Liệu Anh Còn Nhớ?

Quyển 1 - Chương 12-1




Trong lòng cô gái trẻ lúc này, chẳng còn gì ngoài nổi đau không thể kiểm soát, Ly Châu ngồi bệt dưới đất, tựa đầu vào thành giường, đôi mắt vô hồn. Những hình ảnh đáng sợ cứ lặp đi lặp lại như một thước phim chiếu chậm trong đầu cô.

Quân đội của Lani thua trận, bị hạm đội của Selima đánh cho tan tác. Ly Châu đứng trước màn hình điều khiển, trơ mắt nhìn chiến thuyền tổng do Gia Thành trực tiếp chỉ huy phát nổ. Những mảnh vụn tán loạn trong không gian, bị màn đêm vô tận hút lấy.

Anh trai của cô, người vừa trở về không bao lâu, cách đây vài tiếng còn trêu chọc cô và quốc vương: “Hôm nay trời đẹp, bệ hạ và công chúa của tôi, hai người nên ra ngoài tắm nắng một chút. Bộ rễ của hai người đã mọc dài đến mức sắp trở thành đại thụ được rồi!”

Lúc đó quốc vương còn tức giận mắng anh vài câu, nào là thằng nhóc xấu xa, chỉ giỏi chọc tức ngài. Nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý anh, rời khỏi cung điện tản bộ trong vườn. Khi ấy, trong đôi mắt màu lục tươi mát kia, Ly Châu có thể nhận ra sự vui vẻ của anh biết chừng nào…

Còn bây giờ, hình ảnh đó cứ như tấm pha lê mỏng manh nát vụn ngay trước mặt cô vậy. Ly Châu điên cuồng gọi vào thiết bị liên lạc tùy thân của Gia Thành, nhưng thứ cô nhận được chỉ là tiếng máy móc của hệ thống: [Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau!]

Gọi lại sau ư? Cô còn có thể gọi lại sau sao? Không biết từ lúc nào, nước mắt đã lăn dài trên gò má cô gái, cặp mắt đen láy mở to nhìn màn hình trống rỗng, cô nghẹn ngào: “Gia Thành….”

Là sai lầm năm đó của một mình cô, vì sao lại bắt người thân của cô phải trả giá, Ly Châu ngẩng đầu lên trời, hét lớn: “Vì sao?”

Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy, kể cả khi không còn tình yêu, cô đã từng nghĩ sẽ duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Selima, cũng chỉ vì kẻ đó. Vậy mà, bây giờ hắn lại dẫn quân chiếm đánh Lani, giết chết anh trai trước mặt cô. Năm đó đáng lẽ ra cô không nên vì hắn mà vứt bỏ mọi thứ, không nên vì tình yêu với hắn mà bỏ mặc gia đình mình.

Bến cảng không gian phát nổ, thủ đô xảy ra bảo loạn, tiếng than khóc hòa lẫn với tiếng súng. Cung điện bị bao vây, quốc vương đã biết tin Gia Thành tử trận, người cha già không nói một lời, lặng lẽ ôm Ly Châu vào lòng, vỗ về cô.

Tần Trọng hiên ngang bước vào chính cung, đứng trước mặt Ly Châu và quốc vương, lạnh nhạt nói: “Selima có lời mời hai vị, hạ cố đến căn cứ của chúng tôi làm khách!’’

Ly Châu rất muốn hỏi, thật ra tất cả những chuyện mà hắn làm, rốt cuộc là gì cái gì? Nhưng lúc đó dường như mọi sức lực đã bỏ rơi cô gái, cái chết của anh trai đã khiến cô chịu đả kích nặng nề. Chỉ có thể rúc mình vào lòng quốc vương, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Người lên tiếng cũng là ông ấy: “Ta rất muốn biết mười sáu năm qua ta đã làm gì có lỗi với cậu, để bây giờ phải chịu tình cảnh như thế này?’’

Tần Trọng cười nhạt, đôi mắt âm trầm nhìn thẳng vào mắt quốc vương: “Sai lầm duy nhất của ông, chính là bảo vệ Meliora. Nếu năm đó, ông đồng ý giao Meliora cho tổng bộ Selima, cha mẹ tôi đã không chết. Tôi vào em trai đã không trở thành trẻ mồ côi, và ông cũng sẽ không có cơ hội diễn vai người tốt thu nhận chúng tôi mười sáu năm qua.’’

Nghe được câu trả lời của hắn, quốc vương nhếch môi cười nhẹ: “Nếu vậy thì tốt, ít nhất ta cũng biết mình chưa từng phụ kỳ vọng của cha mẹ cậu! Những người mà trước khi mất đã cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để cầu xin ta chăm sóc con mình. Giờ thì hãy nói xem, cậu muốn gì ở ta, tấn công Lani, trực tiếp khiêu chiến với người thú, giết chết con trai của ta. Vậy cậu còn muốn gì nữa đây?’’

