Liệu Chúng Ta Còn Có Sau Này

Chương 62: Liều Mạng Chạy Trốn




Tối nay bệnh viện tâm thần mở một buổi tiệc, theo chương trình thiện nguyện mà các nhà hảo tâm đã đứng ra tổ chức.

Cụ thể các bệnh nhân sẽ được ăn một phần thức ăn với đầy đủ món ăn dinh dưỡng, kèm với đó là hoa quả, bánh ngọt… sau cùng sẽ có đoàn văn nghệ dân ca cổ truyền đến biểu diễn góp vui.

Trừ những bệnh nhân mắc bệnh động kinh nặng, còn lại tất cả đều được đưa đến khu vực đại sảnh tầng một. Hiểu Tinh may mắn cũng được tham gia, cô nhân lúc bảo vệ không để ý bèn trốn vào nhà vệ sinh, sau đó thì lẻn vào phòng làm việc riêng của Ôn Bích.

Mấy ngày qua cô đã để ý kĩ, ngoài nơi này thì các khu vực có điện thoại như quầy ban đều có y tá trực 24/7, cô căn bản không có cách nào tiếp cận.

Cho nên tranh thủ cơ hội hiếm hoi này, cô không dám bỏ phí một giây nào liền nhanh chóng chạy vội đến bàn làm việc của Ôn Bích.

Sau khi ấn số gọi cho An Mạc Ngôn thì cô bèn trốn xuống phía dưới, căng thẳng chờ đợi.

Trong lòng không ngừng khẩn cầu.

Quốc lộ A8.

Chiếc xe màu đen do Trạch Lôi cầm lái, bên cạnh là Lệ Oánh cùng An Mạc Ngôn ngồi phía sau đang chạy với vận tốc ổn định trên đường.

“Bao lâu nữa thì đến?”

Giọng An Mạc Ngôn vang lên càng làm tăng thêm bầu không khí ngột ngạt, có vẻ hắn rất sốt ruột, ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn đồng hồ trên tay.

“Khoảng 30 phút nữa anh.” Trạch Lôi vừa chăm chú lái xe vừa đáp.

“Cậu tăng tốc lên cho tôi!”

“Cậu vội gì chứ, bây giờ đang giờ cao điểm cậu bắt cậu ta chạy nhanh lỡ gây tai nạn thì làm thế nào, dù sao con bé cũng đang ở đó có biến mất được đâu mà lo.”

Lệ Oánh thấy vậy nói vài câu, tuy nhiên nhìn sang sắc mặt khó coi của An Mạc Ngôn liền im bặt.

Trạch Lôi lập tức đạp ga, luồn lách qua mấy chục chiếc xe khác.

Được chừng một lát, Lệ Oánh một tay vuốt ngực, một tay bịt mồm, ra vẻ khó chịu nói:

“Cậu chạy thế này khiến tôi đau đầu quá… cậu cho tôi xịt chút tinh dầu nhé, nếu không tôi sẽ nôn mất.”

Thấy An Mạc Ngôn không có thái độ phản đối, bà ta liền lấy trong túi xách ra một lọ tinh dầu nhỏ, rồi xịt xịt xung quanh, phút chốc không gian trong xe liền đượm mùi bạc hà.

Lúc này xe rẽ vào một đường khác, con đường này vắng vẻ, hai bên đường chỉ có đất đá và bụi cây mọc um tùm. Cảm giác như xe đang giảm dần tốc độ, rồi cuối cùng dừng lại ở một ngã tư đang có tín hiệu đèn đỏ.

Đúng lúc này từ góc phải đột ngột có một chiếc xe tải cỡ lớn bật đèn pha, rồi bất ngờ tăng tốc lao thẳng vào xe của bọn họ.

Trạch Lôi hoảng hốt đánh lái tạt vào bên đường nhưng vẫn không kịp.

“RẦM!” Một tiếng, đuôi xe bị tông trúng rồi sau đó bị hất văng sang một bên, đầu xe lao xuống đám đất bên dưới, làm bụi bay lên mù mịt.

Bọn họ còn chưa kịp định thần thì một bóng đen bước tới, khẩn trương mở cửa ghế phụ rồi đưa Lệ Oánh rời đi. Toàn bộ quá trình diễn ra ngay trước mắt An Mạc Ngôn và Trạch Lôi, nhưng hai người họ lại không thể làm gì được.

