứa học kém.”

Lâm Tư Dật nói: “Cậu học chuyên ngành tài chính ở Đại học C cũng là trường xếp hạng top của tỉnh.”

Thang máy vẫn chưa đến, Chu Lai nghiêng đầu nhìn Lâm Tư Dật: “Cậu biết tớ học ở Đại học C?”

Lâm Tư Dật nhìn số tầng đang giảm xuống trên màn hình thang máy, ung dung nói: “Lớp tụi mình đến thành phố H đa số đều học trường này?”

Chu Lai hỏi: “Ngoại trừ tớ và cậu thì còn có ai?”

Lâm Tư Dật không ngờ cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này. Anh im lặng.

Thang máy mở cửa, Lâm Tư Dật thuận thế nói: “Vào đi.”

Chu Lai không nhịn được mà kể cho anh nghe: “Câu biết không? Ký ức hồi đại học của tớ không tốt chút nào.”

Lâm Tư Dật không lên tiếng. Sau khi ấn số tầng, anh nghiêng đầu nhìn cô. Vì anh biết, Chu Lai sẽ chủ động nói.



Tối nay, dường như có một giao hẹn ngầm giữa hai người. Chu Lai sẽ luôn là người nói nhiều nhất. Cô thích nói, anh sẽ lắng nghe. Giữa hai người có một sự hòa hợp dịu êm.

Khoảng thời gian thời đại học của Chu Lai là những ký ức không mấy tốt đẹp. Nguyên nhân chủ yếu là do cô và bạn cùng phòng ở chung không mấy vui vẻ, cộng thêm việc cô thường đi chụp ảnh. Dần dà theo tự nhiên cô không có bạn thân lúc học đại học. Nhưng chuyện gì thì cũng có lợi có hại. Chu Lai khi ấy đã gặp được Phương Tinh đang làm việc ở tòa soạn.

Năm nhất đại học, Chu Lai rất nổi tiếng ở khoa tài chính. Cô xinh đẹp, lúc nào cũng mặc đồ hiệu, đồ dưỡng da cô dùng cũng là thương hiệu cao cấp mấy nghìn tệ.

Có một khoảng thời gian, sinh viên cùng khóa lén truyền tai nhau Chu Lai cặp đại gia. Lời đồn khi ấy rất khó nghe. Chẳng có một người bạn nào bảo vệ Chu Lai. Thậm chí họ còn dặm mắm thêm muối, càng đồn càng nói bậy.

Có một lần xấu tính nhất là khi Chu Lai đang đi trong trường thì các bạn cùng khoa nói xấu sau lưng cô.

Tính cách Chu Lai vốn không phải là người chịu nhịn. Thế là cô xoay người lại chất vấn mấy cô đó. Một cô mang dáng vẻ của công lý mà nói: “Cậu làm gì thì trong lòng cậu biết rõ.”

Chu Lai tức điên. Nhưng khi đó lý trí bảo cô không nên xúc động. Cô bình tĩnh bật ghi âm trong điện thoại, xem các cô có dám nói lại lần nữa không.

Dưới ánh mắt của những người xung quanh, các cô nói: “Ai mà không biết mày cặp đại gia, bao nhiêu người nhìn thấy mày được xe sang đưa đón. Mấy món đồ hiệu mày mặc không cảm thấy bẩn sao?”

Chu Lai ghi âm lại. Ngày hôm sai cô báo cáo với giảng viên. Không những như thế, cô còn gửi cho đối phương đơn kiện của luật sư.

Có lẽ là do tính cách của Chu Lai quá ương ngạch và hẹp hòi. Dần dà, những tin đồn xấu về cô cũng biến mất.

Lúc Chu Lai nói, biểu cảm trên mặt cô rất sinh động.

Một sự việc có lẽ nhàm chán nhưng qua cách truyền đạt nhiều màu sắc, sinh động của cô khiến cho người khác cảm thấy rất thú vị. Cô là người vừa mới gặp sẽ đem đến cho người khác cảm giác lạnh lùng, cao ngạo. Nhưng khi tiếp xúc rồi thì bản chất đáng yêu của cô gái miền Nam được bộc lộ.

Chẳng mấy chốc đã lên đến tầng 10 – nơi Lâm Tư Dật ở.

Lúc Chu Lai ra khỏi thang máy, cô hỏi Lâm Tư Dật: “Chắc là cậu không gặp phải rắc rối trong mối quan hệ xung quanh đúng không?”

Lâm Tư Dật đúng là không gặp rắc rối.