“Chuyện Gia Thành không phải là mong muốn ban đầu của tôi, là tôi nợ ông một lần, nhưng những gì ông còn thiếu tôi, ông nhất định phải trả sạch!’’

Nhắc đến cái chết của Gia Thành, đâu đó trong lòng hắn lại nhói lên, người bạn chơi đùa thưở bé, nay lại chết trong tay mình. Hắn ra hiệu cho quân lính tiến lên phía trước, đưa quốc vương và Ly Châu ra phi thuyền, khi họ đi ngang qua hắn. Đôi mắt của Tần Trọng khẽ liếc về phía Ly Châu, bộ dạng lúc này của cô đâm sâu vào trái tim hắn. Cô gái mà hắn đặt nhiều kỳ vọng, đã từng phản bội lại niềm tin của hắn, đáng lẽ hắn phải để cô trả giá mới đúng.

Nhưng đến tận lúc này, nhìn thấy cô như vậy, hắn lại muốn ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi. Bàn tay vươn ra nhưng lại nhanh chóng thu về, nguyên nhân khiến cô trở nên như thế, chính là do hắn. Có lẽ bây giờ, trong trái tim cô ấy, chút tình cảm còn sót lại giữa hai người, giờ chỉ còn sự hận thù thế chỗ mà thôi.

“Dẫn bọn họ đi!” Hắn xoay lưng không nhìn họ nữa, lặng người đứng trong chính điện rộng rãi, Ly Châu càng lúc càng đi xa, giống như khoảng cách giữa hai người không bao gần lại được, vĩnh viễn chia cắt.

Sau khi bắt được Ly Châu và quốc vương, quân đội Selima nhanh chóng rút lui, chiến thắng lần này của Tần Trọng hoàn toàn dựa vào yếu tố tấn công bất ngờ. Lợi dụng lúc Gia Đạt mang theo hơn phân nữa binh lực đi tuần tra các hành tinh biên giới mà ra tay. Dù gì Đế quốc Lani cũng là thế lực quân sự phải khiến Selima phải kiêng dè, nếu đợi đến khi Gia Đạt trở về kịp lúc, không biết chừng người thất bại lại là hắn.

Mục đích của hắn chỉ có một, bắt quốc vương Lani uy hiếp Tử Khuynh, để cô tự mình đến Selima rơi vào cạm bẫy của hắn. Khả năng của Tử Khuynh là độc nhất vô nhị, cha mẹ hắn cũng vì nguyên nhân sâu xa liên quan đến người thú mà bỏ mạng.

Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tử Khuynh và người thú được sống yên ổn đâu, hắn đã từng thề phải khiến tất cả những kẻ đã khiến cha mẹ hắn chết phải trả giá. Tần Trọng, hắn chính là một kẻ điên, mang tâm lý biến thái trả thù bệnh hoạn, trong mắt hắn bất kể là ai dù là trực tiếp hay gián tiếp liên quan đến sự việc năm đó, đều đáng phải chết!

Hắn nhốt Ly Châu và quốc vương Lani ở hai phòng tách biệt, quan sát tình trạng của họ qua camera giám sát. Lúc này, trên màn hình trước mắt hắn, hình ảnh tang thương của Ly Châu hiện lên rất rõ ràng. Con ngươi của hắn nheo lại, nhìn cô gái cô độc trong căn phòng trống trải đó, ký ức năm xưa lại tràn về. Một đứa trẻ 7 tuổi dắt theo em trai vừa lên 4, núp trong tủ quần áo, run sợ nhìn những con người kia tàn sát cha mẹ của mình. Những năm sau đó, hình ảnh ấy cứ ám ảnh trong từng giấc mơ của hắn.

Nỗi tuyệt vọng và sự hãi đến tột cùng hắn khi đó, có ai hiểu được không? Khi hắn quỳ bên xác cha mẹ, bất lực gọi tên hai người, hy vọng họ sẽ đáp lại lời hắn, lúc đó có ai nghe không? Mỗi đêm đều sống trong ký ức đáng sợ, tỉnh lại từ cơn ác mộng đẫm máu, khi ấy có ai ôm hắn vào lòng an ủi chưa?

Tất cả những kẻ đó đều không thể hiểu, nỗi uất hận trong lòng hắn lớn đến mức nào đâu, được nuôi dưỡng từ cảm xúc sợ hãi và tuyệt vọng. Đều phải chết! Tất cả đều phải chết!
***
Khi cánh cửa sắt dày được mở ra, mọi người trong sảnh chờ đều bật dậy, chạy ngay về phía ấy. Bên trong căn phòng tối đen, một bóng người cao lớn bước ra ngoài, trên tay anh là Tử Khuynh đang say ngủ. Đôi mắt màu đen tuyền như lấp lánh, sự bình tĩnh chiếm hữu bên trong.