Bởi lẽ cơ thể họ lúc này không thể cử động, hai mắt mờ dần, tay chân mất đi cảm giác, giống như bị hút cạn hết sức lực vậy.

Thì ra thứ mà Lệ Oánh dùng ban nãy không phải là tinh dầu mà là một loại thuốc mê.

Để tìm kiếm sự tỉnh táo An Mạc Ngôn cắn mạnh môi dưới đến mức bật máu, sau đó một chân đạp mạnh cánh cửa xe, nhưng khi ra đến bên ngoài thì đám người kia cũng đi mất.

Đúng lúc này thì điện thoại của An Mạc Ngôn đổ chuông, nhưng không may là do vụ tai nạn vừa nãy nên nó đã rơi ở trong xe, mà An Mạc Ngôn thì lại đang ở khoảng cách khá xa, nên căn bản không hề nghe thấy.

Ở phía bên này Hiểu Tinh run rẩy đến mức không dám thở mạnh, mỗi một hồi chuông trôi qua là tim cô như thắt lại, cho đến hồi chuông cuối cùng…

“Thì ra là con chuột nhắt trốn ở đây!”

Giọng nói đáng sợ vang lên trên đỉnh đầu khiến toàn thân Hiểu Tinh như bị sét đánh phải.

Cô kinh hãi ngẩng lên, bắt gặp ngay thân hình cao lớn cùng gương mặt hằm hằm sát khí của Ôn Bích, trong phút chốc cô sợ đến mức cơ thể cứng lại, điện thoại theo đó cũng tuột khỏi tay.

“Alo!” Cùng lúc truyền đến giọng nói của An Mạc Ngôn.

“Cái đồ ngu rốt này! Chẳng phải tao đã dặn mày nên tỏ ra ngoan ngoãn rồi hay sao, tại sao mày lại không tiếp thu một chút nào vậy?”

“Chậc chậc… nếu đã không nghe lời thì tao phải dạy dỗ lại mày rồi. Ngay bây giờ tao sẽ ném mày vào chuồng chó, để xem mày có còn muốn chạy nữa hay không?”

Dứt lời Ôn Bích vươn bàn tay to lớn của mình về phía Hiểu Tinh, cảnh tượng hệt như con đại bàng sải cánh bắt gà con vậy.

Mặc dù tâm trạng Hiểu Tinh trong khoảnh khắc này đang sợ hãi cùng cực, nhưng cô vẫn bình tĩnh phản kháng. Ôn Bích vừa cúi người cô liền dùng hết sức đẩy mạnh chiếc ghế gỗ về phía cô ta.

“CỘP” một tiếng. Lưng ghế cứ thế đáp vào giữa khuôn mặt của Ôn Bích với một lực lớn, rồi nhân cơ hội Hiểu Tinh chạy thục mạng ra ngoài.

Cú va chạm này khiến Ôn Bích say xẩm mặt mày, máu mũi theo đó chảy cả xuống miệng. Cô ta choáng váng chống tay xuống bàn, lại phát hiện ra điện thoại đã được kết nối, liền tức giận chửi thề một tiếng, rồi ngay lập tức đặt tai nghe về vị trí cũ.

Hiểu Tinh sau khi chạy ra ngoài hành lang thì tìm tới chỗ chuông báo cháy, và chỉ nửa phút sau đó bên trong bệnh viện liền diễn ra cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có.

Đám bệnh nhân rơi vào trạng thái hoảng loạn, khóc lóc, gào thét không thôi. Một số khác thì chạy ra khuôn viên bên ngoài, hoặc là tìm chỗ ẩn nấp. Hiểu Tinh cũng nhanh chóng chạy theo bọn họ, sau đó thì vòng ra phía sau bệnh viện.

Hiện tại cổng chính và cổng phụ đều đóng kín và có bảo vệ canh giữ nghiêm ngặt, cô chỉ có cách thoát ra duy nhất là leo qua song sắt lớn này, mà trên đó còn có thêm hàng rào kẽm gai xoắn vào nhau trông vô cùng đáng sợ.

Chỉ cần nghĩ đến việc bị nó đâm phải thôi cũng cảm thấy đau đớn cỡ nào.

Giữa cái lạnh đầu đông mà mồ hôi trên người Hiểu Tinh vã ra như tắm, cô chăm chú nhìn con đường thoát thân phía trước, nuốt xuống một ngụm khí.

Sau cùng cắn chặt môi dưới, gấp rút leo lên.