Có một số người trời sinh có duyên trong các mối quan hệ. Và Lâm Tư Dật thuộc kiểu người như vậy. Nhưng nói thật thì việc này liên quan đến hành vi, tính cách của Lâm Tư Dật. Lâm Tư Dật vốn đậu đại học Z nhờ vào thành tích. Vừa mới học năm nhất đã nổi tiếng. Cộng thêm việc học chuyên ngành khó nên có nhiều bạn sẽ tìm anh giúp đỡ giải đáp thắc mắc. Ngoài học hành, Lâm Tư Dật còn tích cực tham gia các hoạt động trong trường, dẫn chương trình thay cho người vắng mặt hôm đó. Không những thế anh còn đạt giải nhất cuộc thi tiếng Anh toàn quốc. Đã vậy còn là một trong những người thành lập trạm trao yêu thương[1].

Người đẹp trai vốn đã được yêu thích, đã vậy tính cách còn tốt thì khó mà không ai không thích.

Lâm Tư Dật nói điều tích cực: “Xã hội vẫn còn định kiến với con gái.”

Chu Lai cảm thấy hơi uất ức: “Định kiến rất lớn.”

Hai người dừng chân trước cửa, Lâm Tư Dật lấy chìa khóa mở cửa.

Cửa phòng mở, điều đầu tiên đập vào mắt là một căn phòng sạch sẽ.

Chu Lai phảng phất như bước vào khu vườn bí mật của Lâm Tư Dật. Cô cẩn thận từng tí từng tí mà bước vào khu vườn ấy.

Đây vốn là phòng đôi nhưng vì Lâm Tư Dật chỉ ở một mình, nên ngoại trừ một cái giường thì còn lại đều để trống.

Tất cả đồ đặc đều ngăn nắp sạch sẽ. Giống như một căn hộ nhỏ.

Chu Lai nhìn thấy nhiều nhất là sách, tiếp đến là các chậu cây nhỏ ở ngoài ban công. Cô không nén được tò mò, ngồi xụm xuống quan sát chậu cây. Là các loại cây sen đá. Chúng vừa tròn vừa đầy đặn, nhìn rất thích mắt.

Lâm Tư Dật lấy một lon nước có bao bì đơn giản trong tủ lạnh đưa cho Chu Lai: “Đây là nước trái cây do một nhóm nhỏ trong viện nghiên cứu phát triển, cậu uống thử xem.”

Chu Lai cảm thấy rất mới mẻ: “Tớ có thể hiểu là các cậu tự trồng, sau đó chế tạo thành nước trái cây?”



“Đúng vậy.”

“Vậy để tớ thử xem.”

Lâm Tư Dật đã vặn nắp chai, Chu Lai chỉ cần vặn nhẹ là ra. Cô thử một ngụm, là vị chua chua ngọt ngọt của nước ép bưởi. Uống vào rất thanh mát.

Lâm Tư Dật đứng bên chờ đánh giá của Chu Lai. Không ngờ dự đoán, cô tấm tắc khen: “Ngon đấy chứ! Còn ngon hơn tất cả các loại tớ đã uống!”

Chu Lai vừa dứt lời thì uống thêm một ngụm. Đúng là cô đang hơi khát.

Lâm Tư Dật nói: “Nếu cậu thích, lần sau tớ làm cho cậu.”

“Cậu tự làm?”

Lâm Tư Dật gật đầu: “Hồi năm hai tớ có tham gia vào dự án. Nhưng bây giờ thì đa số là các bạn khóa dưới thực hiện. Chắc là họ để ý khi tớ lấy mấy bình nước hoa quả.”

Vì phục vụ cho việc nghiên cứu nên một vài loại rau củ quả được trồng trong viện nông nghiệp. Đây cũng không phải là chuyện hiếm thấy ở trường.

Lâm Tư Dật nói: “Bọn tớ còn một thí nghiệm nhỏ khác là phát triển que cay. Đã được bày bán trên mạng nhưng lượt bán ra không ổn lắm.”

Chu Lai bất ngờ: “Thật không?”

Chu Lai cảm thấy nói chuyện với Lâm Tư Dật như đến một nơi xa lạ khác. Lúc Lâm Tư Dật nói những điều này rất bình thản, đều đều. Nhưng lại thú vị, mới mẻ giống như bó hoa từ lá bạch quả Chu Lai đang ôm.

Càng khiến Chu Lai bất ngờ hơn là bó hoa từ lá bạch quả vàng đang trên tay cô là từ cái cây bạch quả vàng do Lâm Tư Dật trồng.