Ấu Lăng vui mừng đến rơi lệ, anh trai cô đã vượt qua được cửa ải sinh tử nhất rồi. Thật may mắn!

Nolan nhìn thấy Lăng Cảnh Bình như vậy, biết rằng lần trung hòa thứ hai đã diễn ra thành công, niềm vui còn chưa trọn vẹn, sự lo lắng lại bùng lên. Anh ta đưa mắt về phía Tử Khuynh trong lòng Lăng Cảnh Bình, nhẹ giọng nói: “Tần Trọng đã tấn công Lani, quốc vương và Ly Châu bị bắt, còn Gia Thành…Đã tử trận!’’

Lăng Cảnh Bình hơi khựng lại, cũng cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình. Vì cho anh quá nhiều máu để bổ sung vào chỗ gen nguyên bản bị thay thế. Tử Khuynh đã gần như kiệt sức, đến khi anh hoàn toàn khống chế được bản ngã của mình, cũng là lúc cô gục ngã. Thật may là cô đang ngủ, nếu để cô đón nhận hung tin kia trong thời điểm hiện tại, anh sợ rằng cô sẽ không thể chịu nổi.

Tần Ngôn vẫn luôn trầm tư, nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của cô, lòng anh bỗng nhói lên đau đớn. Với tất cả những gì mà anh nợ cô hiện tại, Tần Ngôn có chút không biết phải đối diện với cô như thế nào.

Sự tĩnh lặng không dừng lại quá lâu, Lăng Cảnh Bình bước đến trước mặt Tần Ngôn, nhẹ nhàng trao Tử Khuynh cho anh ta: “Tôi tin cậu biết mình cần phải làm gì.’’

Chiều cao của hai người sấp sỉ, khi Lăng Cảnh Bình đứng đối diện, Tần Ngôn không hề có cảm giác bị uy hiếp. Đôi tay ôm Tử Khuynh thật chặt, nhưng lại không dám dùng nhiều sức, anh sợ mình sẽ làm cô bị thương.

Bỏ lại đám người Lăng Cảnh Bình ở đó, anh nhanh chóng đưa cô sang một căn phòng khác đã được chuẩn bị sẵn. Những chuyên gia y tế hàng đầu luôn túc trực đợi lệnh, vừa nhìn thấy Tử Khuynh đã vội vàng bắt tay vào việc.

Chẳng mấy chốc đã ổn định được tình trạng sức khỏe của Tử Khuynh, Tần Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ đầu đến cuối anh đều nắm chặt tay cô không rời, vào lúc này những điều anh mong muốn chỉ là cô mau chóng tỉnh lại… Nhưng khi ấy…Liệu cô có thể tha thứ cho anh sau cái chết của Gia Thành không?

Ở bên này, Lăng Cảnh Bình cũng không chậm trễ, Nolan tạm thời thay anh chưởng quản mọi việc ở Amory, Thái Thành được giao nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho Nolan trong thời gian anh ta làm chấp chính. Còn về phần Ấu Lăng sẽ cùng với anh dẫn quân đến Lani tụ họp với Gia Luận. Với bản hiệp ước ban đầu giữa hai bên, một khi Selima phát động chiến tranh với Lani, Amory sẽ không khoanh tay làm ngơ trước tình hình ấy.

Lệnh khẩn cấp quốc gia được ban bố rộng rãi trên toàn lãnh thổ, mọi người thú đều được nghe về cuộc chiến tàn bạo của Selima đã tàn phá Lani như thế nào. Sự thù hận về bất công cho người dân Lani sục sôi trong lòng mỗi người thú Amory. Công chúa Lani là sự thừa nhận và niềm tự hào của cả dân tộc người thú, nay chính đất nước của nàng lại bị Selima chà đạp chỉ vì sự thừa nhận nàng dành cho Amory. Điều đó không thể tha thứ được, tuyệt đối không bao giờ.

Cùng với lời hiệu triệu từ Lăng Cảnh Bình, quân nhân Amory tình nguyện đến Lani ngày một đông, ngay cả Quốc hội cũng không thể ngăn cản được quyết tâm của toàn thể dân tộc. Binh đoàn người thú hùng hậu cứ thế theo chân Ấu Lăng và Lăng Cảnh Bình đến Lani tham gia mặt trận giải phóng. Tất cả đều cùng chung một mục đích, trả lại nền hòa bình cho Lani, đế quốc Thiên Đường.