Lâm Tư Dật bình thản nói: “Tớ trồng lúc năm nhất. Cây bạch quả được chăm sóc khá tốt nên bây giờ mới sum suê, tươi tốt như vậy.”

Chu Lai rất muốn, rất muốn chạy ra cổng trường để ngắm cho kỹ cái cây bạch quả đó.

“Cái này đẹp thật.” Chu Lai chỉ vào chậu cây sen đá.

“Đây là họ lá bỏng.” Lâm Tư Dật chậm rãi ngồi xổm xuống, “Trước mặt cậu đề là họ lá bỏng, sen đá lá thơm, sen đá sedum,…”

“Tớ có thể cầm lên xem không?”

“Được chứ.”

Góc trồng cây cảnh của Lâm Tư Dật rất cầu kỳ, như một nơi trưng bày sản phẩm. Những cây sen đá này được trồng ở chậu sứ nhỏ, rồi lại đặt trong kệ kính hai tầng. Kệ kính cao 1m5, tầng dưới là sen đá, tầng trên là những chậu to hơn một chút. Cũng là các loại sen đá. Chậu đựng cũng rất đẹp. Xung quanh sen đá là rêu xanh mơn mởn, được cắt tỉa gọn gàng.

Chu Lai ngạc nhiên khi phát hiện ra ở đám rêu xung quanh có ẩn giấu những vật trang trí be bé. Có vẻ chúng đều là hàng thủ công.

Cô biết Lâm Tư Dật vì sao có thể khéo tay như vậy rồi. Là vì anh rất thích làm những thứ này.

Chu Lai có vẻ hứng thú với sen đá, Lâm Tư Dật cũng bắt đầu giới thiệu từng loại một: “Sen đá rất thích hợp với người lười trồng cây. Một tuần tưới hai ba lần là được, mỗi ngày để ngoài nắng khoảng 3,4 tiếng. Không cần tỉa lá cho chúng cũng được.”

Chu Lai càng nghe càng thích thú.

Lúc đang nói say sưa thì Lâm Tư Dật có điện thoại. Anh ra hiệu với Chu Lai, nhận điện thoại trước mặt cô.

Chu Lai không có ý nghe trộm làm gì. Vì cô chẳng hiểu mấy thuật ngữ chuyên ngành của Lâm Tư Dật nói. Cô chỉ cảm thấy dáng vẻ của Lâm Tư Dật lúc nói về chuyên ngành học rất hấp dẫn.

Hai bên nói chuyện điện thoại không lâu, chẳng mấy chốc Lâm Tư Dật đã cúp máy.



Lúc này, Chu Lai đột nhiên đứng bật dậy.

Lâm Tư Dật bị bất ngờ.

Chu Lai chầm chậm bước lại gần. Từng bước, từng bước ép Lâm Tư Dật lui về phía kệ sách.

Lâm Tư Dật dựa vào kệ sách, hơi thở hỗn loạn.

Chu Lai mỉm cười, nói với Lâm Tư Dật: “Có gì mà cậu căng thẳng?”

Lâm Tư Dật không đáp lại, anh tựa như một con vật nhỏ bị bao vây. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Chu Lai.

Anh không biết cô lại nổi cơn muốn làm gì. Anh đoán không ra ý cô.

Chu Lai duỗi tay, bạo dạn chạm vào yết hầu nhô lên của Lâm Tư Dật.

Cô từ lâu đã muốn thử chạm vào nó. Chạm vào được rồi, cô càng không thể kiềm chế được. Cô như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, nhịp đập của anh. Thậm chí cả hơi thở dồn dập của anh.

Hai người gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Là thơm mát, là thanh dịu.

Chu Lai hít sâu một hơi từ mùi hương của Lâm Tư Dật, cô nói: “Lâm Tư Dật, cậu là vị táo ngọt.”

Lâm Tư Dật bấu chặt vào mép bàn, đầu ngón tay đã hơi trắng.

“Lâm Tư Dật, cậu có dùng nước hoa không?”

“Không có.”

“Không có sao? Nhưng trên người cậu tại sao lại thơm như vậy?”

Khoảng cách gần nhau, Chu Lai ngước lên nhìn Lâm Tư Dật. Đôi mắt lấp la lấp lánh, tâm viên ý mã[2].[1] Trạm trao yêu thương: thường thì các trạm này sẽ trao hoa hồng, nhu yếu phẩm, quần áo,… cho người khác, người nghèo,… để lan tỏa tình yêu thương

[2] Tâm viên ý mã, tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy. Nghĩa là tâm trí con người thường xáo động và dễ mất kiểm soát. Nguồn: wikipedia.